Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 4: 4: Nơi Này Sẽ Sớm Loạn Thôi




Dương Hi Văn thay đồ một cách thật nhanh, cô ra ngoài làm quen với mọi người rồi tiếp nhận công việc của mình.

Bản thân đã quá quen với những công việc nặng rồi nên cô cũng không thấy khó khăn gì, tay chân nhanh nhẹn, không có gì bất ổn xảy ra.

Quản gia cũng rất vừa ý, là người mới nhưng cô làm được vậy là quá tốt rồi.
Loay hoay nửa ngày trời đến tận gần chiều cô mới được nghỉ tay, ngồi dùng bữa trưa muộn của mình, cô đơn ở ngoài sân nhìn những bông hoa xinh đẹp kia, vừa ăn vừa ngắm cảnh cũng quá là hợp tình hợp lý rồi nhỉ?
Một nữ giúp việc trong nhà thấy cô ngồi một mình, Lưu Ly đi đến, ngồi cạnh Dương Hi Văn.
“ Tôi ngồi đây được chứ?" Lưu Ly hỏi.

Đêm qua Dương Hi Văn về đây cô đã chú ý đến rồi, được Mộ Tần đích thân dẫn về còn vinh hạnh dùng bữa cùng anh ấy, được Mộ Tần quan tâm, nếu những chuyện này đồn ra bên ngoài Dương Hi Văn nhất định sẽ trở thành mục tiêu của nhiều kẻ, nhất là kẻ thù của Mộ Tần.
Ông chủ còn muốn Dương Hi Văn ở lại giúp việc, nếu nhanh trí thì sẽ nhận ra đó chỉ là cái cớ Mộ Tần tạo ra.

Nói ra...anh ta đã có ý với cô gái ngây thơ này.
“ Được, được chứ " Cô vội đáp, xích qua một bên cho Lưu Ly ngồi.
“ Tôi là Dương Hi Văn, còn cô ?” Dương Hi Văn vội chào hỏi theo lẽ thường tình, cô cũng không có bạn bè gì từ trước đến nay nên giao tiếp cũng không giỏi mấy.

“ Tôi là Lưu Ly, năm nay hai lăm tuổi, làm việc cho Mộ gia cũng được năm năm rồi " Lưu Ly nói.
“Ô, thế gọi là chị rồi " Dương Hi Văn hô lên.
Lưu Ly chỉ cười, đúng là một con thỏ trắng ngây ngô mà.

Lưu Ly lấy trong túi ra đưa cho Dương Hi Văn:" Cho em nè, coi như là quà gặp mặt làm quen nhé?”.
Người trong nhà đa số đều không thích Dương Hi Văn vì cô bé này có được sự ưu ái từ Mộ Tần, nhưng Lưu Ly lại khác muốn gần cô gái này, muốn tìm hiểu về con người Dương Hi Văn.
Nhưng không biết làm bạn hay là lợi dụng Dương Hi Văn thì trong lòng Lưu Ly hiểu rõ nhất mà thôi.
"A, em cảm ơn ” Dương Hi Văn nhận lấy, lần đầu có người lạ tốt với cô như vậy, từ trước đến nay chỉ toàn là bà ngoại ở bên cạnh cô, những món ngon đều dành cho cô cả.
Trời tối, Mộ Tần về nhà, tâm trạng anh không vui, nhìn mặt anh thì ai cũng đoán được rồi.

Mỗi khi Mộ Tần khó ở người trong nhà thở cũng không dám thở mạnh, bọn họ chỉ biết cúi đầu, nhắm mắt đợi khi nào anh nổi nóng rồi gánh chịu thôi.
Mộ Tần về nhà nhìn thấy Dương Hi Văn mặc bộ đồ hầu gái đang bắt thang lên lau cửa kính ở trên cao, anh đứng lại, ngắm nhìn bộ dạng đang làm việc của cô.

Động tác trông có vẻ thành thạo, với tuổi thơ như thế có phải cô gái này đã quá quen với những chuyện này không nhỉ?
Dương Hi Văn lau xong thì leo xuống thang, cô đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi định cầm xô nước và khăn lau rời đi thì thấy Mộ Tần đứng đó, cô giật mình, cúi đầu chào anh” Chào...chào buổi tối, ông chủ".
Mộ Tần gật đầu, anh đáp:" Chào buổi tối.

Tôi muốn dùng bữa trên phòng, dặn đầu bếp làm rồi đem lên cho tôi “ Anh nói rồi đi đến cầu thang, Dương Hi Văn gật gật đầu rồi ngẩn đầu nhìn bóng lưng Mộ Tần đang bước đi.
Người đàn ông này sao lúc nóng lúc lạnh nhỉ? Khi nãy cô còn thấy có gì đó rất lạnh, lạnh sống lưng lắm luôn.

