Em Là Hồng Tâm

Chương 42: 42: Bị Khiêu Khích




Không biết Lôi Kình đã làm cách nào tìm ra được đứa con gái đã trực tiếp dùng bạo lực với Trác Mộng Nhan và Hoa Mỹ Cốt.
Thứ hai, nhà trường tuyên bố ba nữ sinh kia bị đuổi học, bắt ba nữ sinh đứng trước toàn trường mà cúi đầu tạ lỗi với Trác Mộng Nhan, còn bồi thường cho nạn nhân một số tiền.

Đó chỉ là hình phạt công khai, còn đằng sau Lôi Kình đã cùng đám bạn lôi ba nữ sinh kia đến quảng trường, bắt chúng mặc bikini chạy vòng quanh quảng trường, còn quay video lại để cảnh cáo.
Lôi Kình dùng quyền lực nhà họ Lôi đánh tiếng với các trường trung học thành phố G, không nhận ba học sinh đó, chúng muốn được đi học trở lại thì chỉ có thể sang thành phố khác.
Đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của Lôi Kình.
Trác Mộng Nhan chỉ bị thương ngoài da, nhưng tâm lý cô đã tổn thương nặng nề, đó mới là nguyên nhân chính khiến Lôi Kình bức ba nữ sinh kia không được xuất hiện trong thành phố G này nữa.
Nhưng kẻ đã khiến tất thảy mọi chuyện này xảy ra là chính Lôi Kình anh.

Anh không cách nào bỏ qua cho mình.
Lý Vấn Hàn cầm điện thoại đến ngồi cạnh Hoa Mỹ Cốt: “Cậu… ổn chưa?” Trác Mộng Nhan được nhà trường cho nghỉ học vài ngày để dưỡng bệnh, Hoa Mỹ Cốt cũng là cứu bạn mình nên mới bị vài vết cào.
Nhìn sườn mặt bị thương của cô gái nhỏ, Lý Vấn Hàn hít sâu, vẫn là nói lời xin lỗi: “Hôm đó tôi không chú ý điện thoại, xin lỗi.”

Hoa Mỹ Cốt dừng viết bài, cô nghiêng mặt nhìn thiếu niên mà mình đã thầm thương trộm nhớ, cô cắn môi đoạn lắc đầu: “Cậu không có lỗi gì cả.” Muốn trách phải trách Lôi Kình hại dân hại nước kia và cả mấy nữ sinh khốn nạn đó.

Mà chúng cũng đã nhận phải trừng phạt, không cần phải đổ lỗi cho người vô tội.
Trác Ôn đã biết chuyện con gái bị bắt nạt, ông tức đến không giữ được bình tĩnh mà đến trường đối chất với nhà trường, sau khi nghe nhà trường đưa ra cách giải quyết mới hạ nhiệt.
Mấy ngày nay ông muốn nói chuyện với Trác Mộng Nhan nhưng cô không có ý định mở miệng, ông chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Lại có ý trách Dư Mẫn Tiệp vì không nói tình hình của Trác Mộng Nhan cho ông biết sớm.
Cô ta đỏ mắt, bày ra bộ dáng vô tội cúi đầu: “Con… con không biết ạ, bình thường con không chú tâm hóng hớt nên… con không bảo vệ được chị, con xin lỗi.”
Trác Ôn thấy đứa con của vợ nói vậy thì cũng không nỡ trách nữa.

Chỉ có thể chấp nhận là con gái mình đáng thương.
Trác Mộng Nhan trở lại trường học, ngoại trừ trên mặt có vài dấu vết móng tay cào đang lành thì cô không thay đổi gì cả, chỉ Hoa Mỹ Cốt biết rõ Trác Mộng Nhan đã không còn là Trác Mộng Nhan của khi trước.
Cô gái nhỏ chỉ có học, đi làm và vẽ tranh, lại đi làm, vẽ tranh và học.

Một tuần tự những việc hằng ngày như vậy lặp đi lặp lại.

Tựa như một con robot chẳng có linh hồn.
Cô hoàn toàn không có tiếp xúc với ai ngoại trừ Hoa Mỹ Cốt, Lôi Kình dường như đã trở thành cái tên xa lạ, như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời đầy mệt mỏi của cô.
Chàng thiếu niên thì mặc kệ cô không để ý đến mình, anh vẫn lén lút bảo vệ, chăm sóc cho cô gái nhỏ.
Tình trạng bị cô lập cũng đã chấm dứt, ai gặp cô cũng nở nụ cười nhưng Trác Mộng Nhan quả thật như chẳng có linh hồn, không đáp lại, không nói chuyện, tán gẫu.

