Em Là Người Tôi Yêu

Chương 14-1: Tìm đường chết (1)



Lúc Trần Tri Tri đi xuống lầu mới sực nhớ ra mình không mang tiền, sờ sờ khắp người, trừ điện thoại di động ngoài ra không còn thứ gì khác. Vốn định xoay người trở lại, chân vừa bước lên bậc thang nhưng đột nhiên dừng lại ngay.

... Cô không biết mình phải đối mặt với Chu Đông như thế nào, hoặc nói đúng hơn là lấy tư cách gì mà đối mặt với Chu Đông.

Trần Tri Tri cúi người xuống, ngồi ở trên bậc thang.

Chung quanh vách tường một màu trắng như tuyết. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bầu trời từ từ sáng dần nên ánh sáng nên lộ ra ngập tràn vẻ thanh khiết mới mẻ. Hiện giờ đang là giờ làm việc của mọi người, trong thang lầu gần như không có tiếng động. Trần Tri Tri lặng lẽ ngồi ở đó cũng không biết qua bao lâu, giơ tay lên thoáng nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 13phút. Suy nghĩ một chút, cô gọi điện cho Tổng giám công ty xin nghỉ một ngày, sau đó gọi điện cho dì chủ nhà cho thuê.

Có lẽ là hôm nay dì chủ nhà cho thuê không có việc gì, cho nên rất dễ nói chuyện, vừa nghe đã chủ động đồng ý đưa chìa khóa tới cho cô.

Trần Tri Tri nói một tiếng cám ơn sau đó cúp điện thoại.

Cô vẫn ngồi ở chỗ đó, trơ trọi bất động.

Cô cũng không biết mình thế nào nữa. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Rõ ràng là bình thường mong muốn chia tay, hơn nữa cũng hiểu lần chia tay này là thật sự. Nhưng sao trong lòng cô lại cũng không cảm thấy thoải mái. Không hề có, thậm chí ngay cả một mảy may nhẹ nhõm cũng không có, chỉ cảm thấy trái tim mình cực kỳ trống rỗng, giống như bị mất cái gì.

Nửa giờ sau, dì chủ nhà cho thuê đã đến nơi.

Trần Tri Tri ở dưới lầu đợi bà, cùng bà đi lên lầu. Dì chủ nhà cho thuê vẫn luôn càu nhàu, đã già đi nhiều hơn hồi bọn họ gặp ba năm trước, mái tóc đã có thể đếm được những sợi tóc bạc, khi đó con trai của dì vừa mới kết hôn, căn phòng bọn họ thuê kia chính là đã được dự định để làm phòng tân hôn.

Không biết về sau đã xảy ra chuyện gì mà con trai dì chủ nhà cho thuê đột nhiên không ở nơi này nữa, mà lại đi sống chen chúc cùng với mọi người trong nhà. Do đó, nơi này mới cho bọn họ thuê lại.

" Tối ngày hôm qua hai người ngủ ở nhà bạn à?"

Dì chủ nhà cho thuê vừa mở cửa vừa hỏi.

Trần Tri Tri cũng hàm hồ đáp lại: "Vâng, cứ coi như thế đi."

Dì chủ nhà cho thuê mở cửa, cùng Trần Tri Tri bước vào phòng, rút chìa khóa ra, nhìn dò xét bên trong phòng một vòng, thấy phòng khách không có thay đổi gì lớn, sau đó, quay đầu nói với Trần Tri Tri: "Dì đi xem phòng bếp và phòng vệ sinh một chút được không ?"

Trần Tri Tri gật đầu một cái, "Dì cứ xem đi."

Trần Tri Tri ngồi ở trên ghế sa lon, ôm lấy chiếc gối. Dì chủ nhà ít khi tới đây, một năm cũng chỉ gặp mặt một lần, chính là thời gian giao tiền, nhưng lại cực kỳ quý trọng đối với căn phòng này.