Có phải anh ta tỏa sát khí ra không nhỉ?
Dương Hi Văn nhanh chóng dọn dẹp rồi đem cơm tối lên cho Mộ Tần, đứng bên ngoài gõ cửa, cô hỏi” Ông chủ, tôi đem cơm lên cho anh đây, tôi vào được chứ?".
“Vào đi“ Mộ Tần trả lời.
Dương Hi Văn đẩy cửa đi vào, thấy anh ngồi ở giường, quần áo trên người vẫn chưa thay ra nữa, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Cô đặt phần cơm xuống bàn, cúi đầu nói thêm" Chúc ông chủ dùng bữa ngon miệng".
Mộ Tần ừ một cái, mắt anh vẫn nhắm, tự dưng nhớ ra gì đó, anh đưa tay vào túi áo vest bên trong có vài cây kẹo, anh ngồi lên nhìn Dương Hi Văn đang chuẩn bị rời đi." Hi Văn, lại đây".
Dương Hi Văn vội dừng chân, cô quay đầu nhìn anh" Vâng?".


Anh đưa cho cô mấy cây kẹo khi nãy mình mua, trên đường về nhà thấy hai đứa trẻ còn ít tuổi phải đi bán kẹo dạo, anh không nhẫn tâm nhìn chúng chịu đói đêm nay nên đã mua giúp chúng.

Dương Hi Văn chắc sẽ thích kẹo nhỉ?
"Cho cô đấy"
Dương Hi Văn nhận lấy, biểu cảm hạnh phúc liền hiện rõ trên mặt cô, mỉm cười thật tươi cô nói:" Cảm ơn ông chủ".
Cầm mấy cây kẹo rời đi, Mộ Tần cũng vui lây, nụ cười của Dương Hi Văn đúng là liều thuốc tốt cho anh vào ngay lúc này mà.

Mệt mỏi cũng được cô làm cho bay đi, anh thấy có tinh thần, đi đến dùng cơm tối.
Về sau có lẽ sẽ vui lắm đây.
Khuya.
Mãi mới xong công việc của mình, vì là người mới nên số lượng công việc cô gấp đôi những người khác.

Gần một giờ sáng cô mới về giường của mình được, để trái táo mà Lưu Ly cho mình và vài cây kẹo Mộ Tần đưa cho trên đầu giường, cô mỉm cười, vỗ vỗ mặt mình rồi tự thủ thỉ:" Cố lên".
Cô chỉnh lại gối rồi nằm xuống, đêm nay trời cũng không lạnh mấy, cũng may cho Dương Hi Văn, vì cô không có mền để đắp.

"Ba người bạn tốt ” cùng phòng của cô không biết họ đã đem mền của Dương Hi Văn đi đâu rồi nhỉ?
Mộ Tần không ngủ được nên anh ra ngoài vườn đi dạo một chút cho thoải mái hơn, bất chợt anh thấy một cái mền được bỏ ở một xó đó, cau mày, anh cầm lên.
“Đây không phải là mền của khu giúp việc sao?” Anh lẩm bẩm, sao lại nằm ở đây chứ?
Đừng nói là của cô nhóc Dương Hi Văn à? Mộ Tần tò mò, anh đi đến khu nhà ở của giúp việc, Dương Hi Văn vừa mới đến có lẽ cô ở phòng cuối, anh đi đến đó, nhìn qua cửa số thấy Dương Hi Văn đang ngủ say trên giường, co mình lại như con tôm luộc vì trời lạnh.

Mộ Tần chậc lưỡi một cái, chỉ mới nhiêu đó cô gái này đã bị ghét rồi sao?
Anh âm thầm quay lưng rời đi, trong lòng không vui nữa rồi.
Ngày hôm sau.
Bốn giờ sáng cô đã phải thức dậy sớm hơn những người khác, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi làm việc của mình.

Mộ Tần cả đêm không ngủ, anh nhìn ra cửa sổ thì thấy Dương Hi Văn đang ôm vài xọt đồ chạy qua chạy lại.
Anh quay đầu nhìn đồng hồ, dậy sớm vậy? Bây giờ chỉ mới bốn giờ sáng thôi mà?
Mọi ngày giờ làm việc của tất cả không phải từ sáu giờ sao? Mộ Tần bỏ kính ra, anh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp chạy qua chạy lại dưới vườn làm anh bật cười.
Trông có giống một con ngốc không cơ chứ? Mộ Tần đứng lên, anh muốn xem ai đã làm ra chuyện tốt này đây.
Đi xuống nhà, nhìn bảng phân chia công việc của mọi người trong nhà, nhìn đến tên Dương Hi Văn.

Anh nhăn mặt, số lượng công việc của cô phân chia làm sao thế này? Gấp đôi những người khác trong nhà luôn rồi?
Lưu Ly lúc này đã thức sớm, nhìn thấy Mộ Tần đang đứng xem bảng phân chia, cô nấp vào chỗ gần đó, thấy anh đang chú tâm chỉ tay vào cái tên Dương Hi Văn, Lưu Ly chỉ cười.
Xem ra Dương Hi Văn này sớm sẽ làm loạn nơi đây mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.