Em Là Một Vì Tinh Tú

Chương 9: 9: Chúng Tôi Rất Thân




"Chú Trình! Hôm nay sinh nhật của chú.

Chúc chú vui vẻ!" Nguyên Tiểu Hoa vui vẻ nói qua điện thoại, hôm nay cô bé lại dùng điện thoại của chú mình để tìm đến Trình Nhiên.

Bên kia còn truyền đến tiếng quát nhẹ ở phía xa: "Tiểu Hoa! Cháu lại làm phiền Trình Nhiên nữa rồi!!! Phải xử lý cháu mới được."
Nguyên Tiểu Hoa bĩu môi, "Cháu đang chúc sinh nhật chú Trình thôi mà."
Trình Nhiên mỉm cười, "Cảm ơn cháu.

Hôm nay lại được đến nhà ông chú khó tính chơi à?"
Cô bé phá lên cười, "Đúng rồi ạ.

Cuối tuần cháu đến nhà ông chú khó tính chơi vì chú ấy rảnh, nhà chú ấy lại đang nấu đồ ăn ngon."
Nguyên Tiểu Hoa lại tinh nghịch đưa ra một lời đề nghị, "Chú Trình! Cháu có thể kết bạn Wechat với chú không? Cháu thề là chỉ một mình cháu biết thôi đến bố mẹ cháu cũng không tiết lộ."
Trình Nhiên không ngại cho cô bé Wechat của mình, Nguyên Tiểu Hoa cũng rất dễ mến là bí mật thì thực sự là giữ bí mật.

Lần trước đưa cô bé ra ngoài đi gặp Thiệu Dịch Xuyên đã thấy tính cách rất ngoan ngoãn rồi.
"Được, chú của cháu có đó.

Gửi yêu cầu đi chú sẽ chấp nhận ngay."
"Vâng ạ!"
Hôm nay là cuối tuần Trình Nhiên chỉ ở nhà không đi làm công ty cũng không có lịch trình.

Buổi sáng cậu nhận được kha khá lời chúc từ bạn bè cũ, đồng nghiệp và bố mẹ.

Trình Nhiên cũng đặc biệt vui vẻ vì hôm nay là ngày sinh nhật của mình, thời tiết đặc biệt đẹp dự định của cậu là đi ra ngoài mua sắm quần áo nhưng cuối cùng lại thay đổi thành ở nhà.

Ban công phòng ngủ của Trình Nhiên là nơi đón nắng rất tốt, quyết định kéo một chiếc ghế nhỏ ra ban công ngồi phơi nắng.

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng chiếu len lỏi qua các tán cây, Trình Nhiên lấy điện thoại ra chụp được một bức ảnh thiên nhiên đầy tươi đẹp, có cây có nắng và có một chú chim nhỏ đang đậu.

Cậu thích thú đăng lên Weibo của mình với dòng chữ, Tôi thích ngày trời nắng, tôi cũng thích ngày hôm nay.

Cảm ơn lời chúc mừng sinh nhật từ mọi người.
Đến chiều, vẫn giống như bao ngày qua đồ ăn lại được giao đến, Thiệu Dịch Xuyên cứ liên tục gửi đồ ăn đến như thế này đã một tháng rồi.

Hôm nay là sinh nhật của Trình Nhiên nên đồ ăn cũng đặc biệt hơn, túi đồ cũng đẹp hơn bình thường.

Có một chiếc bánh kem, một chai rượu vang đỏ trông có vẻ rất đắt tiền.

[Trình Nhiên: Tiền bối à, hiện tại anh có rảnh không?]
Sau khi khi nhận được câu trả lời từ Thiệu Dịch Xuyên, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ Trình Nhiên đã có mặt bên dưới chung cư nhà anh.

Thiệu Dịch Xuyên không biết là cậu sẽ đến, cứ nghĩ rằng cậu hỏi có rảnh không để nhờ xem ảnh chụp mà thôi.

Anh đi xuống dưới chung cư nói với bảo vệ và ban quản lý một tiếng, họ liền chạy đến chỗ Trình Nhiên hướng dẫn cậu đi xuống hầm gửi xe và dùng thang máy để đi vào chung cư.