Dì chủ nhà quay một vòng, thấy gian phòng rất sạch sẽ, vật dụng cũng gọn gàng ngăn nắp, không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Không ngờ hai vợ chồng son các cháu là người thích sạch sẽ làm cho dì rất yên tâm. Sang năm còn tiếp tục thuê nữa không vậy?"

Trần Tri Tri ngẩn người, nhớ ra, còn có mấy tháng nữa là sẽ phải đóng tiền thuê nhà của năm sau rồi.

"Vẫn chưa xác định được dì à."

"Sao lại còn chưa xác định chứ? Tiểu Chu đâu, sao không thấy cậu ấy, đi làm rồi à?"

Trần Tri Tri im lặng, dì chủ nhà nhìn một cái sắc lẻm ra cửa rồi nói luôn: "Lại cãi nhau với Tiểu Chu hả? Ôi trời, người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Tối ngày hôm qua cậu ta không để cho dì tới đây, dì đã đoán ngay là có chuyện xảy ra mà. Cháu xem trước kia trong phòng này thiếu thứ gì, phải thay đổi cái gì cậu ấy đều gọi điện thoại nói với dì, gần đây lại là cháu, hơn nữa hỏi cái gì cháu cũng không biết, thật làm cho người ta không thể yên tâm nổi."

Dì chủ nhà dì đi xem xét phòng ở xong, đột nhiên như nhớ tới điều gì, đi tới phòng ngủ bật công tắc mở đèn, lại đi vào trong phòng tắm thử bình nước nóng một chút: "Đấy nhé, đèn phòng ngủ và máy nước nóng đều bị hỏng cả, cháu đã gọi người sửa chữa thay mới chưa?"

"Chưa ạ...” Tri Tri chỉ đáp lại một tiếng đơn giản, cũng không phải là cô không định thay sửa đèn và máy nước nóng. Nhưng tìm người có chuyên môn đến sửa, nhưng lại chỉ có một mình nên cô sợ không được an toàn, cho nên trước hết định gác lại.

"Cái này không thể được, hiện giờ tắm rửa đều phải dùng nước nóng, sao có thể vẫn không chịu sửa lại?" Dì chủ nhà lấy điện thoại di động ra: "Để dì gọi điện thoại cho Tiểu Chu, nói với cậu ấy một chút."

Trần Tri Tri vội vàng ngăn cản: "Không cần đâu ạ."

"Người trẻ tuổi làm việc gì cũng không suôn sẻ. Việc sửa chữa đồ vốn dĩ là việc mà đàn ông nên làm, để dì nói với cậu ta, bảo cậu ta dỗ dành cháu một chút, cãi nhau với phụ nữ thì có cái gì mà tức giận chứ!"

"Dì Lý à, không cần đâu." Trần Tri Tri đứng dậy khuyên nhủ: "Sau này cháu sẽ nói với anh ấy. Ngài chớ phiền lòng."

Lúc này dì chủ nhà dì mới bỏ điện thoại xuống: "Nhớ nói nhé, những chuyện này là phải để cậu ấy làm, cháu đừng tự mình làm loạn. Nói thật, dì Lý này vẫn hi vọng vợ chồng son các cháu tiếp tục thuê nhà ở nữa đấy."

"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái.

Lúc này cô phải dỗ dành dì Lý thật khéo, để cho tự dì thuê xe đi về.

Sau khi dì Lý rời đi, gian phòng đột nhiên trống rỗng vắng vẻ một hồi. Có lẽ do mở đầu một ngày mới quá mức nặng nề, vì vậy cô cảm thấy, mười mấy giờ còn lại không biết phải làm thế nào mới nhẹ nhàng vượt qua được.

Vẫn còn mải ngẩn người ngồi ôm chiếc gối ở trên ghế sa lon, mãi đến khi bị mấy tiếng chuông cửa kêu cô mới sực tỉnh.

Bây giờ còn có ai tới tìm cô nhỉ?

Trần Tri Tri đi về phía cửa: "Ai vậy?"

