Thời gian chớp mắt qua đi, rất nhanh đã đến tuần thi cuối kỳ của học kỳ hai năm nhất đại học.
Khoa của mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh được xếp lịch thi sau các khoa khác, từ lúc kết thúc các môn học đến ngày thi môn đầu tiên có tới mấy ngày trống lịch.
Đã lên đến học kỳ hai của năm ba, ngoại trừ thời gian cùng cô đi đến tham dự môn học tự chọn, sắp xếp những công việc khác trong hội sinh viên trường thì Giang Dữ đã rất ít xuất hiện ở trường học, thậm chí phần lớn công việc của hội sinh viên trường, hầu hết đều được giao cho chủ tịch đã được nội bộ quyết định cho nhiệm kỳ sau tiếp nhận.
Bởi vì đã hẹn với Giang Dữ cuối tuần sẽ đi đến chỗ của anh viết bài luận văn cuối kỳ cho môn học của Giang Viên, hai người còn lại trong phòng ký túc xá vẫn đang ngủ, Ninh Nhuệ Tinh động tác nhẹ nhàng thu gom đồ đạc của mình sau đó xách ba lô máy vi tính lên yên lặng rời khỏi phòng.
Giang Dữ đã nói với Ninh Nhuệ Tinh mật khẩu của căn hộ từ lâu, hơn nữa, cô cũng đã qua nhà anh rất nhiều lần rồi, một mình đi đến cũng rất quen đường quen nẻo.
Vừa bước vào cửa, Ninh Nhuệ Tinh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cô đóng cửa rồi xoay người lại liền đối diện với gương mặt của Giang Dữ vừa mới bước ra từ nhà bếp.
Giang Dữ đem món cháo tôm tươi đang cầm ở trên tay đặt lên trên bàn, rồi sải bước đi về phía Ninh Nhuệ Tinh, tiếp lấy cái ba lô máy vi tính cô đang xách trong tay, anh cúi đầu nhẹ vỗ lên đỉnh đầu của cô, "Sao lại tự mình qua đây vậy?"
Anh còn muốn nói đợi anh chuẩn bị xong bữa sáng sẽ qua trường học đón cô, ai ngờ cô vậy mà lại tự mình đến đây rồi.
"Đỡ mất công anh chạy qua đó một chuyến, lãng phí thời gian." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí, cô cảm thán một tiếng, "Thơm quá đi."
Giang Dữ đặt cái ba lô máy vi tính lên ghế sô pha, anh xoay người kéo tay của Ninh Nhuệ Tinh đến ngồi lên ghế ăn, sau đó cúi đầu múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Ninh Nhuệ Tinh, "Nếm thử xem."
(1) Ở đây Ninh Nhuệ Tinh muốn nói là "Ngon lắm" (好吃 - hǎochī) nhưng trong miệng đang ngậm đồ ăn nên bị ngọng thành好次(hǎo cì).
Bởi vì trong miệng đang ngậm thức ăn nên cô nói chuyện có chút lắp bắp không rõ.
Giang Dữ khẽ cười nhẹ xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, sau đó đem cái muỗng đưa cho cô, "Vậy em ăn sáng trước đi, anh đi chuẩn bị tài liệu một chút."
"Vâng." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu.
Đợi sau khi ăn xong bữa sáng, Ninh Nhuệ Tinh ngồi trên ghế sô pha, cô mở máy vi tính lên, đem mớ tài liệu Giang Dữ đã gửi cho cô từng cái từng cái mở ra, tâm trạng cô vẫn còn một chút phiền muộn.
Bài thi cuối kỳ của học phần Thưởng thức và phân tích điện ảnh sẽ được tiến hành trên giảng đường, ngoài bài luận văn môn học của Giang Viên ra thì môn Hán ngữ hiện đại cũng cần phải phân nhóm làm một bài tập viết, còn phải ôn tập, một đống công việc chất chồng lên nhau, trong đầu của Ninh Nhuệ Tinh chạy qua một lượt những việc mà mình phải làm, cảm giác nôn nóng ở trong lòng cô càng trở nên tệ hơn.
