Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 3: Nơi cầu thang



Ánh đèn hành lang mờ tối, âm thanh của những người đến đến đi đi ồn ào, nhưng âm thanh rơi vào trong tai Ninh Nhuệ Tinh lại từng chữ từng câu rõ ràng, thậm chí cô còn có thể nghe ra được trong âm điệu của câu nói kia có chút vui vẻ và lười biếng.

"Không, không phải đâu......"

Ninh Nhuệ Tinh đỏ bừng mặt, cổ họng bởi vì lo lắng mà cực kì khô, gượng gạo e lệ rụt rè.

Cũng không biết tại sao, hoặc có lẽ là do trước đây không nên trêu chọc người ta, khi đối mặt với anh, Ninh Nhuệ Tinh liền lo lắng đến nỗi một câu cũng nói không ra, cũng không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.

Rõ ràng là bị anh kêu lại, đi theo sau lưng anh đến đây, thế nào lại biến thành bản thân mình theo đuổi đến tận bộ phận của người ta rồi?

Ninh Nhuệ Tinh lớn lên trắng trẻo, tính cách lại khôn ngoan, khéo léo, lanh lợi, được người người thích, khắp cả người cô từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân đều lộ ra vẻ gọn gàng đẹp đẽ, tinh tế, không hề hung dữ nhe nanh múa vuốt, mà có hơi chút lúng túng rất đúng mực, khiến người khác nhìn vào đều có thiện cảm.

Mấy đàn anh đàn chị khóe môi ngậm cười, trên mặt thi nhau làm ra vẻ trêu đùa, dùng một bộ biểu tình "tôi hiểu" để nhìn Ninh Nhuệ Tinh, đặc biệt là trong tay cô còn đang cầm đơn ghi danh, không nghi ngờ gì chính là "nhân chứng vật chứng" toàn bộ đều ở đây, nói nhiều nữa ngược lại chỉ là giải thích cứng nhắc, tự lừa dối mình nhưng không lừa được người.

Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy rằng bản thân mình nên giải thích rõ, nếu không thì hiểu lầm này ồn ào hơn nữa thì sẽ không tốt, cô liền đem đơn ghi danh nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, dường như nghĩ cũng không nghĩ tới đưa tay kéo kéo góc áo của Giang Dữ, giọng nói run nhẹ, vẻ lo lắng bất an lộ ra rõ ràng, "Đàn anh, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"

Suy cho cùng thì chuyện kia, vẫn là càng ít người biết càng tốt, huống hồ chi bên cạnh vẫn còn những đàn chị đang đợi xem trò vui và những sinh viên mới đang xếp hàng chờ ghi danh, nếu như tại chỗ này trực tiếp nói thẳng ra với anh, không biết được sẽ có bao nhiêu người nhịn không được mà đem nguyên nhân hậu quả của chuyện này đi truyền khắp nơi.

Cảm nhận được lực kéo ở dưới góc áo, Giang Dữ hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy sự lo lắng đang đong đầy trong con ngươi trong veo như nước của cô, nhìn xuống ngón tay trắng nõn thon dài đang nắm lấy góc áo, yết hầu anh hơi chuyển động, đôi mắt hẹp dài đen nhánh như nét vẩy mực trong tranh thủy mặc sẫm lại.

Giang Dữ hạ mắt xuống, giấu đi nét ưu tư vô ý lộ ra ngoài, ánh mắt lại yên ả giống như một dòng suối trong veo rộng lớn mênh mông, môi cong lên im lặng mỉm cười, trong lời nói có ý tứ mà ngay cả bản thân anh cũng không rõ ràng, "Em ghi danh trước đi".

"Hả?" Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ đến anh sẽ nói câu này.

Nhưng đây là bộ phận của anh, cô làm sao có thể ghi danh tham gia?

"Đợi em điền xong đơn ghi danh, anh sẽ nghe em nói". Giang Dữ giải thích đơn giản, thấy Ninh Nhuệ Tinh ngập ngừng đứng yên do dự, biểu tình trên khuôn mặt xoắn xuýt thấy rõ, gương mặt nhỏ nhắn hơi đau khổ nhăn lại, dường như đang che đậy vẻ ủ rũ.

Giang Dữ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn dửng dưng như thường ngày, Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên lấy lại tinh thần, không chần chừ nữa, cầm lấy cây bút bên cạnh soàn soạt ghi xuống học viện, chuyên ngành, tên cũng như phương thức liên lạc của mình.

Dù sao cũng chỉ là điền một lá đơn, đến lúc sơ khảo không đến cũng không có chuyện gì.

