Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 27: Em muốn làm chuyện đó ở đây sao? (H nhẹ)



Tống Hải Thành Từ nãy giờ nằm bất động không phải do anh mệt không có sức, anh là muốn cô được nghĩ ngơi, không muốn cô quá sức, vì đây là lần đầu tiên của cô. Nhưng anh lại bất ngờ khi cô chủ động như vậy, những động tác của cô vô cùng thành thục cứ như cô đã làm rất nhiều lần, nếu như là người con gái khác, anh có thể nghĩ đây là gái làng chơi, người trong nghề đấy không chừng, nhưng đây là cô, chắc chắc cô sẽ không phải là người như vậy, thậm chí người vừa phá đi sự trinh trắng của cô vừa rồi chính là anh cơ mà.

Chiếm thế thượng phong nhưng sức lực cô có hạn, chỉ mới được vài phút mồ hôi cô đã chảy ròng ròng. Do cơ thể của cô chỉ mới là lần đầu, lại thêm chưa hề có sự tôi luyện như kiếp trước, sức lực cô nhanh chóng bị rút cạn, cô còn nghĩ có thể cầm cự được tầm mười phút, nhưng thực tế chỉ chưa đến năm phút chân cô như muốn nhũng ra nằm rạp lên người anh thở hổn hểnh.

“Em…em không xong rồi, không xong thật rồi, em còn quá yếu!” cô bất lực thủ thỉ bên tai anh, giọng cô nói như muốn đứt quãng.

“Bắt đầu từ hôm nay, con người của em hoàn toàn thuộc về anh, con người của anh cũng hoàn toàn thuộc về em. Đương nhiên những chuyện này phải là anh làm chứ, sao lại phải để em dùng nhiều sức như vậy, nhưng thú thật em yêu nghiệt như vậy anh cũng rất thích nha!” nói rồi anh nhanh chóng lật cô lại đảo khách thành chủ ra vào liên tục nơi ẩm ướt tư mật mà anh cố giữ cho cô bấy lâu nay, môi anh vẫn cố gắng chiếm giữ môi cô để kiềm hãm âm thanh cô phát ra, tránh ảnh hưởng đến phòng đối điện của ba mẹ Lâm đang ngủ.

Xong trận hai trận vừa rồi sức anh vẫn còn rất dồi dào, nhưng cô thì khác, cô có chút mệt mỏi, mắt lim dim nằm dính trên giường. Cũng do nhà nhỏ lại không có nhà tắm riêng trong phòng nên cô càng lười chỉ muốn ngủ, với ra ngoài lỡ xui rủi gặp phải bố mẹ lại ngại chết. Vã lại kiếp trước sau khi cô quen hệ xong cũng chẳng còn sức mà lếch đến nhà tắm, cứ thế mà ngủ đến sáng rồi tính.

Ấy vậy mà khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cảm giác trên cơ thể trần trụi của mình như có một chiếc khăn tắm lớn trùm lên, quấn quanh cơ thể cô, ngay sau đó cơ thể cô như được bế bổng lên.

“Anh…anh làm gì vậy?” cô mở mắt cố gắng nhỏ giọng nói.

“Đi tắm, không tắm sao ngủ được!” Tống Hải Thành cúi đầu hôn lên trán cô khẽ nói.

“Nhỡ ba mẹ thấy thì ngại chết!” cô lấy tay che mặt lại nói.

“Anh mà em không ngại, ba mẹ sao em phải ngại, ba mẹ nuôi em từ nhỏ đến lớn không lẽ chưa thấy em không bận quần áo à!” Tống Hải Thành lại nói.

“Nhưng em là con gái da mặt mỏng đương nhiên phải ngại chứ!” cô cố cải.

“Gặp nhiều sẽ không ngại” anh cười nói.

Vào đến nhà vệ sinh, lúc này cô mới thấy rõ, người anh cũng chỉ mặc chiếc quần short ngắn, thân trên mặc một chiếc áo thun màu ghi ôm sát cơ thể, trong thật gợi tình. Cô đỏ mặt liền xoay người nhìn hướng khác.

‘Có nên thử một lần làm chuyện đó trong nhà vệ sinh không nhỉ, kiếp trước cũng chưa được làm thật mong ước’ cô thầm nghĩ.

“Em muốn làm chuyện đó ở đây sao?” Tống Hải Thành thì thầm nhỏ vào tai cô.

Lâm Ý Hân có chút sững người trong lòng gào thét ‘làm sao, làm sao anh ấy biết được mình đang nghĩ gì trong đầu, không lẽ mình biểu hiện rõ như vậy trên mặt sao?’

“Nếu…nếu có thể thì…thì cũng được!” giọng cô lắp bắp mặt còn đỏ hơn quả gấc.

Anh chẳng nói gì, lại nở một nụ cười khoái chí, anh không tưởng tượng được trong cô cũng có một con sói khát tình như vậy, điều đó làm anh càng thích. Chẳng chờ cô phản ứng gì nữa, nhanh như chớp anh đớp lấy môi cô mạnh bạo mà cắn mút, hút cạn chất ngọt trong khóe môi cô, tay anh hạ xuống tháo mở chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô.

Hai cơ thể lại chẳng còn mảnh vải nào che thân nữa, một lần nữa hai người dính sát lấy nhau không một kẽ hở, sau một hồi hôn mút khắp cơ thể cô, hai ngón tay anh cũng đã cọ ngoáy bên trong cô bé ẩm ướt của cô, anh mới ngồi xuống bệ bồn vệ sinh để cô ngồi phía trên, nhẹ nhàng nhưng lại khá thuần thục đưa cậu nhỏ của mình chui vào tận sâu bên trong cô bé ẩm ướt một cái ót thật ngọt. Ngồi bên dưới anh thúc từng cơn khiến cô từng hồi, từng hồi muốn lên đến chín tầng mây. Cái cảm giác rình mò làm chuyện ấy sợ bị người khác bắt gặp như thế này thật sự rất kích thích. Thật ra anh vẫn còn chưa muốn chiến nhanh như vậy, anh vẫn còn đang mãi mê trêu chọc khắp cơ thể cô, khiến cô phải rên rỉ van nài anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.