Ninh Nhuệ Tinh thở hắt ra một hơi, mở file Word ra, sau khi nhập vào họ tên, chuyên ngành, mã số sinh viên, còn những cái khác, ngay cả một chữ cô cũng không viết ra được.
Bảo cô viết luận văn cho chuyên ngành của cô thì còn được, viết luận văn có liên quan đến kinh tế, còn cần phải làm các loại phân tích, cô thật sự là không có bất cứ manh mối gì.
Giang Dữ ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ chau mày khổ não của cô, anh thở dài một hơi sau đó đem máy vi tính của cô đặt lên đùi của mình, đối diện với gương mặt đầy sự không hiểu của Ninh Nhuệ Tinh, anh nhẹ giọng nói, "Hay là anh giúp em viết luận văn này nhé?"
Ninh Nhuệ Tinh ngây người mất một, hai giây nhưng sau đó cô lại lắc đầu cực nhanh, kiên quyết từ chối, "Không cần, em tự mình viết là được rồi."
Trước giờ cô vẫn luôn có thói quen việc của mình thì tự mình làm, chuyện gì không biết thì cứ từ từ tìm kiếm, lần mò là được rồi.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, Ninh Nhuệ Tinh mở file ra, "Anh cùng em phân tích một chút điểm quan trọng và những thuật ngữ chuyên ngành ở trong đó là được rồi, những cái khác em tự mình làm."
Giang Dữ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu giải thích.
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, anh đã biết Ninh Nhuệ Tinh là người luôn lấy thái độ nghiêm túc để làm tất cả những việc mà mình phải làm, cho dù rõ ràng đã có con đường để có thể lười biếng không cần làm nhưng cô vẫn luôn kiên quyết phải làm cho được.
Nghĩ như vậy, lúc bất chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, ý cười ở khóe môi của anh không nhịn được lại càng thêm sâu, giọng nói của anh cũng càng lúc càng dịu dàng hơn.
Tài liệu mà tất cả các bài luận văn cần dùng đến đều được chất ở cùng một chỗ, tài liệu nhiều đến mức Ninh Nhuệ Tinh không biết nên bắt đầu như thế nào, nghe Giang Dữ dịu dàng nhẫn nại giải thích hết một lượt, trong lòng cô lúc này cũng dần dần có một phương hướng đại khái rồi.
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Dữ để Ninh Nhuệ Tinh ngồi một mình trên ghế sô pha, yên tĩnh viết luận văn, còn bản thân mình thì đứng lên đi đến thư phòng xử lý công việc.
Bởi vì trong lòng đã có phương hướng, thêm vào đó là phần lớn sự hướng dẫn của Giang Dữ, còn có sự ảnh hưởng từ chuyên ngành của chính mình, Ninh Nhuệ Tinh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, ngón tay thon dài trắng ngần liên tục gõ lách cách lách cách lướt trên bàn phím máy tính, cả tinh thần và trí óc đều chìm đắm trong luận văn.
Đợi đến khi cô gõ xong chữ cuối cùng, duỗi cái eo mỏi nhừ xong lúc này mới phát hiện ra đã sắp gần 12 giờ rồi.
Trên bàn ăn đã đặt sẵn mấy món ăn hương sắc đầy đủ, trong phòng bếp đúng lúc còn truyền đến chút ít tiếng ồn.
Ninh Nhuệ Tinh thu gom máy vi tính xong liền đi xuống phòng bếp, cô nhìn thấy Giang Dữ đang cúi người, ánh đèn mờ mờ ảo ảo hắt lên góc nghiêng gương mặt của anh làm đường nét khuôn mặt càng trở nên dịu dàng hơn, giống như bị dụ dỗ, mê hoặc, cô nhấc chân từ từ nhẹ nhàng đi về phía anh.
Giang Dữ đang rũ mắt xuống, anh đang nghĩ xem mùi vị của món canh này đã vừa ăn hay là còn cần phải thêm một chút muối nữa thì liền cảm giác được eo của mình được người nào đó từ phía sau ôm chặt lấy.
Vừa đưa mắt nhìn xuống liền thấy những ngón tay thon dài trắng nõn đang ôm lấy mình, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng đường gân và mao mạch dưới làn da của cô.
