Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 26: 26: Mục Tiêu Cuối Cùng




" Hứa Chính cậu đây chính là đang nghi ngờ thân phận của Hi Văn?” Mộ Tần chau mày hỏi lại.
“ Mộ tiên sinh, từ khi nào anh đã mất đề phòng như vậy?” Hứa Chính hỏi ngược lại Mộ Tần.
Anh ngơ ra, cảm thấy câu nói của Hứa Chính giúp mình tỉnh lại.

Đúng rồi, từ khi Dương Hi Văn xuất hiện anh chưa đề phòng cô lần nào, năm lần bảy lượt luôn hao tâm tổn sức lo lắng cho sự an nguy của cô, làm sao để bảo vệ tốt cho Hi Văn mà thôi.
Mộ Tần khựng lại một lúc, anh đã quá nhẹ dạ cả tin rồi sao? Chỉ vì đêm đó cô xuất hiện mà anh không để ý điều khác thường gì từ người con gái này?
" Tôi cũng giống như anh vậy, chúng ta sống ra sao tất cả đều rõ.

Lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác cho sự an toàn của bản thân, nhưng từ khi gặp Hi Văn tôi còn chẳng để ý đến chuyện đó nữa".
" Cô ấy dễ dàng chiếm được lòng tin của chúng ta, cũng vì thế cả hai ta đều không thấy điểm bất bình thường".
Mộ Tần im lặng, tất cả đều bị Hứa Chính nói trúng nên anh cũng không còn lời nào để biện hộ giúp cô.

Mộ Tần đứng dậy, đi đến bàn lấy điện thoại gọi cho thư kí.
“ Điều tra lại thân thế của Dương Hi Văn, nếu phát hiện điểm bất thường liền báo cho tôi biết".
Nói xong anh cúp máy đưa tay lên trán, Hứa Chính thấy Mộ Tần cũng bắt đầu vào cuộc, anh bảo:" Tôi hi vọng sau khi biết được sự thật, anh đừng làm hại đến cô ấy".
Mộ Tần nhìn Hứa Chính, nếu cô lừa dối anh theo nguyên tắc của Mộ Tần từ trước đến nay thì...
“ Tôi nghĩ cô ấy không muốn làm vậy, chỉ là bị ép thôi” Hứa Chính đứng lên bảo.
"Cho là cô ấy có lỗi đi, giả dụ cô ấy muốn giết chúng ta đi chăng nữa thì nếu anh không cần cô ấy thì Hứa Chính tôi vẫn cần, đừng lấy mạng Hi Văn".
“ Tôi cảm thấy Dương Hi Văn rất đáng thương, cô ấy cũng giống chúng ta mà thôi ".

Hứa Chính nói xong thì rời đi, Mộ Tần đứng đơ ra đó.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt của mình cho dễ thở, đối với Dương Hi Văn thì anh sớm đã yêu cô rồi.

Nếu bây giờ phát hiện được thân phận thật sự của cô, liệu anh giữ được bình tĩnh mà nghe cô giải thích không?
Đã rất lâu anh không biết màu hồng của cuộc sống là gì,sự ấm áp từ người khác dành cho mình ra sao.

Dương Hi Văn,em nỡ đưa tôi lên mây xanh lại bằng lòng đá tôi rơi xuống một cú thật mạnh à?
Mộ Tần ngồi xuống ghế, đành im lặng đợi tin tức của thư ký báo cho mình mà thôi.
Tôi mong em đừng làm tôi thất vọng.
"Em thật sự rất quan trọng với tôi ".
Ở trong nhà khiến Dương Hi Văn không thể bình tĩnh, cô ra ngoài đi dạo cho thoải mái đầu óc hơn.

Bây giờ cô không biết làm sao, nếu như phản bội boss cô cũng sẽ chết, nếu nói cho Mộ Tần biết sự thật thì tính mạng của cô khả năng an toàn rất thấp.

Mộ Tần rất ghét có người phản bội mình, cô còn chiếm được lòng tin của anh, khiến anh tháo bỏ bức tường đề phòng xuống...cú sốc này khiến Mộ Tần khó mà tiếp ứng được.
" Dương Hi Văn?" Lập Nghị nhìn thấy cô liền lên tiếng.

Dương Hi Văn dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn Lập Nghị.

A, thì ra là tên thiếu gia này đây mà.
"Khoan đã"
Nhìn Lập Nghị, cô sực nhớ ra anh ta có trong danh sách là mục tiêu truy sát của tổ chức.

Mặt cô biến sắc, đưa mắt nhìn xung quanh để xem có sát thủ đi theo không.
" Sao đây? Bị Mộ tiên sinh đuổi đi rồi à?” Lập Nghị trêu cô.
" Anh bớt nói nhảm đi" Dương Hi Văn lạnh nhạt đáp, tính mạng sắp lên thớt rồi còn dửng dưng được.

Lập Nghị này đúng là vô tư hơn cả Hứa Chính kia.
Một chút đề phòng cũng không.