Thỉnh thoảng Hoa Mỹ Cốt hỏi cô mới vô ý thức trả lời.

Hoa Mỹ Cốt đau lòng đến tim cũng sắp vỡ ra, là bạn thân với nhau cô thật sự hiểu những gì bạn mình trải qua đáng sợ đến mức nào.


Nhưng liên quan đến tâm lý, chỉ có chính bản thân cô ấy mới chữa khỏi được.
Kỳ thi kết thúc lớp 11 cuối cùng cũng xong, Hoa Mỹ Cốt đã nhắn tin nói rằng đợi cô ngoài cổng trường, cả hai tính đến trung tâm thương mại chơi.
Trác Mộng Nhan đợi mọi người đi hết mới mang balo rời khỏi phòng thi.

Kể từ ngày xảy ra những chuyện kia, cô sinh ra tâm lý bài xích đám đông.

Thành ra, cô luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Chỉ là cô không ngờ sẽ chạm mặt Dư Mẫn Tiệp ở đầu cầu thang.
Cô ta còn nhếch môi nói: “Chú Trác dặn tôi cùng cô về, nếu không tôi cũng chẳng muốn.”
Trác Mộng Nhan vẫn giữ im lặng, liếc mắt nhìn cô ta như không khí rồi lướt qua bước xuống cầu thang.
“Này.” Dư Mẫn Tiệp cao giọng, cáu kỉnh nói: “Cô trưng ra cái dáng vẻ đó với tôi là sao, làm như cả thế giới nợ mình vậy.”
Rốt cuộc Trác Mộng Nhan cũng có phản ứng, xoay người, cặp mắt lạnh căm nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ của cô ta, cô không thể hiểu, tại sao bọn họ luôn luôn nói kháy, luôn xỉa xói cô dù cho cô không làm gì họ, cô không nghĩ mình khiến người ta chán ghét như vậy.
“Tôi cũng không mượn cô phải nhìn tôi, còn nữa…” Trác Mộng Nhan bình tĩnh nói: “Đừng có diễn trước mặt tôi, cô thế nào tôi đã thấy rõ từ lâu.”
Dư Mẫn Tiệp hừ lạnh, bước xuống cầu thang, lườm Trác Mộng Nhan cách cô hai bậc thang: “Sao? Bị bạn học làm nhục nên quy tội cho cả thiên hạ à?” Cô ta bắt chéo hai tay trước ngực, cười khẩy: “Cũng không thử nghĩ lại, nếu cô đàng hoàng thì cũng không khiến người ta căm ghét đến mức như vậy.”
Hai chữ “làm nhục” quá chói tai, như thể nó là tổn thương sâu kín nhất trong lòng khiến hơi thở của Trác Mộng Nhan dần nặng nề.


Cô nhắm mắt nhằm điều hòa nhịp tim, cũng điều hòa tâm trạng đang dần bất bình thường của mình nhưng Dư Mẫn Tiệp lại không ngừng tác động.
Cô ta cho rằng mình đã nói đúng tim đen của Trác Mộng Nhan, cười cợt một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ vào khuôn mặt cô: “Sao nào? Không phải cô cũng đang diễn à? Bị làm nhục có bấy nhiêu đã bày đặt diễn trò tâm lý bất ổn.” Hừ lạnh: “Chắc chắn cô đang lạt mềm buộc chặt, muốn níu kéo Lôi Kình chứ gì…quả nhiên là hồ ly tinh, tâm địa cũng thật ghê gớm.”
Trác Mộng Nhan thở dồn dập, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, rồi cô ngẩng mặt, giọng lạnh tanh: “Rút lại những lời vừa rồi.”
Dư Mẫn Tiệp cười lớn, thách thức: “Không đấy, tôi lại chẳng nói sai nha.”
Bất ngờ bị Trác Mộng Nhan quát lớn: “Tôi nói rút lại.”
Lần đầu tiên chứng kiến Trác Mộng Nhan dùng giọng điệu như vậy, Dư Mẫn Tiệp giật mình nhìn xuống cô, lúc này mới phát hiện cặp mắt cô đã đỏ ngầu.

Nhưng Dư Mẫn Tiệp chỉ thoáng lạnh người hai giây, sau đó không những không rút lại lời kia mà còn tấn công Trác Mộng Nhan.

“Cô ra lệnh cho tôi? Dựa vào cái gì?” Tay duỗi ra đẩy vai Trác Mộng Nhan một cái, thân thể cô gái nghiêng ngả vội bám vào thành chắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.