Hứa Thành cũng không ngủ cả đêm, ra phòng khách thấy Hi Văn đang ở cùng Mộ Tần anh cảm thấy chạnh lòng, im lặng quay đầu đi vào trong tránh mặt, bây giờ anh không nên phá đám bọn họ.
Thời gian này anh không thể đố kị với Mộ Tần, tính mạng của Dương Hi Văn lúc này là đặt lên hàng đầu.
Mộ Tần nắm lấy tay Hi Văn, anh hôn lên đó rồi bảo" Anh xin lỗi, chỉ do nóng vội mà đã khiến em thành thế này".
Dương Hi Văn lạnh lùng rút tay lại, cô đáp:” Dù sao cũng xảy ra rồi, tôi cũng đã làm mẹ, tôi chỉ tính chuyện cho tương lai chứ không còn để tâm đến những việc ở quá khứ đâu ."
Mộ Tần nhìn cô.” Hi Văn, em thật sự quyết tâm sinh đứa nhỏ này ra sao?"
“ Hả? Anh hỏi vậy là có ý gì? Anh muốn tôi bỏ đứa nhỏ?”.
“Mộ Tần, anh rảnh rỗi quá sinh nông nỗi sao? Chính anh là người muốn tôi sinh con cho anh, bây giờ tôi mang thai rồi anh lại hỏi như vậy " Dương Hi Văn nói, anh như này là có ý gì chứ? “ "Anh...lúc đó anh không biết chuyện cơ thể em kháng thuốc, anh không biết một năm qua có nhiều điều thay đổi như vậy.
"
Mộ Tần vội giải thích.
Dương Hi Văn nhìn anh đầy quyết tâm:” Mộ Tần, cho dù anh là cha đứa nhỏ đi nữa thì nó cũng là con tôi, nằm trong bụng tôi chín tháng mười ngày.
Anh không có quyền quyết định, mọi quyền đều nằm trong tay tôi".
“ Tôi nhắc cho anh nhớ, đừng mong ai có thể động vào đứa con này".
“ Tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng vì con của mình “ Nói xong cô bỏ anh ở lại đó tiến vào phòng.
Hứa Thành đã nghe hết cuộc hội thoại này của họ, anh nhắm mắt quay lưng đóng cửa lại, còn Mộ Tần ngồi ngơ ra một chút rồi ngã mình xuống sofa, đưa tay lên trán, Dương Hi Văn cô là người sống có quyết tâm đã muốn làm gì phải làm cho bằng được.
Chuyện này anh không thể xen vào, nếu động vào đứa nhỏ và ép cô bỏ nó thì Hi Văn sẽ hận anh cả đời, còn hơn chuyện của một tháng trước nữa.
“ Mộ Tần...mày đúng là đáng chết mà"
Đến chín giờ sáng Hi Văn mới ra khỏi phòng lại, nhìn thấy Mộ Tần vẫn chưa đi, cô nhăn mặt, Hứa Thành thì đã rời khỏi nhà rồi.
Cô đi ra, bây giờ mới để ý đến cái vali đằng sau ghế, cô nhìn Mộ Tần.
“Anh..."
“ Như em nói, dù sao anh cũng là cha đứa nhỏ, anh sẽ đến đây chăm sóc hai mẹ con"
“ Anh không thể để con mình và vợ mình cho người đàn ông khác chăm sóc được ".
“ Anh...đây là nhà của Hứa Thành " Dương Hi Văn bất lực nói, cái tính tùy tiện này của anh chừng nào bỏ đây? Không thể hỏi ý kiến của người khác sao chứ? Còn Hứa Thành nữa, sao anh lại dễ dàng cho Mộ Tần sống chung vậy".
như vậy bầu không khí không phải rất khó thở sao? Có khi cơm nuốt cũng chẳng trôi nổi ấy.
“ Hứa Thành cậu ta cũng đồng ý rồi, em yên tâm, anh và cậu ta trong thời gian này sẽ không xảy ra ẩu đả đâu “Mộ Tần bình tĩnh nói.
Dương Hi Văn đưa tay lên trán, cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Hứa Thành hỏi rõ mọi chuyện.
Làm sao Hứa Thành lại dễ dàng...
[ Tôi nghe ]
Đầu dây bên kia bắt máy, Dương Hi Văn lập tức hỏi:” Hứa Thành, anh đồng ý cho Mộ Tần sống chung với chúng ta sao?”.
[ Đúng vậy ]
“Anh..."
[ Bây giờ cô đang nằm trong nguy hiểm, một mình tôi không thể chăm sóc cô 24/24 được, nếu xảy ra chuyện gì thì lại gay go ]
[ Vì thế tôi đồng ý cho anh ta sống chung, dù sao thời gian này Mộ Tần cũng rất rảnh rỗi, anh ta sẽ chăm sóc cô, cứ coi như là vệ sĩ đi cạnh mình đi l
“ Hứa Thành...anh..."
[Hi Văn, cô muốn sinh đứa nhỏ đấy ra, chúng tôi tôn trọng quyết định của cô.