Đợi cô đặt bút xuống, Giang Dữ làm ra vẻ như thờ ơ, không để ý đến mà tùy ý liếc nhìn một chút, sau đó đem ánh mắt rơi xuống cái người đang ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp, "Đi thôi".

Ninh Nhuệ Tinh ngây ngẩn mất một hai giây, nhìn bóng lưng thẳng tắp, rắn rỏi đang dần dần cách xa, cô cắn chặt răng liền đi theo.

- ----

Nơi cầu thang ánh đèn yếu ớt, phía dưới là một khúc cầu thang phủ thảm trải sàn màu đỏ và đám đông ồn ào náo động qua lại, trên cầu thang lại là một quang cảnh khác.

Ninh Nhuệ Tinh nhìn người đang dựa lưng vào vách tường, hơi thở trên người của người đó khi không lại có chút lười biếng, trong một nơi nửa sáng nửa tối như vậy, khuôn mặt anh nhìn có vẻ mờ nhạt không rõ ràng, thế nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại có thể vẽ ra trong đầu từng đường nét của anh lúc này, nét mặt anh khôi ngô tuấn tú như được vẽ ra một cách điêu luyện sắc sảo, biểu cảm lạnh lùng thường thấy trong mấy lần gặp mặt gần đây.

Khuôn mặt đẹp đẽ không giống như nên có trong nhân gian như vậy, thực tế là khiến người khác nhìn một lần liền khó có thể quên được.

Anh không nói chuyện, ánh mắt cũng không biết đang tập trung vào chỗ nào, mới vừa rồi cô đi sau lưng anh, nghe tiếng bước chân có quy luật và tiếng hít thở êm dịu như có như không, yên lặng như vậy giống như là bị không gian thời gian làm cho ngưng trệ lại, khiến cho lòng Ninh Nhuệ Tinh ngập tràn lo lắng nói không ra.

Ngoài sự lo lắng, còn có một chút cảm xúc lạ lẫm, tần số của nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh hơn thường ngày, giống như là muốn thoát ly ra khỏi cơ thể của chủ nhân nó vậy.

"Đàn...đàn anh", Ninh Nhuệ Tinh cẩn thận từng li từng tí, dè dặt mở miệng, thấy cổ họng mình cực kì khô, khàn lại, nhịn không được ho ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự tĩnh mịch, yên ắng trong không khí lúc đầu, tiếp tục nói, "Chuyện kia là một chuyện ngoài ý muốn, em với bạn cùng phòng ký túc xá đang chơi trò chơi, kia là hình phạt của trò chơi, nói câu nói đó với anh không phải là ý của em, nếu như tạo thành quấy nhiễu, gây rối cho anh, em tại chỗ này nói một tiếng xin lỗi với anh".

Mới bắt đầu còn có chút lắp bắp, nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi, sau đó lại càng nói càng trôi chảy, thuận lợi.

Ninh Nhuệ Tinh cũng là đem tất cả những lời muốn nói ở trong lòng tất cả nói ra, ngẩng đầu muốn xem phản ứng của người kia, lại thấy anh vẫn đang duy trì vẻ bất động như tư thế của một bức tượng điêu khắc, ngay cả nửa phần ánh mắt cũng không thưởng cho cô.

Ninh Nhuệ Tinh chỉ sợ rằng anh vẫn không chú ý, mấy lời nói có tổ chức, sắp xếp lúc đầu cũng không có bất cứ tác dụng gì, lúc này càng lo lắng hơn.

Trong đầu một khoảng trống rỗng, chỉ là nghĩ tới cái gì liền nói cái đó, trong giọng nói căng thẳng đều nhanh chóng run rẩy, "Đàn anh, em không phải cố ý nói câu nói kia, em thật lòng thề, em đối với anh không có một chút ý đồ......"

Bàn tay đang rũ xuống đặt tại bên hông của Giang Dữ khi nghe được mỗi một chữ thì trước mắt hơi động động, bất ngờ mở miệng, âm sắc như đàn Violoncelle (Cello) khàn khàn trầm thấp tận lực đè ép xuống thấp, "Hả?"

Ngữ điệu một âm tiết giương lên cao giống như mang theo sự nghi hoặc không hiểu của chủ nhân, sau đó tiếp tục hỏi, "Nói như vậy, ngày hôm đó bất luận là ai, em đều sẽ nói câu nói như thế?"

Ninh Nhuệ Tinh nghĩ cũng không nghĩ, thấy anh dường như tin vào lời giải thích này, gấp rút không thể chờ đợi được gật đầu thật mạnh.