Thiệu Dịch Xuyên đứng ở cửa thang máy chờ sẵn, anh mặc quần áo ở nhà mang khẩu trang xuống đây, "Sao lại đột nhiên đến mà không nói trước?"
Trình Nhiên giơ hai túi đồ lên, nói: "Tôi muốn đến ăn sinh nhật cùng tiền bối có được không? Chúng ta có bánh kem và rượu vang."
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười lấy điện thoại ra, "Để tôi gọi thêm vài món ăn nhẹ nữa."
Trước tiên vẫn là đi lên nhà đã, Trình Nhiên theo sau lưng anh đi vào thang máy lớn để lên tầng.

Cậu đã đến một lần rồi nhưng không để ý căn hộ của Thiệu Dịch Xuyên ở tầng bao nhiêu.

Cuối tuần Thiệu Dịch Xuyên chỉ ở nhà sáng tác, may mắn là hôm nay anh ở nhà.

Nếu là trước đây thì bận rộn đi đến công ty rồi.

"Tôi có đường đột đến quá không..." Thực ra trước khi gọi cho Thiệu Dịch Xuyên thì cậu chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu một cách nhanh chóng và rồi thì một mình lái xe đến tìm người ta.

Đến nơi rồi mới hỏi câu này thì liệu có kì cục không, Trình Nhiên mày đang làm sao thế này?
Thiệu Dịch Xuyên cười, "Không sao, tôi ở một mình cũng buồn chán.

Xem như hôm nay chúng ta tổ chức sinh nhật cho cậu ở đây."
Đồ ăn nhẹ được đặt ở một nhà hàng gần đây thôi nên sau mười lăm phút thì có.

Nhìn đồ ăn được giao đến Trình Nhiên liền nói, "Tiền bối à, anh có thể đừng đặt đồ ăn cho tôi nữa có được không? Tôi biết là anh thấy có lỗi vì đợt ghi hình chương trình lần trước.

Nhưng mà đã một tháng rồi, tôi đã bình phục hoàn toàn.

Vậy cho nên anh không cần phải như thế."
Thiệu Dịch Xuyên không trả lời, anh nghĩ rằng việc làm của mình đã khiến cậu bị làm phiền.

Cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ là muốn làm một điều gì đó đối với Trình Nhiên, "Xin lỗi.

Sau này sẽ không như thế."
Đột nhiên anh trầm hẳn đi làm cho Trình Nhiên cảm thấy giống như người sai là mình vậy, "Tôi...Thực ra tôi không muốn tiền bối phải bận tâm đến mình khi anh là một người rất bận rộn rồi."
Cậu nghĩ rằng mình nên đổi chủ đề đi thôi, "Chúng ta đốt nến ăn sinh nhật được chưa?"
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa để đốt nến.

Năm nay Trình Nhiên 28 tuổi, Thiệu Dịch Xuyên là người đặt bánh anh không lấy nến là những con số mà chỉ lấy vài cây nến nhỏ màu sắc.

Cậu vui vẻ cắm nến sau đó là cầu nguyện rồi thổi nến.
"Cậu đã cầu nguyện điều gì vậy?" Anh hỏi.

Trình Nhiên lắc đầu, "Không nói." Nếu nói ra thì mất đi linh nghiệm rồi.

"Làm sao anh biết tôi thích loại rượu vang vậy? Cảm ơn tiền bối rất nhiều về bánh kem và rượu." Cậu quên mất từ lúc nhận được mấy thứ này cho đến bây giờ vẫn chưa nói tiếng cảm ơn.
Thiệu Dịch Xuyên xua tay, nói rằng không cần phải cảm ơn, "Tôi không biết cậu thích gì, cảm thấy tặng rượu vang là hợp lý.

Rất mừng là cậu thích."

Ở bàn ăn rộng lớn trong phòng bếp hai người ngồi đối diện nhau dưới ánh nến của bánh sinh nhật bên cạnh có rượu vang đỏ, có phải cũng được gọi là lãng mạn không.

Mấy món đồ ăn nhẹ chủ yếu là đồ ngọt, Thiệu Dịch Xuyên không biết cậu đã ăn tối hay chưa nên anh gọi luôn hai phần mỳ Ý sốt.

Kết quả đúng như anh đã nghĩ, Trình Nhiên lấy dĩa mỳ rồi ăn một miếng lớn.