"Anh đây." Từ phía đối diện truyền đến giọng nói quen thuộc, trong lúc nhất thời Trần Tri Tri tự nhiên cảm thấymình tay chân có chút luống cuống. Mở cửa ra cô nhìn thấy Chu Đông đang đặt Trần Qua Qua xuống, Trần Qua Qua như một làn khói, bỏ chạy đến bên chân cô, tựa như là tìm được người thâncứ cọ cọ liên hồi.

"Hiện giờ anh phải đi làm, nên mang trả Trần Qua Qua lại cho em."

"Vâng." Trần Tri Tri thoáng nhìn Trần Qua Qua, rồi lại giương mắt nhìn anh.

"Đây là thức ăn cho chómà anh đã mua cho Trần Qua Qua, còn có cả sữa tắm chuyên dùng cho chó nữa, em có thể tiếp tục dùng tắm cho nó." Chu Đông đưa túi cho cô, Trần Tri Tri nhận lấy túi, để ý thấy Chu Đông khi nói những lời này không có một chút cảm xúc, cũng không hề nhìn cô.

"Anh không nuôi nó nữa sao?"

"Ừ, không nuôi nữa." Anh nhàn nhạt đáp lại: "Anh đi đây."

Trần Tri Tri nhìn anh xoay người, há miệng, sau đó nói: "Đợi một chút."

Chu Đông dừng lại, Trần Tri Tri tiến lên một bước: "Áo choàng tắm còn ở bên nhà anh."

"Ừ." Anh cũng không buồn nhìn cô, xoay người, móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, "Em vào lấy đi."

Trần Tri Tri thấy không quen, lần đầu tiên thấy không quen khi Chu Đông lạnh nhạt đối với cô như thế. Cô đi theo sau lưng anh, cố gắng muốn tìm chút đề tài để nói, nhưng cảm thấy trong đầu mình rỗng tuễch đến cực điểm, một chữ cũng không thốt lên nổi.

Trần Qua Qua vẫn đi theo cô, cọ cọ ở bên chân cô. Trần Tri Tri ôm lấy cô nàng, ôm cái thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia vào trong ngực, tựa như cô mới cảm thấy có chút an tâm. Chu Đông đi thẳng vào phòng giúp cô lấy áo choàng tắm và đôi giầy ra, sau đó giao cho cô ở phòng khách.

Trần Tri Tri nhận lấy, "Bộ quần áo em mặc này hết bao nhiêu tiền?"

Chu Đông chỉ liếc mắt một cái vào bộ quần áo cô mặc trên người, ánh mắt gần như không nhìn cô từ phần cằm trở lên, "300 tệ."

"Để em lấy tiền trả anh." Trần Tri Tri ôm Trần Qua Qua chạy về nhà, lấy ví tiền, móc ra 400 tệ đưa cho anh "Còn tiền lần trước anh mua giúp em bình dầu nữa."

"Được." Chu Đông cũng không từ chối, nhận lấy.

Lần này lại thật sự không còn chuyện để nói nữa rồi.

Nhưng không hiểu sao, chân của Trần Tri Tri vẫn đứng bất động ở vị trí, đó. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Đông, nhưng ánh mắt Chu Đông trước sau đều không từng nhìn lại cô.

Cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô thấy tâm tình của anh sa sút đến mức độ này.

"Chu Đông..." Cô khẽ gọi một tiếng, tay phải buông thõng xuống, đầu ngón tay giật giật, tựa như muốn vươn ra trước nắm lấy anh, lại bỗng nhiên dừng lại, cuộn thành quả đấm, rụt trở về. Vẻ mặt Chu Đông không hề thay đổi nhìn một chuỗi các động tác của cô.

Trước sau cô cũng không nói tiếp nữa.

"Anh phải đi làm." Giữa lúc yên tĩnh, Chu Đông lên tiếng trước.

"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái, giơ tay bên phải lên nâng Trần Qua Qua, ôm sát hơn chút nữa, ánh mắt buông xuống, "Vậy em đi về trước..."

