Ba tháng sau.
Chân của Tống Cẩm Đan đã gần khỏi, đi lại cũng dễ dàng hơn.
Cả ba người cô, dì Vương và anh cùng lên chuyến bay từ Mỹ về nước.
Vừa đáp chuyến, cái lạnh từ bên ngoài đã khiến cô rùng mình.
Thời tiết đã vào mùa đông, gió rít nhẹ trên đỉnh đầu cũng khiến cho con người ta phải xuýt xoa.
"Mặc thêm áo vào!" - Phó Tử Sâm lấy trong vali ra một chiếc áo lông khoác lên người cô để giữ ấm.
Cố Lôi đã lái xe chờ sẵn ba người ở trước cổng sân bay.
Cả ba cùng vào trong xe trở về biệt thự của nhà họ Tống.
Khi về đến nhà Tống Cẩm Đan, Phó Tử Sâm không ở lại cùng cô mà nói có chuyện muốn làm rồi vội vã rời đi.
Cô cũng rất muốn hỏi chuyện gấp đó là gì, nhưng anh đã nói khi trở về sẽ nói sau.
Vừa vào trong nhà, màn đêm tối đã bao trùm lấy nơi đây, một đống pháo hoa giấy được bắn lên khiến cô giật mình.
Ánh đèn trong căn biệt thự sáng trở lại.
Ngô Châu xuất hiện trước mặt cô với một chiếc bánh gato, cô ấy cười rạng rỡ nói với Tống Cẩm Đan:
"Chúc mừng cậu đã phục hồi! Mình về với cậu rồi đây, ôm ôm cái nào!"
Ngô Châu đặt chiếc bánh kem xuống bàn rồi lao về phía cô nhưng bị cô tránh được.
Cô ấy trả vờ tủi thân ngồi trên nền đất: "Tống Cẩm Đan, ôi tình yêu của tớ! Từ khi nào cậu lại trở nên lạnh lùng như vậy?
"Gớm quá đi, là ai ngày trước đẩy cho mình một tên của nợ rồi lại một mình trốn sang trời Tây du lịch hả? Nói đi, là ai vậy?"
Ngô Châu gãi đầu, ngoảnh mặt đi nơi khác và làm ngơ câu hỏi của cô.
***
Thời gian thấm thoát đã trôi qua một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Châu luôn dính lấy cô mọi lúc, mọi nơi, ngay cả đi chơi, đi dạo, mua sắm đều là cô ấy đi bên cạnh cô.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Tử Sâm đã bị Tống Cẩm Đan đá ra rìa.
Thời gian hai người vui vẻ bên nhau đã không còn mấy kể từ khi Ngô Châu xuất hiện.
Mỗi lần thấy nhau, cô còn có thể thấy rõ sự thù hằn trong mắt của Phó Tử Sâm đối với Ngô Châu.
Vì sợ hai người gây chiến nên khoảng thời gian buổi sáng cô sẽ cùng Ngô Châu đi chơi, còn buổi tối, Tống Cẩm Đan lại lén ra ngoài gặp anh.
"Từ khi nào chúng ta lại phải yêu đương vụng trộm như vậy chứ? Không phải chúng ta đang yêu nhau sao?" - Phó Tử Sâm cúi người, hôn lên gương mặt của cô.
Tống Cẩm Đan vòng tay và ôm lấy eo anh.
Cô nhẹ nhàng đáp: "Không phải đâu, chỉ là Ngô Châu lo lắng anh sẽ trở thành Tần Hữu thứ hai nên có chút nhạy cảm.
Cô ấy bình thường rất tốt, anh đừng để bụng."
"Anh không thích yêu đương vụng trộm như này đâu!"
Tống Cẩm Đan kiễng chân lên, cô hôn nhẹ vào môi anh.
"Đây coi như quà bồi thường! Em đi lâu như vậy, Ngô Châu hẳn sẽ nghi ngờ… anh về trước đi!"
Cô vội vàng rời khỏi vòng tay của anh rồi chạy vào nhà.
Tống Cẩm Đan lén lút cởi dép trong bóng tối rồi lẻn lên tầng.
Một tiếng "tách", tất cả đèn trong phòng khách đều được bật lên.
Ngô Châu đứng khoanh tay nhìn cô.
"Đi đâu vậy?"
"Đi… đi dạo! Đi cho tinh thần thoải mái! Vậy giờ đi ngủ thôi…"
"Khoan! Đứng lại đó!" - Ngô Châu giơ tay ra ngăn cô bước tiếp.
Cô ấy liên tục tiến lại gần cô và khịt khịt lỗ mũi: "Mùi của đàn ông! 10 giờ tối rồi mà cậu lại lén mình đi gặp đàn ông, thật không thể chấp nhận được.
"Châu Châu đừng giận, Châu Châu vẫn là nhất trong lòng mình!"
…
Ngoài mặt Ngô Châu vẫn ghét bỏ Phó Tử Sâm nhưng trong lòng cô ấy lại khác, Phó Tử Sâm rất tốt, Tống Cẩm Đan xứng đáng có một cuộc tình đẹp, một mái ấm bình yên.
***
Ngày hôm ấy, bầu trời sáng hơn bình thường.
Sự thật được phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Tống Cẩm Đan cùng anh đến phiên toà xét xử của Tần Hữu.
Chỉ trong bốn tháng, Tần Hữu như già thêm cả chục tuổi, ánh mắt hắn như kẻ vô hồn khi nhìn cô và Phó Tử Sâm.
Có lẽ, hắn đang tò mò: Tại sao Tống Cẩm Đan và anh lại có thể toàn mạng quay về.
Kết thúc vụ án, Tần Hữu nhận được bản án tử hình đối với những việc vô nhân tính mà hắn đã làm.
Sở Chi Lăng sợ hãi, khóc rống lên muốn bác bỏ ý kiến của quan toà nhưng không thành.
Sắc mặt bà ta tái nhợt khi thấy Tần Hữu bị cảnh sát đưa đi.
Sở Chi Lăng chạy đến chắn trước mặt Tống Cẩm Đan và anh, bà ta quỳ gối xuống sàn nhà, khóc lóc một cách thảm thương:
"Xin hai người, xin hai người hãy cứu lấy Tần Hữu.
Tống Cẩm Đan, cô thử nghĩ xem, nó với cô cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm… Xin cô nể tình xưa mà tha cho nó!"
Tống Cẩm Đan cười lạnh, cô không hề mềm lòng trước những lời bà ta nói: "Ác giả ác báo.
Mọi việc đều do một mình hắn gây ra, gánh lấy kết cục này cũng không có gì phải đáng tiếc.
Bây giờ, thay vì cầu xin tôi tha thứ, giúp đỡ con trai bà thì sao bà lại không tranh thủ về nhà mà lo hậu sự cho hắn đi!"
Sở Chi Lăng tức giận đứng dậy: "Các người… các người sẽ phải hối hận vì quyết định này!