Đến cả hình tượng còn không màng đến thì chắc là đang đói bụng lắm rồi.

"Có muốn ăn thêm không? Phần của tôi này."
"A, không ạ.

Tiền bối ăn đi đừng nhìn tôi."
Thiệu Dịch Xuyên đang cầm nĩa chuẩn bị ăn thì lại hạ xuống, "Cậu có thể đừng nói chuyện khách sáo với tôi được không? Nghe xa cách lắm."
"..." Nghe xa cách lắm sao, là cậu đang nói chuyện một cách lịch sự với các bậc tiền bối, "Anh lớn tuổi hơn tôi, lại còn là học trưởng và tiền bối của tôi nữa."
Người trong ngành nghề này đặc biệt rất lễ phép với người đi trước anh hiểu điều đó, "Cậu có thấy chúng ta đủ thân thiết đến mức có thể loại bỏ kiểu nói chuyện mang theo kính ngữ đó đi?"
"..."Trình Nhiên nghiêm túc suy nghĩ xem hai người đang thân thiết ở mức độ nào.

Hai người ít khi nói chuyện chỉ nhắn tin qua Wechat, mở đầu cuộc trò chuyện sẽ là một vài bức ảnh chụp.

Trình Nhiên hay chụp ảnh thiên nhiên phong cảnh rồi chỉnh sửa màu sắc, sau đó gửi cho Thiệu Dịch Xuyên xem xét.

Còn anh cũng thế, mấy lần làm việc cùng người nổi tiếng ở nước ngoài để chụp ảnh họ cho Trình Nhiên xem.

Và cậu rất thích.
Thiệu Dịch Xuyên nói: "Cậu cứ thoải mái hết mức có thể khi ở cùng tôi đi."
"Thoải mái hết cỡ? Tôi có thể sao?"
Trình Nhiên đã đồng ý sẽ bỏ kính ngữ, nói chuyện với Thiệu Dịch Xuyên một cách thoải mái nhất, đương nhiên vẫn là theo cách lịch sự của một người nhỏ tuổi hơn.

Anh nói thêm rằng kể cả hành động cũng không cần phải dè dặt, cứ thể hiện tất cả những gì muốn làm.

Thiệu Dịch Xuyên cuối cùng cũng đã cảm thấy hối hận vì lời nói của mình.

Sau khi ăn tối hai người đã uống rượu và ăn bánh kem.

Trình Nhiên nói về câu lạc bộ nhiếp ảnh sau khi Thiệu Dịch Xuyên ra trường đã hoạt động ra sao.

Bộ phim đầu tiên mà cậu đã đóng có những khó khăn gì, Trình Nhiên không phải là một người được đào tạo về diễn xuất, cũng vì cái danh là con của chủ tịch công ty giải trí lớn nên mới có thể nhận vai.

Ở đại học Trình Nhiên học chuyên ngành kinh doanh đào tạo theo hệ chất lượng cao, hoàn toàn không liên quan đến diễn viên.

"Anh là người tiền bối đầu tiên trong ngành biết tôi còn một công việc nhân viên văn phòng.

Đó mới là công việc chính của tôi." Trong vòng hai năm qua không có ai để ý đến, sống một cuộc sống bận rộn giữa hai công việc nhưng nói chung là bình yên.


Bây giờ nổi lên một chút liền có người không thích đến soi mói và chê bai với đủ lý do, nhưng cũng không thể phũ nhận việc cậu cũng có người yêu thích.
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, "Tôi biết." Tất cả những sự yêu thích hay ghét bỏ của khán giả anh đã từng trãi qua hết rồi mới có được ngày hôm nay.

Hiện tại anh rất nổi tiếng có hàng triệu fan hâm mộ và cả hàng ngàn hoặc là hàng triệu người không thích.
"Công việc văn phòng có ổn không? Áp lực không?" Thiệu Dịch Xuyên đã từng đi làm thực tập sinh ở công ty, anh chứng kiến được số lượng lớn công việc của một nhân viên phải làm trong ngày.

Giống với Trình Nhiên, anh trước đây không phải học chuyên ngành về ca hát mà là về mỹ thuật.