Sau khi trở về, Trần Tri Tri vẫn ôm Trần Qua Qua ngồi ở trên ghế sa lon, cho đến khi nghe thấy tiếng Chu Đông đóng cửa đi ra ngoài.

Anh vẫn mặc chiếc áo choàng màu nâu xám, cầm cặp tài liệu màu đen. Kéo cửa đóng lại, vặn chìa khóa khóa lại, sau đó quay đầu đi xuống lầu, tiếng gót giày da từng tiếng từng tiếng gõ ở trên bậc thang, cho đến khi đi xa dần...

Trần Tri Tri biết, thật ra thì hiện tại trong lòng mình phải khó khăn lắm mới vượt qua nổi, dù sao tình cảm cũng đã qua nhiều năm như vậy. Nhưng con đường này là do cô chọn. Ban đầu cái quyết định chia tay này tưởng như đã được suy nghĩ cặn kẽ từ lâu, cảm thấy không thể nào tiếp tục chung sống được nữa, nhưng bây giờ cũng không thể hối hận được nữa.

Cô hít thở một hơi thật sâu, cảm thấy lúc này mình phải tự tìm cho mình công việc để làm.

Suy nghĩ một chút, công việc cấp bách nhất bây giờ có thể làm là mau chóng tắm cho Trần Qua Qua đang thối hoắc trong ngực cô. Do máy nước nóng hỏng, cô chỉ có thể dùng ấm để đun nước nóng, đổ thêm nước lạnh vào tắm cho Trần Qua Qua. Tắm rửa Trần Qua Qua sạch sẽ, dùng máy sấy sấy khô bộ lông cho nó xong xuôi, tinh thần cô đã tốt hơn nhiều, lập tức đi lấy thức ăn cho chó cho Trần Qua Qua ăn.

Trần Tri Tri sửa sang lại toàn bộ giường đệm trong nhà một lần nữa, tháo tất cả vỏ gối ra bỏ vào máy giặt quần áo để giặt.

Sau đó bắt đầu lau bàn ghế, dọn dẹp trong nhà.

Đến mười một giờ rưỡi trưa, bụng đã sớm kêu òng ọc, cô nghĩ thầm phải nấu cơm thôi. Cô chọn trong tủ lạnh lấy một chút đồ ăn, vào phòng bếp làm một bữa cơm đơn giản, không biết tại sao nấu xong cô rất không muốn ăn nữa, chỉ sơ sơ hai miếng đã thấy no rồi.

Buổi trưa cứ như vậy đã trôi qua.

Trần Tri Tri ngắm nhìn bốn phía, cả phòng đều sạch sẽ, bàn cũng đã lau nhiều lần, vỏ gối cũng đã phơi, bát đũa đã rửa hết, tựa như không còn có việc gì có thể làm nữa.

Vì vậy Trần Tri Tri chuẩn bị ngủ trưa.

Đi vào phòng ngủ, cô nằm co tròn người ở trên giường, Trần Qua Qua cũng đi theo vào, vùi ở trong ngực cô.

Trần Tri Tri nằm ở trên giường đến mười phút, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cục chặn giấy bằng sứ mà cô vừa cầm từ bàn viết sang. Rõ ràng cô rất mệt, tối ngày hôm qua hầu như cô không ngủ được, hiện tại cũng giống như bữa cơm trưa hôm nay mắt cứ ráo hoảnh, không chút buồn ngủ. Rõ ràng trong đầu cô đã cố kìm chế không được nghĩ đến chuyện khác, nhưng lại cảm thấy cực kỳ nặng nề, cực kỳ áp lực.

Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, ánh sáng trong trẻo chiếu vào cục chặn giấy đồ sứ sáng bóng dần dần nhòa đi. Đôi mắt của cô như mặt nước xao động, có những giọt gì đó trong suốt nong nóng, theo khóe mắt chảy xuống.

Trần Tri Tri mơ mơ màng màng trôi vào một giấc mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.