Trở về sau những tháng ngày rong chơi, chào đón Lý Chiển là dự án còn đang dang dở của cô với công ty La Hằng.
Chưa bước vào phòng thiết kế đã nghe giọng không chút thoải mái của Diễm Diễm:
- Anh là ai? Sao tự tiện vào đây?
Diễm Diễm nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ thong dong, vẻ mặt cô đầy cảnh giác.
Cô đã có bài học vô cùng thiết thực sau sự kiện “gian lận thương mại” lần trước.
Lý Chiển đã nhiều lần nói với cô rằng, không thể tin tưởng bất cứ ai, càng gần mình, lực sát thương của họ với mình càng lớn.
Người đàn ông trẻ quan sát điệu bộ và vẻ hoài nghi của Diễm Diễm, anh mỉm cười lịch sự:
- Tổng giám đốc Phương Nghị.
- …?
Lý Chiển đẩy cửa vào, nhìn thấy người đàn ông kia, cô liền ném cái túi xách về phía anh ta, anh ta nhanh chóng lách mình ra, sau đó đưa tay chụp lấy túi xách:
- Chị à, chị chào đón em trai mình như thế sao?
- Tên kia, em về khi nào? Còn dám ở đây chọc ghẹo người của chị?
Diễm Diễm ngơ ngác không hiểu gì trước hành động của hai người trước mặt.
Là em của trưởng phòng sao? Cô lắp bắp:
- Em?...!Là em của chị hả? Sao...?
- Em cũng thấy nó già hơn chị phải không?
- ...
Người đàn ông nhìn về phía Diễm Diễm, chìa tay ra, bộ dáng lịch sự:
- Xin tự giới thiệu, tôi, Quách Phương Nghị, 29 tuổi, em trai của Tiểu Mật.
- … Tiểu Mật? Còn dám gọi tôi là Tiểu Mật, cậu lỗ tai heo sao?
Lý Chiến kí một cái cốc vào đầu anh:
- Hỗn láo, có ai gọi chị mình như vậy không? Diễm Diễm, em đừng bị nó lừa.
Chị không có em trai già như thế?
- Chị, chị có phải một tiếng già, hai tiếng già, lại ba tiếng già không? Khi mà chị của em vẫn chưa có chồng, em trai chị ấy có gọi là già?
Anh xoa xoa đầu mình, hất mặt vẻ rất vô tội.
- Nhưng rõ ràng cậu lớn tuổi hơn tôi, vì sao gọi tôi bằng chị?
- Thì chị đã đồng ý rồi mà?
- Khi nào?
- Khi chị đánh nhau thua em đấy?
- Tôi thua cậu bao giờ, đừng có mà lừa gạt người khác.
- Có,… lúc chị chưa học võ.
- Có sao, tôi nhớ lúc đó, là cậu đâm đầu vào hàng rào còn gì?
- Chị…? Đồ lừa gạt, chị là kẻ lừa gạt.
- Cấm cậu gọi tôi bằng chị!
- Vậy, gọi bằng … Mật Mật nhé! Mật Mật, Tiểu Mật Mật.
- …
Lý Chiển khóe môi co quắp:
- Tên hỗn đản này,… Ngươi có biết, cái tên đó chỉ duy nhất có một người được ta cho phép gọi hay không?
- Ai cơ?
Cô đi lại gần Phương Nghị, xắn xắn tay áo sơ mi của mình, vẻ mặt hằm hằm:
- Cậu dám gọi một tiếng nữa coi.
Tôi không đánh cậu răng môi lẫn lộn, tôi làm con cậu.
- Èo, sợ già không cho gọi chị, bây giờ muốn trẻ đến làm con luôn sao? Tôi bị rớt giá còn hơn chứng khoán nữa.
- …
Lý Chiển hậm hực định cho anh một đá thì bị anh bắt lấy chân:
- Con gái con đứa, hở một cái là đấm đá, hèn gì…
- Câm miệng!
Lý Chiển lại cốc một cái vào đầu cậu ta, khiến cậu đau điếng mà buông tay.