Ninh Nhuệ Tinh hít hít không khí, khắp khoang mũi đều là mùi hương mát lạnh trên người Giang Dữ khiến cô không kìm được khẽ híp mắt lại, gương mặt lan tràn cảm giác thỏa mãn, cô khẽ cọ cọ, dụi dụi vào lưng của Giang Dữ, nũng nịu lên tiếng, "Đói rồi."
"Viết xong luận văn rồi?", mặc dù anh đang đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là trần thuật, vừa nói vừa múc canh ở trong nồi ra.
"Vậy vừa hay có thể ăn cơm rồi." Giang Dữ nói xong, thấy cô vẫn còn chưa buông tay liền nhẹ cười một tiếng, "Anh phải bưng canh ra ngoài rồi, còn không buông tay?"
Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết bản thân mình ngày hôm nay bị cái gì nữa, cô ngoài ý muốn có chút dính lấy Giang Dữ, cô cọ vào lưng của anh khe khẽ lắc đầu, "Không muốn, cứ như vậy đi ra ngoài đi."
Cảm giác ôm lấy một người như vậy rất thoải mái, chính là giống như đã có được toàn bộ con người của anh vậy đó, điều đặc biệt là người này còn là Giang Dữ.
Giang Dữ bật cười, có chút bất lực, nhưng đến cùng vẫn không có cách nào từ chối được yêu cầu của Ninh Nhuệ Tinh, anh bưng bát canh cẩn thận từng li từng tí xoay người đi ra ngoài, bước đi cũng cố ý chậm lại, giống như sợ bát canh nóng hổi này chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ bị đổ ra ngoài.
Đổ lên người anh cũng không có gì đáng bận tâm, nếu như đổ lên người cô, vậy thì anh chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.
Ninh Nhuệ Tinh trông y như một con gấu túi đang treo lên người Giang Dữ vậy, dính trên người anh đi về phía trước, đợi đến khi đi đến bàn ăn cô mới buông Giang Dữ ra.
Trước đây cô đã từng nếm thử qua tay nghề của Giang Dữ, đối với anh tất nhiên có một trăm phần trăm sự tín nhiệm, lại nhìn đến các món ăn ở trên bàn liền cảm thấy cơn thèm ăn bùng nổ.
Ăn cơm xong, Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng thả lỏng một chút, cô cầm lấy điện thoại ngồi trên ghế sô pha chơi game.
Liên tiếp chơi mấy lần vẫn cứ không qua màn được, mắt thấy lại sắp chết ở bước cuối cùng, Ninh Nhuệ Tinh không kìm được bi thương thút thít một tiếng.
Giang Dữ bị âm thanh của cô thu hút sự chú ý, anh cười nhạt trực tiếp ôm người lên ngồi trên đùi của mình, "Trò chơi gì vậy?"
"Anipop (2)." Giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh có chút nhỏ, cô bị tư thế này của hai người làm cho hết sức ngượng ngùng.
(2) Anipop: Đây là một tựa game của Happy Elements, là một trò chơi nổi tiếng ở Trung Quốc, có cách chơi nối 3 khối cùng màu với hình ảnh những loài động vật dễ thương, tương tự những game xếp hình như Candy Crush Saga.
Cho dù đây đã không phải là lần đầu tiên ngồi trên đùi anh, nhưng cứ mỗi lần thân mật với Giang Dữ, cô lại có chút xấu hổ, thẹn thùng.
Ai bảo Giang Dữ là người cô thích chứ.
Giang Dữ nhận lấy điện thoại, nhìn ngón tay trắng ngần của Ninh Nhuệ Tinh chỉ chỉ, chọt chọt vào giao diện trò chơi trên màn hình điện thoại, anh thoát ra lần nữa chơi lại một cửa này, ngược lại chưa đến hai phút đã trực tiếp giành được bốn sao qua màn, hơn nữa còn xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy một loạt thao tác của anh, trực tiếp qua màn, cô vui mừng reo lên một tiếng, sau đó quay đầu hôn anh một cái, "Anh giỏi quá đi."
Có một người bạn trai thông minh sáng dạ, cảm giác thật sự là rất tuyệt vời.
