Lôi Kình ừm, rồi tự nhiên bế cô ngồi trên người mình.
“Cát bẩn.”
Cô gật đầu, dựa hẳn vào lòng anh, ánh mắt từ chiếc cằm sạch sẽ chuyển đến khoảng không biển trời tăm tối.
“A Kình, em muốn chuyển ra khỏi nhà.”
Anh kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô, mày cau lại: “Muốn sống riêng sao?”
“Vâng, muốn từ lâu rồi, chẳng qua em đợi chân lành.” Hiếm khi cô nũng nịu, nâng mắt, ôm lấy cổ anh: “Tìm phòng giúp em nha.”
Đương nhiên anh bằng lòng, nhưng mà: “Em ở một mình sẽ nguy hiểm, không ai chăm sóc em hằng ngày.” Anh lo lắm, nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của cô, anh lại nghiến răng nghiến lợi muốn trừng phạt bọn họ nhưng cô không cho, cô nói rằng đó là chuyện riêng của cô, anh không cần phải làm gì cả.
Nhưng anh không nhịn được.
Trác Mộng Nhan hiểu sự lo lắng của anh, cô hôn lên môi anh một cái lắc đầu: “Từ bé em đã luôn tự lập rồi, không ai chăm sóc em cả.”
Nghe thì đơn giản nhưng Lôi Kình đau đến không thở nổi, anh siết chặt eo cô, gió mạnh, anh lại cởi áo da ra choàng lên vai cho cô: “Được, anh tìm phòng cho em.” Nụ hôn theo lẽ tự nhiên mà đến, anh hôn rất nhẹ nhàng, không mang theo chút d*c vọng, tựa như khung cảnh yên bình, lãng mạn lúc này.
Cô đáp lại anh.
Trở về khách sạn, cửa đóng lại nhẹ nhàng, nhưng trái tim của cả hai đều đập loạn xạ.
Da mặt Trác Mộng Nhan vốn đã mỏng lại trắng nõn, thật sự không thể nào giấu được vết hồng đã lan tới mang tai.
Chợt cả người rơi vào vòng ôm nóng bỏng của Lôi Kình, làn môi khô ráo hôn hôn vành tai đỏ bừng của cô, anh cười, giọng thấp đi: “A Nhan, không cần xấu hổ.” Anh há miệng dùng răng day nhẹ vành tai mềm mại: “Em vẫn còn nhỏ, anh không thể làm gì đâu.”
Trước sự im lặng một cách ngoan ngoãn của bạn gái, Lôi Kình xoay người cô lại đối diện với mình, thiếu niên khom người, môi kề sát môi, mắt xoáy sâu vào đối phương: “Nhưng hôn thì… anh không thể nhịn.” Nói rồi, anh m*t mạnh cánh hồng mềm mịn, ngọt ngào.
Hôn sao cũng không đủ.
Lôi Kình bế cô lên để cô quấn chặt hai chân vào hông mình, lưỡi không ngừng lộng hành trong khoang miệng cô gái nhỏ.
Vài bước tới nhà vệ sinh.
Lôi Kình đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt, trong suốt quá trình đều không tha cho đôi môi trái tim xinh đẹp.
Cô mặc váy, lúc này vì tư thế ngồi dạng ch@n nên vạt váy đã kéo lên tận đùi, lộ ra một mảng da thịt trắng đến chói mắt.
Lôi Kình thở dồn dập dừng hôn, ánh mắt cụp xuống nhìn ngực cô phập phồng lên xuống.
Lại di chuyển đến phần đùi trơn nhẵn, bàn tay nóng hổi chạm vào, thân thể cô run rẩy, hai tay siết chặt vạt áo thun của thiếu niên.
Cặp mắt cô ướt át, vừa nâng lên đã bị anh dọa sợ.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, rõ ràng đã bị d*c vọng xâm chiếm, mà anh đang kiềm chế mới trở nên đáng sợ như vậy.
“A Kình, em…em…” Chưa trưởng thành đâu.
Cô quá xấu hổ chỉ có thể dụi cả khuôn mặt vào ngực Lôi Kình.
Anh bật cười bên tai cô, lần nữa ôm mặt cô lên m*t môi cô một lúc nữa mới thôi.
Anh bế cô từ trên bồn rửa mặt xuống.
Bóp nhẹ mặt cô rồi bảo.
“Tắm đi.”
Ra khỏi phòng tắm, Lôi Kình mở tủ lạnh lấy ra một chai nước lọc, uống hết nửa chai mới cảm thấy ổn.