Tô Dược cũng đã nói tính mạng của cô phải đặt hàng đầu, tôi không ưa gì Mộ Tần thật nhưng anh ta ở cạnh cô tôi sẽ an tâm khi ra khỏi nhà hơn]
“ An tâm không phải anh ta đã..." Dương Hi Văn nổi giận nhìn Mộ Tần.
[ Mộ Tần đã nghĩ kĩ rồi, anh ta cũng biết lỗi rồi, Hi Văn đừng bướng nữa, cô hãy nghĩ cho mình và con đi]
[Dù gì người đàn ông đó cũng là cha đứa nhỏ mà ]
“ Được rồi, được rồi, hai người có hai cái miệng, tôi chỉ có một cái, coi như tôi nói không lại các người đi, tôi chịu thua được chưa?”.
Nói xong cô cúp máy ngang không để Hứa Thành nói thêm gì nữa.
Chuyển sang nhìn Mộ Tần ngồi ở đó, cô bực tức ngồi xuống ghế.
Mộ Tần đứng lên tiến đến ngồi cạnh cô.
Cô lại nhích người ra xa anh, Mộ Tần mặt dày xích đến gần hơn.
“Anh..."
Anh dựa đầu mình vào vai cô, nói nhỏ:" Anh xin lỗi, anh biết em rất giận anh".
“Anh sẽ sửa sai, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt trong thời gian này".
Hi Văn im lặng, cô nhìn Mộ Tần.
Hơn một năm qua có lẽ Mộ Tần đã đủ mệt rồi, cô cũng thế, sắp kiệt sức cho mối quan hệ vòng xoáy này rồi.
Mộ Tần đặt tay lên bụng cô, anh bảo:” Cảm ơn em đã quyết định sinh đứa nhỏ này ra".
“Anh và em đều là lần đầu làm cha làm mẹ, lúc Tô Dược bảo anh hãy nghĩ kĩ, vì em hoặc vì con.
Anh phân vân lắm, anh không biết làm sao cho đúng cả, anh cũng không biết nên vì ai, cứu ai cho đúng nữa ".
“Em lại vì con quên cả bản thân, đứa nhỏ này là con của anh...".
Hi Văn đặt tay mình lên tay anh, cảm giác của anh lúc này cô biết rõ, đứng ở giữa không biết nên cứu lấy ai.
Cô cũng sợ, cô sợ chết lắm chứ, ai mà chẳng sợ việc ấy.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, cô không thể bỏ đứa con đầu lòng này ích kỷ cứu lấy bản thân mình được, cô sẽ cứu nó, cho dù có bỏ cả tính mạng này.
“ Mộ Tần, không sao đâu."
Hứa Thành ngồi ở nhà hàng dùng bữa một mình, hỏi anh có đau không, có buồn không.
Có chứ, nếu nói không là nói dối rồi.
Hi Văn là người anh yêu, bây giờ phải nhìn cô ngày ngày ở cạnh Mộ Tần như vậy dĩ nhiên ai chẳng buồn.
Nhưng vì cô, thời gian này cô nhất định cần Mộ Tần hơn là anh nên anh mới đồng ý dễ dàng như vậy.
Vì cô anh có thể nhẫn nhịn, vì cô anh có thể làm mọi thứ.
"Á...".
Tiếng la của nữ phục vụ ở gần đó làm Hứa Thành thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh đưa mắt nhìn về phía đó.
Một cô gái ăn mặc sang chảnh, cái nhìn không mấy thiện cảm đặt lên người nữ phục vụ kia.
“ Cô đi đứng kiểu gì thế hả? Không biết nhìn đường sao?” Cô ta quát lớn.
“ Tôi...tôi xin lỗi…”.
" Làm ướt hết cả áo tôi rồi, cô biết cái áo này đắt lắm không? Cô làm cả đời cũng không trả hết đấy ".
" Tôi...tôi thành thật xin lỗi"
Cô gái kia có vẻ vẫn đang bực dọc, quay người cầm ly nước trên bàn đi rồi đổ thẳng vào nữ phục vụ kia.
"A..."
" Gọi quản lý của các người ra đây" Đổ nước lên người nữ phục vụ kia xong cô ta liền lớn tiếng.
Hứa Thành cảm thấy thật chướng mắt, anh đứng dậy cầm ly rượu trên bàn mình đi đến, thẳng thừng đổ lên người vị khách khó chịu kia.
" Này, này anh làm gì thế hả?".
Bị đổ rượu cô ta liền quát tháo lên.
“ Sao? Cảm giác thế nào?” Hứa Thành hỏi.
“Anh...anh là ai? Đừng có mà lo chuyện bao đồng như vậy chứ!".
Ôn Noãn đứng lên, đưa tay kéo áo Hứa Thành "Quý khách, được...!được rồi."
“Cô ấy đi làm phục vụ chứ không phải là người mua vui hay để cô trút giận, còn lương tâm không? Không biết cảm thông cho người khác sao?"
“ Loại người như cô làm tôi thấy thật chướng mắt".