Em Là Người Tôi Yêu

Chương 17-2: Khẽ gọi (2)



Ngón tay theo quán tính chuyển động cuộn bánh xe con chuột xuống bên dưới, Chu Đông nhìn thấy phần giới thiệu truyện.

Tô Vận Cẩm: Thật ra những năm gần đây tôi cũng không còn thường xuyên nhớ tới anh ấy nữa. Thành phố này cũng không quá rộng lớn, vậy mà cũng chưa từng có một lần nào tôi gặp lại anh ấy. Nếu có một ngày chúng tôi gặp lại, tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất là ... tôi hi vọng anh ấy không hạnh phúc.

Trình Tranh: Từ trước đến nay, điều mà anh hối hận nhất là đã chia tay với em. Nhưng, cho dù có đi xa đến đâu, anh vẫn tin rằng, cuối cùng nhất định sẽ có một ngày anh tìm lại được em.

Trong lòng Chu Đông giật giật, nhìn xuống mới biết bộ tiểu thuyết này có tên là: “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ.

Anh cũng không biết Tiểu Tuyết đã dùng máy vi tính của anh vào trang web này để đọc tiểu thuyết từ bao giờ.

Chu Đông dừng ở trang này một lát, cứ nhìn chăm chú vào cái tên đó.

Sau đó, tiếp tục trượt con chuột xuống, thấy phần lớn các chương của bộ truyện này đã khóa lại, nhưng bình luận lại rất nhiều.

Trượt xuống thêm chút nữa.

Bạn đọc số 3: Thỏ nhỏ mập mạp bình luận: Bộ truyện “Hóa ra anh vẫn ở đây”: chấm điểm: 2. Thời gian đăng: 01:11:35 2013-02-07. Chương bình luận: 1

Đây là tên trên QQ của Trần Tri Tri, cũng là tên cô thường dùng trên mạng., Ánh mắt Chu Đông dời sang bên phải, thấy thời gian đăng là đêm hôm trước rạng sáng hôm sau.

“Đã lâu rồi không vào Tấn Giang đọc sách.

Kể từ ngày chia tay với bạn trai, mình có tâm trạng gần như không muốn làm bất cứ chuyện gì. Ngày mai sẽ phải về nhà ăn Tết đón năm mới, vậy mà buổi tối nay làm thế nào mình cũng không ngủ được, lại lên mạng đọc lại bộ truyện “Hóa ra anh vẫn ở đây” một lần nữa, đọc đến nửa đêm, cứ khóc thút thít mãi, không làm sao ngừng được, lúc này không nhịn nổi nữa liền viết bình luận đăng lên. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Thật ra trong tất cả các bộ tiểu thuyết của Tân Di Ổ mình thích nhất bộ này, bởi vì cảm thấy nội dung truyện rất chân thật cũng rất tốt đẹp, một người ở lại nơi đó chờ đợi, còn người kia đã đi xa rồi, nhưng trái tim vẫn bị người ở lại khóa chặt.

Mình không biết chia tay là đúng hay sai, nhưng cuối cùng đã khóa chặt một người hoặc cả hai người lại, phải đợi rất lâu sau mới có thể từ từ thoát ra được.

Tô Vận Cẩm nói cô ấy hi vọng Trình Tranh không hạnh phúc. Thật ra mình cho rằng cô ấy nghĩ Trình Tranh sẽ không hạnh phúc nếu sống với người phụ nữ khác, mà chỉ khi nào trở lại tìm cô ấy thì anh mới có thể được hạnh phúc.

Đây chính là ham muốn chiếm giữ của phụ nữ đối với tình yêu.

Cũng có lúc mình đã nghĩ thế này, nếu như bạn trai của mình thật sự tìm được một cô gái tốt hơn, xinh đẹp hơn, xứng đôi với anh ấy hơn mình, thì mình sẽ như thế nào? Kết quả là mình không sao nghĩ ra nổi, hoặc nói đúng hơn là mình không dám nghĩ tới.

Mình không dám nghĩ tới hình ảnh hai người bọn họ ở chung một chỗ, thật vui vẻ may mắn hạnh phúc, mà mình vẫn là người cô đơn bóng chiếc. . .

Mình rất sợ, thật sự rất sợ.