Với sở thích ca hát vốn có công ty quản lý đã tìm đến Thiệu Dịch Xuyên và hứa sẽ hướng anh theo một con đường mới.
"Cũng tạm, không áp lực cũng không chán nản."
Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết.
Kết quả chính là mười một giờ rưỡi đêm Trình Nhiên mặt đỏ bừng bừng nằm ngủ ngon lành trên giường.

Thiệu Dịch Xuyên xoa xoa hai thái dương đứng ở bên giường thở dài hết lần này đến lần khác.

Anh quay lưng đi ra ngoài, miệng lầm bầm: "Tôi đáng lý không nên cho cậu thoải mái quá mức.

Để rồi uống đi một nửa rượu trong nhà của tôi như thế này."
Nhìn bãi chiến trường ở bàn ăn mà phát ngán.

Thiệu Dịch Xuyên cũng say, nói chung là không dọn, đi tìm chỗ ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai đầu tuần Trình Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức điện thoại.

Đầu rất đau có lẽ vì tối hôm qua uống nhiều rượu, nhưng mà rượu ở đâu? Đây là đâu?
Trình Nhiên vội bật dậy, chiếc giường này không phải của cậu, căn phòng ngủ này là của ai?
Ở ngoài phòng khách Thiệu Dịch Xuyên vẫn đang ngủ, đây là lần đầu tiên anh ngủ ở sofa.

Cũng may đã mua loại chất liệu êm ái, nếu không thì sẽ chẳng thể ngủ nổi.

Trình nhiên rời giường không quên xếp gọn chăn mền rồi đi ra ngoài.

Thiệu Dịch Xuyên nghe tiếng động liền tỉnh giấc, giọng anh khàn khàn, "Tỉnh rồi à."
"..." Tuy là đêm qua say nhưng cậu vẫn nhớ được sơ sơ chuyện lúc tối.

Mà nếu có quên thì chỉ cần nhìn vào bàn ăn liền nhớ ra thôi.

Có khoảng hai chai rượu đã uống hết và một nửa chiếc bánh kem còn sót lại, đồ ăn trên bàn hầu như đã được ăn hết rồi.

Thiệu Dịch Xuyên ngồi dậy xoa xoa mái tóc rối, "Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Cậu đã uống rất nhiều rượu.

Tôi không hiểu sao bản thân lại đi nghe lời cậu, cho cậu uống thêm chai rượu mạnh kia của tôi!"
"Xin lỗi, tôi không biết mình lại dễ say như thế." Thật là mất mặt, cậu không thể nhớ được tối qua trong lúc say đã gây ra chuyện gì.

Anh nói: "Cậu chẳng gây ra chuyện gì ngoài việc cứ liên tục đòi uống tiếp, sau đó thì muốn úp mặt mình vào cái bánh kem, cậu nói chơi như thế rất vui.

Hên là tôi cản kịp."
Trình Nhiên xấu hổ muốn chạy ra khỏi nơi này.

Bình thường con người cậu không đến mức như thế đâu, lúc nào cũng bình tĩnh và điềm đạm.

Đúng là lúc say rồi thì bàn thân lại trở thành một con người có tính cách khác.

"Chúng ta uống hết hai chai rượu thật sao?" Chai đầu tiên là rượu vang sẽ không thể say được không tính, "Chúng ta dễ say vậy à?"
Thiệu Dịch Xuyên bất lực thở dài, "Chai còn lại là rượu nhân sâm đã được ngâm lâu năm, tôi được đồng nghiệp tặng nên không biết nó như thế nào." Anh nhìn sang Trình Nhiên, "Còn cậu thì một mực khẳng định đã biết loại này rồi, sau đó tôi mới biết chai này rất mạnh."

"..." Cậu có nói mấy câu bốc phét như vậy sao? Đã uống rượu mạnh bao giờ đâu mà đòi, "Sao anh không cản tôi! Rượu là của nhà anh, anh có thể không cho tôi uống."
Thiệu Dịch Xuyên: "..." Tôi là chiều theo ý muốn của cậu!
Tối hôm qua anh uống không nhiều, đa số là Trình Nhiên tự rót tự uống và rất vui vẻ.
"Nhưng mà tôi nghĩ là tôi dọn dẹp xong chỗ này thì sẽ đi về." Cậu cảm thấy đã đến phá nhà người ta rồi thì trước khi đi về cần phải giải quyết đống bề bộn trên bàn ăn.
Thiệu Dịch Xuyên xua tay, "Không cần, một lát nữa tôi sẽ tự làm.