Đối với lời khen ngợi này của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ tất nhiên rất hưởng thụ, thấy cô cúi đầu nghiêm túc chơi trò chơi, góc nghiêng gương mặt rất dịu dàng, anh nhịn không được lại hôn mấy cái trên gương mặt cô.
Chỉ là cứ hôn rồi lại hôn, đến cùng ý vị đã có chút thay đổi.
Ánh mắt của anh bỗng chốc từ đen kịt chuyển sang u ám, bừng lên tia sáng kỳ lạ, sức lực cánh tay ôm eo Ninh Nhuệ Tinh vô thức càng nặng nề hơn, như thể anh đang muốn đem toàn bộ con người cô sát nhập vào sâu trong cơ thể mình.
Cảm giác được cơ thể mình dường như đang bị cái gì đó chặn lại, rất không thoải mái, lực chú ý cả người Ninh Nhuệ Tinh đều đang tập trung vào mấy bước cuối cùng để qua màn, không nghĩ gì nhiều, bản thân cô khẽ vùng vẫy từ trong lòng của Giang Dữ lui ra ngoài, ngồi sang bên cạnh anh.
Cũng là Giang Dữ vừa nãy trong khoảng thời gian ngây người đã buông lỏng lực tay, liếc mắt nhìn Ninh Nhuệ Tinh đang cúi đầu thu người lại một góc, Giang Dữ đứng lên, tự giác ý thức được đi vào nhà vệ sinh.
Người con trai đối với người mình thích luôn nhịn không được ý muốn thân mật nhưng lại không nỡ, luôn muốn dốc hết lòng để bảo vệ cô ấy.
Nhưng càng không nỡ thì lại càng không nhịn được.
Anh cũng không biết bản thân mình còn có thể nhịn bao lâu nữa.
Nghe thấy từng loạt tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh truyền đến, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn qua một lát, cô có chút nghi hoặc thu lại tầm nhìn của mình.
Hôm nay không nóng mà, Giang Dữ sao lại tắm rửa sớm như vậy chứ?
Có thể là vì chuyện khói dầu khi ở trong bếp vừa nãy, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ thế, cảm giác có lẽ là như vậy, lại tiếp tục qua thêm mấy màn game nữa, cô lấy quyển vở ghi chép mà mình đã nhét vào trong ba lô máy vi tính ra rồi cúi đầu lật xem bài vở.
Bữa tối cũng ăn ở nhà của Giang Dữ.
Sau bữa ăn, Ninh Nhuệ Tinh vừa ăn trái cây Giang Dữ đã cắt sẵn vừa cùng anh xem bản tin thời sự buổi tối thì nhận được điện thoại của Lai Âm
"Dư Dư, cậu vẫn còn ở nhà của đàn anh Giang Dữ hả?"
"Ừa, có chuyện gì vậy?"
"Ở trường cúp nước rồi, tớ với Giai Văn định đi ra khách sạn bên ngoài trường học thuê phòng để tắm rửa, cậu qua đó cùng với chúng tớ hay là......"
"Cúp nước rồi?", trong giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh chứa đầy sự kinh ngạc.
"Đúng vậy, nghe nói công trình mới xây dựng của trường học không cẩn thận đào trúng đường ống nước, vậy cậu muốn thế nào?"
"Tớ......", Ninh Nhuệ Tinh đang muốn nói tất nhiên sẽ quay về, nhưng đối diện với ánh mắt của Giang Dữ đang nhìn sang, cô cũng không biết nên làm thế nào, tim hẫng một nhịp, không kìm được liền lên tiếng, "Tớ, tớ cũng không biết nữa."
Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy trong đầu mình lúc này có chút loạn, chỉ là trong khoảnh khắc vừa nãy, trong đầu cô giống như là cưỡi ngựa xem hoa, chớp qua rất nhiều thứ.
Có lúc thì là gương mặt của Giang Dữ, có lúc thì là chuyện của Phương Đình Dư và lớp trưởng mà mấy người bọn Hứa Giai Văn đã từng nói qua, còn có những chuyện khác nữa, hỗn loạn tạp nham tuôn trào ra trong đầu cô.
Tim của cô cũng đập rất nhanh, giống như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra vậy đó.
