Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 69: Lục Hoành x Phương Đình Dư (8)



Hai tháng sau khi thi đại học xong không có việc gì làm rất nhanh chóng đã qua đi.

Vào ngày trước khi đi đến trường đại học để báo danh, Phương Đình Dư phải nói đủ đường mới có thể khiến cho ba Phương mẹ Phương bỏ đi suy nghĩ sẽ cùng cô đi đến trường đại học, vốn dĩ hai thành phố này cách nhau cũng không xa, ngồi tàu cao tốc D (*) trong vòng một tiếng đồng hồ là đến, huống hồ chi cô còn dự định sẽ đi cùng với Lục Hoành.

(*) Tàu D: là một loại tàu cao tốc ở Trung Quốc. Tàu D (dòngchē, 动车) là tàu chạy nhanh thứ hai ở Trung Quốc với vận tốc tối đa 250 km/h. Tàu D chỉ dừng ở các thành phố lớn và đôi khi còn chạy không điểm dừng.

Lúc thành tích vừa được công bố, Phương Đình Dư cũng có chút bất ngờ.

Toán học của cô từ trước đến giờ vẫn không được tốt lắm, có lẽ là do đề thi phân ra trình độ khó, dễ, hoặc có lẽ là do những giờ phụ đạo liên tục của Lục Hoành đã phát huy tác dụng, thành tích riêng môn Toán học của cô so với dự đoán của cô thì cao hơn mười mấy điểm, tổng điểm cũng vì vậy mà cao hơn không ít.

Chỉ là nhân tài trong các cơ sở giáo dục đại học rất nhiều. Một hoặc hai điểm giống như là sự khác biệt giữa mây trời và bùn đất vậy. Các chuyên ngành mà các học sinh khối khoa học xã hội có thể lựa chọn không nhiều như các chuyên ngành thuộc khối khoa học tự nhiên. Xuất phát từ mục đích tìm việc làm trong tương lai và suy xét đến điểm số của mình. So sánh với nhu cầu về chuyên ngành mà cô sớm đã đọc trước đó, Phương Đình Dư mới chọn chuyên ngành văn học mà cô trước đến nay chưa bao giờ yêu thích.

Cô đem sự lựa chọn của mình nói với Lục Hoành, cũng không hỏi nhiều về chuyên ngành mà Lục Hoành lựa chọn, mãi cho đến sau khi có danh sách trúng tuyển, cô mới nhìn thấy một bức ảnh chân dung quen thuộc trong nhóm chat của các sinh viên mới trong cùng chuyên ngành với cô, còn có dòng chú thích.

Bạn học Lục Hoành của tôi.

Lục Hoành với tư cách là thủ khoa khối khoa học xã hội của thành phố, con đường để cậu lựa chọn có rất nhiều, Phương Đình Dư biết cậu đây là muốn ở cùng với cô, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, vừa buồn cười vừa đau lòng.

Phương Đình Dư trong lúc nghỉ hè đã gần như móc nối quan hệ thật tốt với mấy người bạn cùng phòng ký túc xá, cô là người đầu tiên đến phòng, cô liền tìm đàn anh, đàn chị quản lý việc xếp phòng nhờ bọn họ sắp xếp, giành trước, chiếm lĩnh một căn phòng thuộc về các cô.

Bởi vì vừa khéo đang là khoảng thời gian sinh viên mới đến báo danh, cô liền nói với dì quản lý ký túc xá một tiếng là có nam sinh giúp đỡ xách hành lý, Lục Hoành sắp xếp xong hành lý của mình, sau đó liền cùng với Phương Đình Dư đi lên phòng ký túc xá của cô.

Phương Đình Dư trước đây chưa từng trải qua cuộc sống đoàn thể, cũng không biết phải làm những gì, vẫn là Lục Hoành giúp cô lau dọn sạch sẽ giường, lại treo mành ngủ lên, ngay đến cả chăn, drap trải giường cũng đều là Lục Hoành giúp cô sắp xếp thật tốt.

Cô chỉ là nói với Lục Hoành một câu, "Có chút sợ độ cao, chưa từng trèo qua giường tầng như thế này, giẫm lên ván giường có khi nào sẽ sụp xuống không?", Lục Hoành liền bảo cô đợi ở dưới, bản thân mình thì trèo lên giúp cô sắp xếp tất cả mọi thứ thật tốt.

