Dù Chu Đông không cho phép cô được nói ra, thì cô cũng đã xác định không bao giờ đề cập tới chuyện này ở trước mặt Phương ca.
Mà bạn học Lưu tặc tử thì... Quên đi ... Anh hùng liên minh (tên một trò chơi điện tử) mới là cuộc sống của anh chàng.
Nhưng ngay cả những nữ sinh cùng phòng với cô, chuyện tình cảm hình như cũng không được lâu dài. Băng tỷ chia tay với mối tình đầu dài năm năm, người như lạc mất hồn phách vậy. Trác Vân cũng từng thay đổi ba bạn trai, gần đây nghe tin lại mới quen một người dáng dấp rất giống chàng nghiên cứu sinh Hồ ca, ngày nào cũng gọi điện thoại nói chuyện, nhưng cũng không biết như thế nào. Còn tiểu Cầm, vẫn còn tiếp tục hành trình yêu thầm của mình.
Thật ra nếu tính như vậy thì ngay cả các bạn trong khoa của cô cũng chẳng có ai được lâu dài.
Trong nháy mắt lão Vương lại hút hết một điếu thuốc nữa.
Lịch sử phong lưu của lão Vương cũng không ít, mặc dù anh không đẹp trai như Chu Đông, nhưng lại là người có tính tình rất tốt, biết làm đủ việc, nói chuyện bông đùa đầu óc xoay chuyển phản ứng cực nhanh, nữ sinh thích anh không phải ít. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Anh cũng từng qua lại với khá nhiều bạn gái, nếu không thế thì tại sao nữ sinh trong trường lại có thể có ban cho anh danh hiệu “sát thủ” đây!!! Nhưng nghe Chu Đông nói, trong lòng lão Vương thích nhất vẫn chỉ là Lý Tinh, người yêu đầu tiên của anh.
Lão Vương dập tắt đầu thuốc lá ở trong cái hộp tro thuốc lá phía trên thùng rác, nói: "Chúng ta vào thôi."
Vừa vào đến cửa, vừa vặn đụng phải mọi người đi ra ngoài, Băng tỷ kêu lên: "Lão Vương, Tri Tri, sắp đến mười giờ rồi, chúng ta nên về thôi."
"Được." Trần Tri Tri lập tức trở vào trong KTV cầm túi, cả nhóm chen chúc ra khỏi KTV.
Đi đường ban đêm thật mát mẻ sạch sẽ, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm bát ngát mênh mông, phía xa là ánh đèn thành phố sáng rực. Nhóm bọn họ, toàn người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cùng cười cười nói nói, xô xô đẩy đẩy, trong lúc nhất thời cảm thấy cuộc sống tràn đầy sôi động và tươi sáng.
"Này, Tri Tri, rốt cuộc cậu đã mua cái gì vậy? Sẽ không phải là quần lót tình thú thật chứ?" Băng tỷ đi sóng vai bên cạnh Trần Tri Tri, không nhịn được liền hỏi.
Trần Tri Tri cười nói: "Tớ mua cái kia làm gì chứ? Hôm trước tớ mua phải bộ quần áo hàng phế phẩm, lúc trả lại không phải cậu cũng biết đấy thôi?"
"Tớ lại cho là sau đó cậu lại mua đồ khác mà. Chu Đông người ta mỗi lần sinh nhật cậu đều tặng quà rõ to, cậu nói cậu thích Iphone 4s, a a a, hâm mộ quá, ghen tỵ quá đi!"
Trần Tri Tri bất đắc dĩ, "Nào tớ có bảo anh ấy mua quà tặng đắt tiền như vậy đâu."
"Nhưng đồ là biểu hiện thay cho lời trong lòng muốn nói hiểu chưa, bất kể như thế nào, anh ấy chịu tốn tiền vì cậu như thế, đây là chuyện tốt."
Trần Tri Tri làm động tác mình không còn gì để nói.
"Tri Tri, cho mượn điện thoại di động của cậu chụp mấy tấm hình một cái, điện thoại di động của tớ giống như đồ bỏ đi ấy." Trần Tri Tri lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra đưa cho Băng tỷ, Băng tỷ tiến lên vị trí mình đã lựa chọn, quay về phía bóng đêm giơ điện thoại di động lên tự chụp mình.
Trần Tri Tri nhìn về phía trước, Chu Đông đang nói chuyện với lão Vương.
Vóc người của anh rất cao ráo, mặc chiếc áo khoác màu đen càng làm cho thân hình thêm ưa nhìn, hai tay anh nhét vào trong túi áo khoác. Anh luôn luôn để tóc ngắn, khí chất sạch sẻ ôn hoà. Kỳ thực trong lúc không để ý, bọn họ đã trưởng thành rồi.