"Nếu như có thể tắm ở nhà của đàn anh Giang Dữ, vậy thì cứ tắm xong đi rồi về, khách sạn ở bên ngoài trường học cũng đông nghẹt rồi, nói không chừng còn không mướn được phòng nữa, tớ nghe nói có nhiều người còn phải tắm ở trong phòng tắm công cộng có vách ngăn, cậu biết rồi đó, tắm như vậy không an toàn, nói không chừng còn có người nhìn trộm nữa......"
"Vậy thì cậu xem xét đi rồi nói với chúng tớ, tớ với Giai Văn đi ra ngoài trước đây."
"Ừa", Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh nghe điện thoại, Giang Dữ đã hạ nhỏ âm lượng của ti vi xuống, hơn nữa khoảng cách cũng gần, tiếng Lai Âm nói chuyện gần như là lọt hết vào tai anh không sót một chữ nào, trong lòng anh đã có một tia suy tính.
Thấy gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh có chút do dự và chần chừ, Giang Dữ không nói lời nào liền kéo cô dậy, đẩy người vào phòng tắm, "Đi tắm trước đi, tắm xong anh đưa em quay về trường học."
Nhìn thấy thái độ không dễ từ chối của Giang Dữ, lại liên tưởng đến lời nói của Lai Âm, Ninh Nhuệ Tinh cũng không từ chối, Giang Dữ lại càng nghĩ chu đáo hơn, từ trong tủ quần áo của mình tìm ra một cái áo sơ mi trắng của bản thân đưa cho Ninh Nhuệ Tinh, "Tắm xong nếu không muốn mặc lại quần áo cũ thì có thể mặc cái này trước, lúc quay về trường lại đổi lại."
Khí hậu mùa hè nóng bức, rất dễ ra mồ hôi, không có ai muốn tắm xong còn phải mặc lại quần áo bẩn trước khi tắm.
Mặc dù trước đây đã cùng với Ninh Nhuệ Tinh ở chung trong căn phòng này nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của cô rõ ràng như vậy.
Kính thủy tinh mờ của phòng tắm phản chiếu lại bóng dáng uyển chuyển, dịu dàng của cô, mơ hồ làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ti vi vẫn duy trì chế độ tắt âm thanh, không gian bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách truyền ra từ phòng tắm, làn nước tùy ý chảy thành dòng.
Cũng không biết qua mất bao lâu, cửa phòng tắm lạch cạch một tiếng mở ra, Ninh Nhuệ Tinh có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng đưa đầu ra thăm dò, vừa cố gắng kéo kéo cái quần đùi jeans của mình xuống.
Áo sơ mi của Giang Dữ rất rộng, mặc ở trên người thùng thà thùng thình, hôm nay cô lại mặc một chiếc quần jeans ngắn, phối với chiếc áo sơ mi quá cỡ này, phía dưới lộ ra một đoạn chân dài trắng nõn.
Trước đó mặc áo thun còn không cảm giác được, nhưng bây giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi vừa khéo dài đến giữa đùi, tạo cảm giác giống như phía dưới không mặc đồ vậy.
Giang Dữ nghe thấy tiếng liền ngước mắt lên, nhìn thấy trước mắt vừa khéo là cảnh tượng này.
Người mà anh thích, mặc áo sơ mi của anh, cả người rõ ràng rất nhỏ nhắn, xinh xắn, bởi vì nóng mà khuôn mặt hơi đỏ lên, trừng lớn đôi mắt ướt đẫm sương mai, nhìn thẳng vào anh.
Ninh Nhuệ Tinh bị ánh mắt không chút che giấu nào của Giang Dữ nhìn đến mức có chút khô khốc, cô nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, nhưng khuôn mặt lại vô tình nhanh chóng đỏ lên.
Nhìn Ninh Nhuệ Tinh xinh đẹp mê người đứng cách đó không xa, ánh mắt của Giang Dữ dần trở nên thâm sâu, u ám, cảm xúc nơi đáy mắt tùy ý mà dâng trào.
Âm thanh ở trong tâm trí anh vang vọng lại rất rõ ràng, tất cả đều đang nhắc nhở anh.