- Cậu cũng biết mình là đàn ông sao, nhưng tôi không muốn phải ra tay đánh đàn ông đâu!
- Chị, Không thùy mị.
- Kệ tôi.
- Chị, ức hiếp người quá đáng.
- Kệ tôi.
- Chị…
- Cút!
- …
- Ai cần phải cút?
Nghị Hằng đứng tựa lưng vào cửa phòng, ung dung nhìn màn chào hỏi nhau của hai người.
Thật vô cùng ấn tượng.
- Lão nhị?/ Nghị Hằng? Phương Nghị và Lý Chiển đồng loạt nhìn ra cửa.
Diễm Diễm, nãy giờ ngồi ở bàn làm việc, trông chừng hai chị em nhà này.
Quả thật, cô cũng không biết, họ có lao vào mà đánh nhau không nữa.
Tình hình không tệ lắm, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Nhất là, cái lão tổng Nghị “Hách” kia, cứ đòi làm em cho bằng được, trong khi rõ ràng anh ta già hơn….
Cho dù, anh ta có đẹp trai một chút.
Thì cũng là “già đẹp” thôi.
Cô có biết bao giờ đâu, rằng công ty mình đang làm việc, lại có một tổng giám đốc kiểu trời đánh thế này.
Hèn chi, lúc đầu mình hỏi, mình còn cho rằng, anh ta muốn gặp sếp tổng.
Ai ngờ, tên của công ty, là từ tên anh ta mà ra.
Nhìn hai gương mặt vẫn còn đang rất hăng hái trong cuộc tranh cãi, cô trợ lý thì ngồi thừ ra, vẻ mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên, Nghị Hằng cất tiếng:
- Sao tôi không biết cậu có chị gái?
- Ừm, … là…
Phương Nghị chưa kịp trả lời, đã bị Lý Chiển cắt ngang:
- Ai là chị gái của cậu ta? Đúng là…
Lý Chiển bỏ dở câu nói giữa chừng của mình, nhìn Phương Nghị từ trên xuống dưới rồi quay sang Nghị Hằng, cô gật gật đầu rồi thốt lên lời nhận xét:
- Bây giờ tôi mới hiểu câu nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" rồi.
- …!!!
- … Là miểu miểu, mà tôi đã từng kể cậu nghe đó.
Phương Nghị híp híp mắt nhìn Lý Chiển, sau đó mới trả lời Nghị Hằng.
Ánh mắt này khiến cho Nghị Hằng có cảm giác không ổn lắm, anh quyết định dời sự chú ý của Phương Nghị:
- Miểu miểu? Cậu nói là… Mật Mật của tôi chính là miểu miểu kia đó hả?
- Cái gì là Mật Mật của cậu? Phương Nghị sửng sốt bắt đúng trọng tâm.
- …
- Cả hai người, cút ra ngoài cho tôi.
Lý Chiển gào lên.
- …
Họ không đi, cô đi.
Cô đùng đùng cầm túi xách, chạy vọt ra ngoài.
Lão Nhị cũng vọt theo sau.
Trong phòng, còn lại "Nghị Hách" và Diễm Diễm.
Diễm Diễm trầm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, anh còn đang phân tích cụm từ phát ra từ miệng Lão Nhị "Mật Mật của tôi, Mật Mật của tôi…" Rồi anh phá ra cười:
- Ha ha ha… Lão Nhị cậu chết chắc rồi.
Lần này, không còn là miểu miểu nữa, cọp đấy… Tôi sẽ cầu nguyện cho cậu.
- …
Diễm Diễm thờ ơ nhìn anh, như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, chẳng có gì đáng quan tâm, và cô cũng không phải là khán giả muốn mua vui.
- Anh cười xong chưa? Có thể đi được chưa?
- Ách,...?
Lúc này, Phương Nghị mới sực nhớ, trong phòng vẫn còn một người khác.
Anh xoay lại nhìn cô.
Diễm Diễm thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm, cô không hề lúng túng hay e ngại.
Cô đang muốn được yên tĩnh, để hoàn chỉnh bản vẽ Lý Chiển mới giao cho cô.