Nhưng mình cũng nghĩ, nếu hai người đã chia tay, hơn nữa lại là mình nói trước, vậy thì mình không nên kéo anh ấy lại nữa, anh ấy tốt như vậy, thật sự cũng nên tìm người tốt hơn mình.

Mình muốn hàng ngày anh ấy đều được vui vẻ một chút, có thêm nhiều niềm vui hơn một chút, không muốn anh ấy vì mình mà phải trải qua những ngày khó chịu nữa.

Xem ra, vô tình mình đã viết bình luận dài như thế này , cười. . .

Chu Đông đọc lời bình luận của cô từng chữ từng chữ một, rõ ràng cô viết nhiều như vậy, thế nhưng anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Nhanh chóng di động con chuột, lục lọi một chút vào tên người sử dụng của cô, muốn tìm được nhiều hơn nữa những dòng cảm xúc của cô.

Nhưng không có, trong chuyên mục độc giả bình luận, những bình luận của cô lưu lại đều là từ hơn hai tháng trước, phần lớn chỉ là "Tung hoa" "Cố gắng lên" linh tinh.

Chu Đông quay về đọc lại đoạn bình luận kia.

Con chuột ở ngay bên cạnh, nhưng tay của anh dần dần buông ra. Bình luận của cô đang nằm ở giữa màn hình, sẽ không phải di chuyển gì nữa, từng chữ từng lời rõ ràng nằm ở nơi đó.

Anh thấy cảm xúc của cô: Mình rất sợ, thật sự rất sợ.

Anh thấy cô suy nghĩ: Mình muốn hàng ngày anh ấy đều được vui vẻ một chút, có thêm nhiều niềm vui hơn một chút, không muốn anh ấy vì mình mà phải trải qua những ngày khó chịu nữa.

Cuối cùng anh thấy cô “cười”: Xem ra, vô tình mình đã viết bình luận dài thế này, cười...

Chữ "Cười" của cô lại khiến anh nghĩ ra từ trái nghĩa với nó. Chu Đông đưa tay ra, vuốt ve những dòng chữ này qua màn hình, giống như đang vỗ về lên gương mặt của cô vậy.

Tri Tri. . .

Trong lòng anh khẽ gọi tên cô.

Mùa xuân cứ như thế trôi qua.

Khi làm việc lại luôn mong chờ mùa xuân đến. Nhưng khi nó đến thật sự, lại đột nhiên cảm thấy thời gian sao trôi nhanh như vậy, vừa đảo mắt một cái đã sang năm khác rồi, lại lớn thêm một tuổi.

Trần Tri Tri trở về Bắc Kinh, việc cấp bách của cô bây giờ là phải cùng với Khâu Đình đi tìm phòng.

Phòng của cô đang ở chỉ còn có một tháng nữa là hết hạn thuê. Mấy Chủ nhật liền, cô và Khâu Đình ngựa không ngừng vó để đi tìm phòng. Sang năm mới nghe chừng tình hình giá cho thuê phòng lại tăng lên, Trần Tri Tri và Khâu Đình thật vất vả mới tìm được một căn phòng tạm coi như hài lòng, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, giá tiền thuê phòng đối với việc thuê chung thì cũng có thể chấp nhận được.

Mặc dù khoảnh đất này hơi bị méo, lại còn ở cách xa công ty cô làm hơn chỗ cũ một chút, nhưng Trần Tri Tri cảm thấy thế là tốt lắm rồi.

Do phòng của Khâu Đình thuê đến tháng hai là hết hạn, nên Trần Tri Tri và Khâu Đình dự định cùng gọi điện thoại nói trước với bà chủ nhà đã rồi mới chuyển đi. Dì chủ nhà cho thuê cứ luôn miệng nói đáng tiếc, nhưng thấy Trần Tri Tri nói đã tìm được phòng ở mới rồi, nên dì chủ nhà cũng không khuyên nhiều nữa.

Vào ngày của cuối tháng đó, Trần Tri Tri chính thức chuyển nhà.

Đồ của cô hơi nhiều nên phải gọi một chiếc xe. Buổi sáng lúc Khâu Đình vừa đến nhìn thấy cô xách hành lý, liền kêu lên một tiếng: "Trời ạ, cậu định mang tất cả đồ đạc đi hay sao vậy?"