Mặc dù vẻ bề ngoài của vị đàn anh trước mắt này cực kì khiến người khác động lòng, nhưng đối với cái người lạ lẫm không quen thuộc, hiểu rõ này, nếu không phải bởi vì trò chơi, cô thật lòng không có gan dám mở miệng nói ra cái câu như thế.

Dù sao mọi chuyện giải thích rõ ràng thì tốt rồi, những cái khác hiểu lầm thế nào cũng không sao, trường học lớn như vậy, sau này gặp mặt cũng không được mấy lần, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ.

Giang Dữ dường như đoán được suy nghĩ của cô, chau mày lại, thấp giọng nói, "Anh biết rồi".

Anh dùng ánh mắt nhìn xuống đầu Ninh Nhuệ Tinh giống như nhìn một học sinh tiểu học đang phạm sai lầm, Giang Dữ thu lại ánh mắt của mình, nhấc chân muốn bước xuống cầu thang.

Chỉ là khi bước qua bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh, bước chân của Giang Dữ ngừng lại một chút, cơ thể từ từ chuyển hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh.

Giang Dữ cúi đầu, vẽ ra ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ninh Nhuệ Tinh, bắt được vẻ mơ màng và lo lắng trong nháy mắt nơi đáy mắt của cô, anh nhếch môi mỉm cười.

Những đường nét trên khuôn mặt cứng rắn, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị dưới hàm bởi vì ý cười này mà vô cớ giãn ra nhẹ nhàng, êm dịu vài phần, giống như biến thành có chút dễ dàng tiếp cận, trong hoàn cảnh u ám, mờ tối này, lại phác họa ra đường nét và hình dáng bên ngoài có mấy phần mị hoặc mê hồn.

Tuy là trước đây Ninh Nhuệ Tinh đã quan sát anh trong khoảng cách gần, đã hình thành một chút miễn dịch, nhưng vẫn nhìn anh đến có chút ngây ngẩn.

"Ninh Nhuệ Tinh".

Giang Dữ mở miệng, tên của cô, từ trong miệng của anh kêu ra, như thể pha thêm một số cảm xúc khó hiểu, còn có một chút quyến luyến không thể gọi thành tên, nghe thấy khiến trong lòng người khác có chút sợ hãi dao động không thể nói rõ.

"Hả?" Nghe thấy tên của mình, Ninh Nhuệ Tinh vô ý trả lời một tiếng.

Đến trường đại học này không lâu, cho dù là các đàn chị quen thuộc, cùng với các đàn anh đàn chị vừa nãy ở ngoài kia nói đùa với mình, họ đều gọi cô là "đàn em", nhưng chỉ có người trước mắt này, lại dùng giọng nói trầm thấp cực kỳ, gọi tên của cô.

Giang Dữ cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa cô, chưa tới mức sát mặt, nhưng hơi thở nóng hầm hập bởi vì khoảng cách đủ gần mà phả lên mặt cô, mà gương mặt trắng nõn kia, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng đỏ hồng cả lên.

Ngay cả đôi mắt sáng óng ánh kia, cũng cùng ngước lên theo chủ nhân, lúc này cũng tràn ngập hình ảnh phản chiếu của anh.

Anh nhíu mày lại, tựa như bản thân mình căn bản không hề trải qua cảm giác sôi sục lạ lẫm mới vừa rồi, vẻ thờ ơ, không quan tâm đến lại lan tràn, trong lúc đối diện với cô, từ từ mở miệng.

"Vòng sơ khảo buổi tối ngày mốt, anh chờ em đến".

- ----

Sau khi từ lầu Bác Học đi ra, Ninh Nhuệ Tinh cả một đường đi đều cúi đầu,nhìn thấy bức vẽ Graffiti trên con đường trong trường, trong lòng có chút phức tạp và mê hoặc.

Câu nói sau cùng của đàn anh kia, khiến cô thêm kiên cường, thề nhất định sẽ không đi đến buổi sơ khảo, nhưng giọng nói của anh, dường như là đã cùng với cô đạt thành một loại ước định, Ninh Nhuệ Tinh nghi ngờ không biết tí nếu như bản thân thật sự lâm trận bỏ chạy, thì có nhận được điện thoại khủng bố từ hội sinh viên trường hay không.

Sớm biết vậy thì đã âm thầm viết sai số điện thoại rồi.

Bởi vì thời gian này vừa khéo là lúc các đoàn, hội, câu lạc bộ của trường tuyển thêm thành viên mới, một khoảng khuôn viên trường học yên tĩnh ngày trước cũng trở nên náo nhiệt ồn ào.