Có muốn uống chút canh giải rượu không?"
"Anh biết nấu canh?" Trình Nhiên hỏi.
"Không biết." Thiệu Dịch Xuyên định gọi đặt đồ ăn sáng cùng với canh giải rượu.

Thôi không cần phải mất công như thế, Trình Nhiên sẽ về nhà trên đường về tự mua là được.

Còn phải nhắn tin xin nghỉ làm nửa ngày vì đầu còn đau nhức quá.

Lúc đi ra cửa thì gặp phải quản lý của Thiệu Dịch Xuyên đến, cậu thầm nghĩ kì này tiêu đời với cô ta rồi.
"Cậu Trình? Cậu qua đêm ở đây sao? Mùi rượu? Hai người đã uống rượu?" Quản lý nhíu mày, từ trước đây nay Thiệu Dịch Xuyên chưa từng có tình nhân.

Dẫn người về nhà lại càng là điều không bao giờ có thể xảy ra, "Nói đi tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?"
Trình Nhiên mở miệng trả lời: "Cô không cần biết chi tiết đâu.

Chỉ cần biết là chúng tôi ngủ riêng."
"Tại sao tôi không được biết đầu đuôi sự việc? Tôi là quản lý duy nhất của Thiệu Dịch Xuyên, tôi phải được biết để còn có cách đối phó nếu như sau giây phút này khi bước ra ngoài cậu bị bắt gặp." Cô ấy còn nhấn mạnh thêm: "Tôi là đang yêu cầu cậu nói, chứ không phải đang năn nỉ cậu cho tôi biết!"
Trình Nhiên quên mất đây là người đại diện chính của Thiệu Dịch Xuyên, "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, ăn uống xong rồi nghỉ lại một đêm.

Nếu muốn biết rõ hơn cô có thể hỏi Thiệu Dịch Xuyên."
Nói xong câu đó Trình Nhiên mang khẩu trang và đeo kính râm đi xuống tầng hầm lấy xe.

Thiệu Dịch Xuyên nói vì anh chưa rửa mặt nên sẽ không tiễn cậu, Trình Nhiên có thể tự mình đi thang máy xuống được.
Quản lý bực bội đi vào nhà, Thiệu Dịch Xuyên đang ở trong phòng ngủ vệ sinh cá nhân, bên ngoài phòng ăn là một mớ hỗn độn toàn là đồ ăn đã ăn rồi còn có cả rượu.

Anh đi ra từ phòng ngủ, nói: "Cô dọn dẹp cái chỗ đó giúp tôi đi."
"Cậu ta ăn uống xong thì không biết dọn?" Mấy lần Thiệu Dịch Xuyên gọi đồ ăn bên ngoài về nhà cũng đều không dọn, buổi sáng cô là người đến thu dọn.

Vì là quản lý riêng của Thiệu Dịch Xuyên nên cô chỉ làm việc cho anh, ngoài ra không có vì người khác.
Thiệu Dịch Xuyên cau mày, "Cậu ấy là khách.

Có bao giờ cô bắt khách đến chơi nhà dọn không?" Anh đương nhiên là nhìn ra cô quản lý này của mình không thích Trình Nhiên.
Quản lý thu dọn bàn ăn xong rồi đến sofa, "Cậu ta đã ngủ ở sofa tối qua đúng không? Xem như là biết điều đi."
Thiệu Dịch Xuyên nghe nhưng anh không trả lời.

Muốn suy nghĩ thế nào cũng được.

Căn hộ của anh có vài căn phòng khác nhưng đã số đều được sử dụng cho những mục đích cá nhân của Thiệu Dịch Xuyên.

Chỉ còn duy nhất một phòng dành cho khách, căn phòng này từ trước đến nay không có người sử dùng, đã lâu lắm rồi không dọn phòng.

Anh đương nhiên không thể để Trình Nhiên ngủ ở căn phòng đó.

"Hôm qua vì sao cậu ta lại đến đây? Hai người thân thiết đến thế sao?"
Thiệu Dịch Xuyên thở dài khẳng định, "Phải chúng tôi rất thân.

Vì thế cô đừng khó chịu với cậu ấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.