Trần Tri Tri cười cười vẻ ngượng ngùng: "Xin lỗi, mặc dù toàn là đồ cũ thôi, nhưng có muốn bỏ cũng không thể vứt bỏ được."

Không bỏ được, không bỏ được! Những thứ vứt bỏ nhưng lại không bỏ được thật sự quá nhiều.

Nơi này tràn ngập toàn bộ những kỷ niệm của cô và Chu Đông. Giấy dán tường hình các nhân vật trong phim hoạt hình ở phía sau bộ ghế sa lon kia là do cô dán, những ghi chép trên tủ lạnh kia là do cô viết, mấy con rối trên bàn trà trước máy thu hình, tất cả từng thứ từng thứ đó là cô đã mua.

Thật sự, nếu như có thể, Trần Tri Tri dứt khoát muốn mang tất cả quá khứ trong căn phòng này đi theo mình.

Trần Tri Tri cũng biết, nếu đã chia tay, có một số thứ cũng không nên giữ lại nữa. Chẳng qua lúc đó cô lại nghĩ, cũng chỉ là một chút đồ vật cũ mà thôi, nếu đã không được ở chung một chỗ với người, thì giữ lại chút đồ làm kỷ niệm, thiết tưởng cũng không vấn đề gì.

Chỉ là thoáng nghĩ thế thôi, vậy mà tay cô cũng vẫn không chịu buông, trong lúc thu dọn đồ đạc cô đã nhặt nhạnh cho hết vào trong một chiếc túi to.

Nhưng Trần Tri Tri lại không muốn làm phiền Khâu Đình quá mức. Vì thế khi mang vác đồ đi, cô cố gắng chạy nhanh hơn một chút, chạy qua chạy lại mấy lần, cố mang hết đồ. Chỉ tiếc sức khỏe của cô quá kém, cho dù không đi thang bộ, cũng chỉ kéo cái hòm đồ ra thang máy đi lên đi xuống, sau vài chuyến cũng lập tức thở hồng hộc.

Sau sáu chuyến tay chân nhanh nhẹn mang vác đồ, rốt cục Trần Tri Tri cảm thấy không chịu nổi, ôm bụng tựa vào phía sau xe thở.

Có lẽ do vừa rồi chạy hơi nhanh nên bụng cô đau lâm râm.

Trần Tri Tri chỉ trì hoãn trong chốc lát, khi đang chuẩn bị đi lên...

Sau lưng có người gọi cô, "Tri Tri."

Là Chu Đông, sáng sớm hôm nay cô biết anh đi ra ngoài, nhưng không ngờ anh lại trở về nhanh như vậy.

Trần Tri Tri đứng sững tại chỗ, Chu Đông đi tới, liếc mắt nhìn chiếc xe chở đồ dọn nhà đỗ ở bên cạnh, "Em phải đi rồi sao?"

"Vâng! Đúng vậy."

Không biết tại sao tự nhiên Trần Tri Tri cảm thấy có chút lúng túng. Chuyện cô muốn chuyển nhà cho tới nay cô vẫn chưa từng nói với Chu Đôn. Cho dù nói thế nào, căn phòng này cũng có thể coi như là “tài sản chung” của bọn họ, thậm chí có thể nói tất cả là một tay Chu Đông đặt mua, cô muốn chuyển đi dù thế nào cũng nên nói qua một lời trước với anh.

"Đồ có nhiều không? Để anh giúp em." Chu Đông cũng không có vẻ gì là rất kinh ngạc, nhưng cũng không giống như đã dự liệu trước.

"Không cần đâu ạ." Trần Tri Tri từ chối. Bọn họ cũng đã chia tay, cô không thể đón nhận thêm ý tốt của anh được, "Khâu Đình tới giúp em rồi."

Chỉ là trời cao không nể tình, vừa vặn Khâu Đình mang một cái hòm lớn từ cửa tiểu khu ra ngoài, "Tri Tri, đồ của cậu thật là nhiều, thế này phải đi bao nhiêu chuyến mới có thể mang hết đây?" Sau đó cô xoay người, lúc này mới bất ngờ nhìn thấy, ". . . Chu Đông?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.