- Tên cô là?
- Diễm Diễm.
Không ngẩng mặt lên, Diễm Diễm trả lời ngắn gọn.
- Cô...?
- Trợ lý thiết kế.
- Cô làm việc …?
- Gần một năm.
- …
Phương Nghị chưa đặt ra câu hỏi hoàn chỉnh, Diễm Diễm đã trả lời rất nhanh, còn rất chính xác.
Cung cấp vừa đủ lượng thông tin cần thiết.
Cô thật biết tiết kiệm lời nói.
Đúng hơn là, không muốn mất thời gian với anh.
Phương Nghị im lặng, nhìn cô.
Cô gái này, có gì đó rất đặc biệt… Đúng rồi, màu mắt, cô đeo kính áp tròng có màu sao? Đôi mắt xanh biếc ngẩng lên vừa vặn bắt đúng tầm nhìn của anh:
- Sếp tổng, anh còn chuyện gì nữa sao?
Diễm Diễm hỏi anh, rồi quay nhìn bản thiết kế của mình, ý tứ hiện ra trong thái độ thờ ơ của cô: Xong rồi thì biến! Đừng làm phiền chị!
Đây là muốn đuổi anh? Lẽ nào, anh chọn ngày về, mà quên không chọn giờ hoàng đạo? Ai cũng hờ hững với anh, ai cũng muốn đuổi anh? Thôi thì, lần sau mình sẽ coi ngày, nếu muốn đến đây.
Phương Nghị lủi thủi bước ra ngoài.
Căn phòng rơi vào yên lặng, đôi mắt màu xanh biếc lại ngẩng lên.
Cô thở dài, đầy vẻ nguy hiểm, "anh ta phát hiện ra điều gì rồi? Không thể, mình có làm gì đâu? Ừm, đa nghi thôi".
Diễm Diễm bỏ cây bút xuống, lật lật bản thiết kế:
- Người ta nói, hai người đàn bà và một con vịt sẽ làm nên cái chợ.
Nhưng vừa nãy, rõ ràng là, hai người đàn ông đã thành một cái chợ.
Lý Chiển cố đi thật nhanh nhưng cũng không sao trốn khỏi bước chân đang đuổi theo của người đằng sau:
- Em đứng lại, Mật Mật.
Tiếng của Nghị Hằng vọng sau lưng.
Cô nhanh chóng rẽ vào cầu thang.
Nghị Hằng nhìn nhìn phía trước, không thấy bóng ai cả.
Anh có chút nghi hoặc, rõ ràng, anh thấy cô chạy vào đây.
Anh liếc nhìn lối đi lên sân thượng, có bóng dáng đang lấp ló.
Anh vừa lên tiếng, vừa giả bộ rời đi:
- Chắc cô ấy đã chạy đằng kia.
Sau đó, anh nép vào góc tường khuất.
Cánh cửa mở ra, Lý Chiển đứng đó, thở phì phì.
Cô thật sự mệt mỏi với kiểu mèo vờn chuột này rồi.
Đã không muốn gặp anh, mà anh cứ liên tục xuất hiện trước mặt cô.
Lại còn cái giọng ngọt ngấy, gọi Mật Mật.
Cô hết biết cách khiến mình đừng thích anh.
Nhưng… không được, càng ngày càng thích.
Hu hu, cô phải làm sao? Có hơi thở phía sau, Lý Chiển lập tức xoay người, bắt lấy tay hắn, chân chặn ngang, dồn hắn vào tường.
Khi thấy rõ người phía sau, cô liền hối hận.
Nghị Hằng để mặc cho Lý Chiển muốn làm gì thì làm, anh chỉ im lặng nhìn cô.
- Anh muốn gì? Vì sao cứ đi theo tôi?
Khóe môi anh cong cong, nhìn gương mặt vừa tức giận, vừa vì mệt mà hồng lên, cô đang cúi sát vào anh, anh cất giọng:
- Đây là… nụ hôn áp tường trong truyền thuyết sao?
- Anh…?