Người của boss phái đến cũng không phải dạng vừa, nếu như cứ thế này thì tên thiếu gia Lập Nghị chắc chắn mất mạng ngay lập tức.
" Tôi chỉ đùa thôi mà, ai chẳng biết Mộ Tần sớm xem trọng cô rồi chứ " Lập Nghị bảo.
Nghe vậy Dương Hi Văn liền khựng lại, cô nắm chặt tay.


Lập Nghị nói không sai, cô nhìn thấy rõ tình cảm của Mộ Tần dành cho mình.

Cái đêm cô tiếp cận anh cũng chính là ngày mà Mộ Tần buồn nhất.

Chỉ với một chút quan tâm của cô mà có thể cứu được trái tim anh lần đầu tiên Dương Hi Văn thấy mình làm được việc tốt.
Từ bé sống luôn nhìn sắc mặt người khác, sau khi nhận nuôi thì phải trải qua nhiều cuộc huấn luyện hà khắc của người đàn ông đó.

Mười hai tuổi chứng kiến người trong tổ chức giết người trước mặt mình, cô đã vô cảm với cuộc sống, nhìn những cảnh đó chỉ đơ ra, buồn nôn cũng không có.
Rời khỏi được tổ chức, sống cùng bà ngoại cô mới biết thế giới bên ngoài kia có nhiều điều ấm áp như thế nào, còn nhiều người tốt ra sao, chỉ là...!
Một người phụ nữ đi ngang Dương Hi Văn, cô liền bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ nhìn theo cô gái đó, Dương Hi Văn chau mày, cái mùi hương này...
Thành viên của tổ chức trên người đều có một mùi hương đặc trưng, đó chính là mùi hoa oải hương, cô ta...
Người kia quay đầu lại, nháy mắt với Dương Hi Văn một cái như đưa ra lời cảnh báo cho cô rằng:" Kế hoạch đã bắt đầu “
Cô lùi ra phía sau, Lập Nghị thấy cô xanh mặt liền hỏi:" Cô sao đấy? Không khỏe à?".
"Đi theo tôi ” Dương Hi Văn nghiêm túc nói, Lập Nghị sững người ra.

Sao không giống Dương Hi Văn của trước kia mà anh bắt về vậy?
Anh cũng không biết cô muốn gì đành đi theo Dương Hi Văn, cô vội bắt taxi rồi kéo anh lên xe.

Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn theo, nhẹ nhàng kéo bộ đàm dưới áo lên báo cáo" Boss, Dương Hi Văn đã đưa Lập Nghị đi rồi ."
Đầu dây bên kia có tiếng cười truyền đến, đáp lại: [ Cho cô ta một bài học, nhưng nhớ đừng lấy mạng cô ta ]
"Đã rõ".
Trên xe, Dương Hi Văn không ngừng quay đầu lại nhìn.

Cô rất sợ cô gái lúc nãy đuổi theo, nhìn sơ qua cô ta chính là tay bắn súng giỏi nhất nhì trong tổ chức mà Lâm Ưng từng nhắc đến trước mặt cô.
Nghĩ đến Lâm Ưng, cô lại rưng rưng nước mắt rồi.

"Dương Hi Văn ” Lúc này Lập Nghị đã thấy có điều không ổn rồi, anh liền gọi tên cô.
Cô giật mình, chết tiệt, cô là đề phòng cô gái kia mà để tên thiếu gia này để ý có điều không ổn rồi.
"Lập thiếu gia, có chuyện gì sao?”.
" Câu đó tôi hỏi cô mới đúng " Lập Nghị nói, rõ ràng cô lạ hơn trước rất nhiều, là do ở cùng Mộ Tần quá lâu...hay là...
Dương Hi Văn cười cười, cô đang tìm cách tránh né câu hỏi của Lập Nghị thì thấy có chiếc xe lớn đang lao đến, cô trợn to mắt, Lập Nghị liền chú ý quay đầu lại.

Dương Hi Văn lao lên, cô hô to:
"Nằm xuống "
Cô ôm lấy Lập Nghị, sau đó...
Rầm.
Hứa Chính bước vào đại sảnh bệnh viện, đang định đi đến thang máy thì từ bên ngoài một đoàn người đi vào, có hai bệnh nhân đang được đẩy vào trong.
“ Mau, mau tránh đường "
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh đi qua Hứa Chính, anh tròn xoe mắt nhìn người đang nằm trên đó.
Là Hi Văn...
Hứa Chính định đuổi theo thì phía sau có người được đẩy vào tiếp, nằm trên đó không ai khác chính là Lập Nghị, Hứa Chính đứng đơ ra, cô và Lập Nghị đi chung sao?
Sao lại xảy ra tai nạn chứ?
Anh đứng hoang mang một lúc, bây giờ không phải lúc nghi ngờ gì nữa...
Mục tiêu cuối cùng chính là Mộ Tần!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.