Ngồi trên sô pha lười biếng xem điện thoại, nhóm chat ầm ỉ từ nãy giờ.
Đều bảo anh mở tiệc ăn mừng vì ôm được mỹ nhân.
Lôi Kình cười cười, hai chân thon dài gác trên bàn, tay gõ vài chữ: [Ông đây sẽ mở tiệc lớn.]
Lại một trận rộn ràng, nhưng Lôi Kình chẳng buồn đọc, nhắn xong câu đó thì vứt điện thoại qua một bên.
Hai tay vòng ra sau gáy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa kính mờ mờ ảo ảo mà câu dẫn kia.
Anh có thể phác họa sơ qua được thân thể mảnh mai của thiếu nữ.
Mới hạ nhiệt được một chút, giờ lại nóng trở lại rồi.
Chai nước nhanh chóng bị anh tọng hết vào bụng.
Chậc chậc hai tiếng thế nhưng vẫn cứ ngắm người đang tắm bị lớp kính che chắn.
Anh còn thấy hơi nước mờ đục bám trên tấm kính đó.
Hình ảnh này… mẹ kiếp… quá dụ dỗ người ta phạm tội.
Trác Mộng Nhan có tắm ở nhà rồi mới chạy đi tìm Lôi Kình, quần áo cũng không bẩn, cô mặc lại, vừa đẩy cửa ra thì chứng kiến thiếu niên đang nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi.
Cô mỉm cười bước thật nhẹ, ngồi cạnh Lôi Kình, thử nhìn anh.
“Ngủ rồi sao.” Thì thầm vài chữ, Trác Mộng Nhan lại tiếp tục ngắm anh, chỉ là hương nước hoa quen thuộc cùng mùi cơ thể của anh quá dụ hoặc, cô vô thức muốn được gần kề.
Thế là cố tình dựa vào ngực thiếu niên, hai tay chống nhẹ trước bờ ngực săn chắc.
Phát hiện lông mi anh run run và rồi cặp mắt đen láy mở ra.
Cô nhếch môi: “Anh đi tắm đi.” Miệng thì nói thế nhưng thân thể lại chẳng thèm nhúc nhích, cứ dán chặt vào anh thôi.
Lôi Kình cực kỳ sướng rân khi cô dính mình như vậy, anh ma sát vào vùng thắt lưng mảnh khảnh, rồi lại lười biếng nhắm mắt, giọng mơ hồ: “Cứ thế này ngủ thôi, đừng chê anh hôi.” .
Thiếu nữ cười khúc khích, cô nhướng người nhắm chuẩn xác môi anh hôn chụt một cái: “Người anh thơm lắm.”
Mẹ nó, lời gì thế này.
Này là dụ dỗ, dụ dỗ, dụ dỗ đấy.
Lôi Kình cười nguy hiểm, anh trở mình nhanh như chớp ép cô nằm xuống ghế sô pha.
“Anh nghĩ nên làm chút chuyện thôi.”
Trác Mộng Nhan lại liên tưởng đến đoạn phim mà Hoa Mỹ Cốt từng gửi qua, cô thở gấp, không dám nhìn thẳng vào đôi con ngươi quá dịu dàng kia, nhưng vẫn chủ động ôm lấy cổ anh kéo lại gần: “Anh muốn hôn ạ? Vậy hôn đi.”
Mỹ nhân đã như vậy, anh ngu ngốc mới từ chối nhé.
Cả hai lại hôn sâu đến khi Lôi Kình đ ộng tình, tiểu Kình Kình đã cứng rồi, anh không dám dọa sợ cô, đành phải đứng bật dậy gấp rút chạy vào phòng tắm xả nước lạnh.
Trác Mộng Nhan nằm im giữ tư thế như vậy, rồi cô chống người ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào vạt váy đã bị ai kia kéo lên, cô nuốt nước miếng chỉnh lại.
Cô nghĩ nếu anh muốn sờ, vậy thì… cô cũng không từ chối.
Vừa rồi bàn tay anh đặt ngay vị trí dưới ngực cô nhưng cuối cùng anh đã khắc chế lại không làm tới cùng, cô rõ, anh nghĩ đến cảm xúc của cô, cũng không dám vừa mới thiết lập quan hệ đã chiếm tiện nghi của cô.
Mà Trác Mộng Nhan không để tâm, cô tin đời này cô chỉ yêu mỗi Lôi Kình, cũng chỉ muốn ở bên anh mà thôi.
Thế nên cô muốn cho anh mọi thứ bao gồm cả thân thể này, đương nhiên cô vẫn tỉnh táo mà nghĩ đến tuổi tác của mình..