Đợi sau khi từ trên giường của Phương Đình Dư trèo xuống, Lục Hoành mới thấp giọng lên tiếng, "Bây giờ em trèo lên xem thử xem, vịn vào mép thang ấy, cẩn thận chút......"

"Biết rồi." Phương Đình Dư đồng ý một tiếng, giẫm lên bậc thang thứ nhất, từ từ trèo lên giường.

Giữa phòng, Lục Hoành vẫn đứng ở dưới đưa tay ra, phòng trường hợp Phương Đình Dư nếu như không cẩn thận ngã xuống, cậu có thể kịp thời đỡ lấy cô.

Trèo lên trèo xuống một vòng, Phương Đình Dư đối với việc lên xuống bậc thang cũng không còn quá sợ hãi như vậy nữa, sắp xếp xong xuôi vị trí của mình, cô liền kéo Lục Hoành ra ngoài ăn cơm.

Vừa nãy chỉ lo nhớ đến ký túc xá, cô còn chưa tham quan thật kỹ trường học nữa.

Lục Hoành cúi đầu nhìn dáng vẻ gấp gáp, tràn đầy kỳ vọng của Phương Đình Dư một cái, cậu mỉm cười rồi đuổi kịp theo bước chân vội vội vàng vàng của cô.

Cuộc sống đại học cứ như vậy bắt đầu rồi.

Nam sinh ở trong viện Văn học này cũng được xem như là sự tồn tại sánh ngang với quốc bảo, cũng xem như là một thông lệ ước định mà thành, thường thường vị trí lớp trưởng sẽ do nam sinh đảm nhiệm.

Cho dù Lục Hoành ngồi ở tận dưới, căn bản không hề có ý muốn lên bục giảng tham gia tranh cử, nhưng cậu vẫn trực tiếp bị giáo viên hướng dẫn ủy nhiệm cho vị trí lớp trưởng.

Cứ như vậy, công việc khi vừa mới khai giảng quả thực rất nhiều, Lục Hoành không tránh được bắt đầu trở nên bận rộn, trừ mỗi ngày gặp nhau trên giảng đường, còn lại thì cậu cùng với Phương Đình Dư phải cách mấy ngày mới có thể gặp nhau một lần.

Ngoài ra, hai người các cô cũng không có vẻ gì là thân thiết trong lớp học, Phương Đình Dư thường ở chung với những người bạn cùng phòng ký túc xá, cứ như vậy, hầu như không có ai biết về mối quan hệ giữa Lục Hoành và Phương Đình Dư.

Lên đại học, hơn nữa còn học trong một chuyên ngành nam sinh thì ít mà nữ sinh thì nhiều, Lục Hoành lại đẹp trai như vậy, gần như là từ ngày đầu tiên khai giảng báo danh, cậu liền bị các nữ sinh khác trong chuyên ngành chú ý đến.

Phương Đình Dư không thể thân cận với những nữ sinh khác cùng lớp, cô thậm chí ngay cả tên của phần lớn mọi người cũng đều không nhớ rõ, tất nhiên cũng không biết những chuyện như thế này, thậm chí những tin tức về việc Lục Hoành được các nữ sinh cùng lớp tỏ tình, Phương Đình Dư phải thông qua các bạn cùng phòng mới biết được.

Lúc tự học buổi tối, Phương Đình Dư không nghĩ đến Lư Dao sẽ đến tìm cô.

Cô ta chính là bạn cùng lớp với các cô, là nữ sinh đã tỏ tình với Lục Hoành.

"Cậu không phải là rất lạnh lùng sao? Không thích để ý đến người khác mà không phải sao? Từ lúc nào đã tiếp cận, dụ dỗ Lục Hoành rồi, giả vờ cái gì mà giả vờ chứ, tôi nhìn không vừa mắt nhất là loại người đã làm điếm mà còn muốn lập đền thờ như cậu đây."

Phương Đình Dư nghe thấy lời nói của Lư Dao liền chau mày lại, cô dựa vào tay vịn của cầu thang, gương mặt không có chút biểu cảm nào, sau đó liếc Lư Dao một cái, "Tôi với bạn trai của tôi đi sát vào nhau đó thì có liên quan gì đến cậu?"