Phương Đình Dư và Hứa Giai Văn đã sớm ghi danh xong và quay về ký túc xá, chỉ còn sót lại Ninh Nhuệ Tinh đang dắt tay Lai Âm đi trên con đường trường học, trước mặt đi đến vài nữ sinh trên khuôn mặt đang nhuộm vẻ vội vã, bước đi vội vội vàng vàng giống như là dưới chân sinh ra gió, âm thanh nói chuyện líu ra líu ríu cách đó không xa, theo cơn gió đêm truyền vào tai Ninh Nhuệ Tinh.

"Nghe nói vừa rồi đàn anh Giang Dữ đi đến lầu Bác Học, động thái của anh ấy rất nhiều người đều biết, thật sự là đẹp trai y như lời mà người ta vẫn hay đồn đại". Ngữ khí của nữ sinh mang đầy say đắm, đam mê không mảy may che đậy chút nào.

"Là thật đó, nhưng mà anh ấy đi đến chỗ ghi danh của hội sinh viên làm gì chứ", người bạn đang đi cùng nữ sinh có chút không hiểu, "Không phải đã được nội bộ quyết định là hội trưởng rồi sao? Vẫn còn quản việc của các bộ phận?"

"Đây vẫn chưa phải là bắt đầu nhiệm kỳ mới, dù sao đứng yên thôi thì anh ấy vẫn là bộ mặt của hội, anh ấy lại đang quản lí bộ phận bận rộn nhất trong tất cả các bộ phận của hội sinh viên, khó khăn vất vả, tốn sức trầy trật, mệt mỏi rã rời cũng không nịnh hót, lấy lòng, có hoạt động gì cũng phải là bộ phận của anh ấy ra ngoài liên hệ xin tài trợ, trước đây đều không có mấy người đến ghi danh, nhưng Giang Dữ vừa đến, từng người từng người lại vội vàng tranh giành ghi danh, phải biết rằng Giang Dữ ngay đến cả hoa khôi của trường Phương Khả Hân cũng cự tuyệt luôn, ai lại không ảo tưởng chứ, muốn mình trở thành ngoại lệ không giống với bất kỳ ai".

"Xuất thân tốt, năng lực và ngoại hình của bản thân cũng xuất sắc như vậy, thành tích chuyên ngành đạt tròn 40 điểm, quả đúng là người đầu tiên của đại học Bắc Hoa "trước sau không đối thủ, cả học viện chỉ có Giang Dữ", điều quan trọng là cuộc sống riêng tư rất sạch sẽ, nghe nói vào trường đại học hai năm rồi, cũng không cùng cô gái nào có quan hệ không rõ ràng......"

Âm thanh theo khoảng cách xa dần từ từ nhỏ lại, Lai Âm ở bên cạnh đang nắm lấy cánh tay trắng nhỏ của Ninh Nhuệ Tinh, nét mặt phấn khởi, "Dư Dư, vừa rồi cậu có nghe thấy không, không nghĩ đến trường chúng ta thật sự còn có loại người này nữa, cái người mà tối hôm qua trêu chọc đã là cực phẩm rồi, ai biết được trong trường thật sự còn có nhân tài tiềm tàng, sớm biết như vậy vừa nãy chúng ta nên đi trễ một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy đàn anh Giang Dữ trong truyền thuyết này".

"Loại nhiều chuyện này tớ muốn nhanh chóng nhập vào trong đám đông cùng bọn họ chia nhau hưởng lợi, xem ra hội sinh viên này dù phải liều mình cố gắng hết sức cũng nhất định phải gia nhập rồi, câu chuyện tình yêu giữa hội trưởng hội sinh viên và trợ lý nhỏ, ha ha ha chuyện này nghe sao mà khiến người khác kích động phấn khởi như vậy chứ......"

So với sự phấn khích khó có thể kìm nén của Lai Âm, Ninh Nhuệ Tinh lại không có cảm giác gì.

Mặc dù cô không biết tên của đàn anh kia, nhưng so với câu chuyện về Giang Dữ mới vừa rồi nghe được từ trong miệng của người khác, Ninh Nhuệ Tinh mù quáng cảm thấy rằng vị đàn anh kia và Giang Dữ là sàn sàn tương đương nhau.

Loại suy nghĩ này chỉ là trong nháy mắt tự nhiên xuất hiện nơi đáy lòng, rất nhanh đã bị Ninh Nhuệ Tinh gạt bỏ sạch sẽ.

Cô cảm thấy bản thân có chút buồn cười.

Ngay cả tên của anh cũng không biết, nghĩ nhiều như vậy để làm gì.

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương mới hơn nhé <3 <3 <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.