Trong lòng Trần Tri Tri chợt hạ một quyết định, cô đi tới bên cạnh Chu Đông, lặng lẽ kéo kéo tay áo của anh, sau đó hơi kiễng chân lên ghé vào tai anh nói nhỏ một câu.
Sau khi nói xong câu đó, Trần Tri Tri liền cúi đầu không có nhìn anh nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang luôn luôn nhìn vào cô, trong lòng cũng không biết chuyện gì xảy ra, tim đập thình thịch dồn dập, máu tựa như muốn vọt một cái xông thẳng lên đầu, đốt cháy cả mặt cô.
Ngay sau đó, Chu Đông rút tay trong túi ra cầm lấy tay Trần Tri Tri, bàn tay thật ấm áp của anh nắm tay cô thật chặt, giống như không muốn rời khỏi tay cô, quay đầu nói với mọi người còn ở phía sau: "Lão Vương, tôi và Tri Tri còn muốn tiếp tục đi dạo chỗ khác nữa, nên không về cùng với mọi người được."
"Hả, hai người định đi đâu đấy?"
"Ở ngay khu trung tâm thương mại bên kia thôi."
"Được."
Bọn họ là tình nhân, sinh nhật là ngày rất quan trọng, tất nhiên là muốn được ở cùng một chỗ rồi.
Về chuyện này, tất cả mọi người hiểu, cho nên lần này mọi người không một ai nói đùa, hai bên chia tay đi theo hai đường khác nhau.
Trần Tri Tri cùng Chu Đông bước vào trong gian phòng. Vừa bước qua cửa, Chu Đông liền xoay người lại đè cô vào vách tường, nâng gương mặt của cô lên đặt một nụ hôn mạnh mẽ. Trần Tri Tri giật mình, tay chân gần như luống cuống, không ngờ anh lại nóng lòng đến như vậy.
Thật ra thì vừa rồi, sau khi cô nói câu kia với anh xong, cô còn cảm thấy anh rất bình tĩnh, chỉ nói với cô: "Chúng ta đi siêu thị trước để mua ít đồ." Tiếp đó anh kéo cô đi siêu thị mua một hộp bao cao su, sau đó bước thật nhanh, kéo cô tới khách sạn trên con đường phía sau trường học, suốt dọc đường đi anh cũng không nói lời nào.
Nhưng mà hiện tại...
"Chu Đông..." Trần Tri Tri khẽ gọi tên anh, đẩy anh ra.
Tay Chu Đông bóp chặt lấy hông của cô, hiển nhiên là anh rất nóng ruột, ngay cả nhịp thở cũng không đều, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt cô. Nghe thấy cô gọi tên mình, anh vẫn còn lưu luyến nơi cổ của cô mãi không thôi, cố hôn một cái nữa mới buông ra. Mặc dù môi anh có rời cô ra, nhưng tay lại không có một chút dấu hiệu muốn buông ra, chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nồng đậm đến độ cô muốn tan chảy ra.
Trần Tri Tri biết Chu Đông thật sự đang rất khao khát, nhưng nói thật, cô thấy mình hơi căng thẳng.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người chủ động, đặc biệt là trong chuyện này.
Lúc nãy khi nói ra câu kia cũng đã đủ làm cho cô xấu hổ đến thấp thỏm, hiện tại anh lại đang kích động, nóng lòng như thế, càng làm cho thấy căng thẳng và sợ hãi, hơn nữa lần đầu tiên trước kia thật sự đã gây cho cô một ấn tượng không tốt, làm cô đến bây giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu không, không thể nào cách hơn một năm rồi cô mới phát sinh quan hệ với anh lần thứ hai.
Mặc dù nói lần này cũng không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng về mặt nào đó mà nói, trong lòng cô vẫn coi đây là lần đầu tiên.
Trần Tri Tri âm thầm hít thở một hơi thật sâu .
Lần này là cô cam tâm tình nguyện, nếu như cô muốn tiếp nhận Chu Đông hoàn toàn, cũng nên thả lỏng giao mình cho anh mới phải.
Chu Đông không nói gì, chỉ cố gắng nín thở, nhìn chăm chú vào đôi môi mềm mại của cô, chờ đợi cô thổ lộ câu tiếp theo.
.. nếu như hiện tại cô đổi ý mà nói, "Có lẽ" thì vẫn còn kịp.
Trần Tri Tri thoáng thu hồi bàn tay đang ngăn cản anh lại, buông hàng lông mi xuống: "... Anh... anh, chậm một chút."