Sau ngày hôm đó, lần đầu tiên Lâm Húc không đi chơi bóng rổ vào tiết hoạt động cuối giờ.
Anh ấy thực sự nghiêm túc ngồi tại chỗ mình, học thuộc lòng thơ cổ, văn cổ, đọc thuộc lòng những từ mới tiếng Anh có trong kỳ thi đại học.
Chiều hôm đó, anh đã nghe thấy cô gái của mình rất nghiêm túc nói với tình địch của mình: “Anh ấy có trường anh ấy thích, em cũng có nguyện vọng của em.”
Không có ai ăn chơi phóng túng suốt đời, cũng chẳng ai sống một đời tầm thường tầm thường, vô vị.
Ba năm cấp ba, thanh xuân tươi đẹp nhất phải dùng để chiến đấu.
“Dịch Thì, em là món quà tuyệt vời nhất mà thanh xuân ban tặng cho anh.”
“Lâm Húc, anh vẫn luôn là Lâm Húc tuyệt nhất.”
Hôm sinh nhật mười tám tuổi, hai người họ đã thắp nến trên một chiếc ghế dài trong công viên tiểu khu vào lúc nửa đêm.
Ánh nến lung linh, soi sáng gương mặt của thiếu niên.
“Chanh nhỏ, cả đời này của anh dựa vào em.”
“Được rồi, mặt trời nhỏ và chanh nhỏ, sẽ mãi ở cạnh nhau.”
Dịch Thì biết, người hiểu cô nhất, vẫn luôn là Lâm Húc.
Cô cũng biết, mặt trời nhỏ cuối cùng sẽ tỏa sáng.
Dịch Thì đã thành công đã trúng tuyển chuyên ngành kiến trúc của trường đại học N với số điểm vượt quá điểm xét tuyển mười mấy điểm.
Còn Lâm Húc cuối cùng cũng thành công được nhận vào chuyên ngành máy bay không người lái của đại học kỹ thuật.
“Anh biết hạng mục máy bay không người lái vẫn còn đang phát triển, nhưng anh sẽ dùng cả đời này, góp một phần sức lực nhỏ bé.”
Mấy năm sau, lời nói của anh được in trên “Nhật báo quốc gia”, ngành máy bay không người lái phát triển mạnh mẽ.