Sau khi lên đại học, cô bận rộn tham gia các hoạt động của câu lạc bộ xã hội và bộ phận trong hội sinh viên trường, trừ những lúc bình thường lên lớp, cô cùng với những người xung quanh nói không được đến mấy câu, thêm vào đó, cô đã không còn có dáng vẻ lúc nào cũng cười hihi giống với thời cấp ba nữa, do đó cô liền bị mọi người gắn cho cái mác lạnh lùng.

Cô biết tính cách của Lư Dao rất thẳng thắn, chuyện gì cũng nói toạc ra, nhưng cũng không ngờ đến cô ta sẽ tìm đến mình, còn nói ra những lời như vậy nữa.

Gái điếm. Đây đã là lần thứ hai Phương Đình Dư nghe đến cái xưng hô này, sắc mặt cô lập tức lạnh xuống, không hề do dự chút nào liền lên tiếng phản kích.

Lư Dao rõ ràng đã bị thái độ của Phương Đình Dư kích thích, cảm xúc kích động, có chút mở miệng mà chưa kịp suy nghĩ, "Phương Đình Dư, cậu cho rằng Lục Hoành thật sự thích cậu sao, nhìn cái dáng vẻ gái điếm lẳng lơ này của cậu, tôi thật sự con mẹ nó đợi không kịp muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bị Lục Hoành bỏ rơi."

Phương Đình Dư cười một cái, có chút lười biếng nói, "Ít nhất là bây giờ cậu ấy thích tôi nha, nhưng cậu ấy có từng thích qua cậu chưa? Lại nói", cô khẽ cuộn lấy lọn tóc đang rũ xuống ở trước ngực, nhìn qua thì thấy có vài phần ngả ngớn, "Tôi và cậu ấy có như thế nào thì cũng không đến lượt cậu ở đây mà hoa tay múa chân."

Lư Dao có chút ngẩn ngơ, cô ta đột nhiên nhớ đến lời nói mà Lục Hoành đã nói không lâu trước đây, "Tôi chỉ muốn làm bạn trai của Phương Đình Dư."

Nếu như lời nói mà cô ta nghe không phải là do Lục Hoành nói ra thì cô ta sao lại đến tìm Phương Đình Dư chứ.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Phương Đình Dư bảo các bạn cùng phòng quay về trước, bản thân mình lại chậm rãi thu dọn đồ đạc, lại nhìn thấy một bóng râm đang đứng chắn mất phần lớn ánh sáng ở phía trước, cô bình tĩnh liếc cậu một cái, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô khó chịu hừ một tiếng với Lục Hoành, nói một câu bản thân đang không vui, sau đó liền tự mình đi ra khỏi phòng học.

Đã sắp vào đầu thu, trên con đường nhỏ bên ngoài dãy lầu giảng dạy phủ đầy lá rơi, Lục Hoành từ phía sau nắm lấy tay của Phương Đình Dư, chuyển thành tư thế mười ngón đan chặt, "Em vẫn chưa nói với anh tại sao em lại không vui?"

Sau khi ở bên nhau, cậu chính là đặc biệt muốn gần gũi với cô, dường như là nghiện ngập đến si mê sự thân mật này.

Phương Đình Dư không nói chuyện, cô kéo Lục Hoành đi vào con đường nhỏ bên cạnh, sau đó dừng bước chân lại, cô đưa ngón tay cái ra gãi gãi cào cào trong lòng bàn tay của cậu, "Lục Hoành, có phải là có người tỏ tình với anh đúng không?"

Lục Hoành cúi đầu ép sát vào Phương Đình Dư, trong con ngươi chớp qua một tia sáng, giọng cậu rất trầm, mang theo một chút ý cười, "Bây giờ ghen rồi hả?", thấy Phương Đình Dư cắn môi không nói gì, cậu đưa tay vuốt xuống chóp mũi của cô.

"Người khác không phải em, cũng sẽ không có người khác."

"Tốt nhất là như vậy", lần nữa nghe thấy lời cam đoan, đảm bảo của Lục Hoành, Phương Đình Dư dừng một chút, cong môi, cô nhón mũi chân lên hôn vào cằm của Lục Hoành một cái, sau đó cười nói, "Thưởng cho anh đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.