Lý Chiển nhìn tư thế ái muội của bọn họ, cô chợt thấy xấu hổ.
Nếu là nụ hôn áp tường thì phải là cô bị áp tường chứ, đằng này…
- Hửm?
Nghị Hằng kéo eo cô sát vào mình, hơi thở phả vào mặt cô:
- Sao không trả lời.
Mật Mật?
- … Anh… à… anh có thể buông ra không?
- Không thể.
- Vì… vì sao chứ?
- Chuyện này em biết.
- Làm sao tôi biết được!
Lý Chiển rất không thể chịu kích động lúc này của mình.
Tim cô sắp vì đập nhanh mà đứt luôn mạch máu.
- Tôi có câu hỏi, nếu em trả lời làm tôi hài lòng, tôi sẽ buông ra.
Nghe giọng điệu nghiêm túc có chút đùa giỡn của Nghị Hằng, Lý Chiển mím mím môi: - Hỏi đi.
- Vì sao mỗi lần gặp tôi là muốn đánh tôi?
- … Hả? Cô muốn đánh anh bao giờ? – Có sao?
- Hửm? Anh kéo eo cô.
- À, ai bảo anh làm tôi giật mình.
- Vậy tại sao lúc ở thành phố biển, gã họa sĩ kia nắm tay em mà em không đánh hắn?
- …? Liên quan gì đến…
Nghị Hằng trừng mắt, ý anh bảo rằng cô nên tập trung.
- À, lúc đó chưa kịp đánh thì anh đã kéo ra.
Cô lí nhí, có trời mới biết, lúc đó cô đã rất kìm nén ý định cho gã một cước.
Nếu không vì cô vừa cứu hắn xong, lại đang mang tiếng hào hiệp, nên … cô đành phải cắn răng mà cam chịu.
- … Xong chưa? Lý Chiển không dám nhìn thẳng vào gương mặt của anh, cô nhìn nhìn bâng quơ ra nơi khác.
- Vậy vì sao bỏ về? Là không thích sao? Anh hỏi tiếp.
- Ừ, không thích, hắn cứ theo đuôi, bực bội.
Cô hằn học mỗi khi nhắc đến gã họa sĩ.
Cô đúng làm ơn mắc oán, tự chuốc lấy phiền.
Đã trở về thành phố S rồi mà cứ thỉnh thoảng hai ba ngày, hắn lại gọi điện năn nỉ cô.
Thật hối hận, phải chi lúc đó, cô để cho hắn chìm nghỉm luôn.
Thật phiền!
- Vậy còn tôi?
- Hả, ừm… không … Nghị Hằng thay đổi chủ đề vấn đáp khiến cô có chút theo không kịp.
- Cũng không thích sao?
- À, … không phải … không phải là không thích.
- Vậy là thích, đúng không?
- À,...!ừ…
Lý Chiển muốn khóc đến nơi rồi, có ai giống như cô không chứ? Tự dưng áp người ta vào tường, lại bị người ta vặn vẹo đủ điều, lại còn… Coi như là tỏ tình luôn đi.
Mặc kệ anh, dù sao, tôi là nói thật, còn anh tin hay không thì tùy.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Nghị Hằng thấy thỏa mãn, anh cúi nhìn môi cô, thật muốn hôn một cái.
Nhưng, khoan đã, hôm nay đã đi được một bước dài rồi, như thế cũng đủ.
Anh đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ như có như không.
Mà lúc này, Lý Chiển đang rối rắm, lại vừa lúng túng, cô đâu có để ý nhiều.
Đến lúc thấy anh buông ra, cô mới như chợt nhớ, là … anh hôn cô sao? … vừa rồi … trên trán cô?
Anh vẫn giữ vẻ mặt như không có gì xảy ra.
Có lẽ không phải, … Là vô tình đụng trúng? Ừm, cô có chút hi vọng là thật.
Thật nhanh quá, cô còn chưa cảm nhận được.
Lại luyến tiếc rồi.
Và lúc đó trở đi, hai người trở nên rất tự nhiên với nhau.
Tự nhiên như thể là hơi thở.
Của nhau..