Em Là Người Tôi Yêu

Chương 24-2: Không xứng đôi (2)



Trần Tri Tri không lên tiếng, Chu Đông cho rằng cô đã nghe lời, xoay người tắt đèn ngủ.

Trần Tri Tri hơi cuộn người lại, cô nhìn chằm chằm ra cửa sổ cách đó không xa, lúc này rèm cửa sổ đã được kéo lên nên trên khung cửa đang tràn ngập ánh trăng.

Trần Tri Tri mở to hai mắt, ánh trăng bạc cũng bắt đầu chiếu vào đôi mắt trong suốt của cô ánh lên gợn sóng lay động.

Hôm sau, mẹ Chu liền ra về. Mấy hôm sau, khi trời đã nhá nhem tối, cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm thì Chu Đông gọi điện thoại tới, nói: "Tri Tri, chuyện kia mẹ anh nói là không giúp được. Số tiền quá lớn, mẹ anh không có có cách nào điều đình được."

"Ồ!." Cô cảm thấy giọng nói của mình đột nhiên trở nên trống rỗng, cô từ từ ngồi phịch xuống.

"Em có cần gì thì hãy nói với anh." Chu Đông nói.

"Được, em biết rồi. Em còn có việc, cúp máy trước nhé." Trần Tri Tri nhanh chóng bấm phím kết thúc trò chuyện. Cô vẫn ngồi nguyên ở đó, những người ở bên cạnh cũng đã lục tục ra về.

Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng mình trở nên mờ mịt. Nếu như biết rằng chỉ được một kết quả như vậy, cô có cần thiết phải đến xin lỗi mẹ anh, để rồi phải chịu đựng sự giễu cợt của bà hay không? Nhưng rồi cô lại nghĩ, vốn dĩ mẹ anh không có nghĩa vụ phải giúp nhà mình, dựa vào đâu mà cô đòi được bà giúp đỡ chứ?

Đúng thế, cô dựa vào đâu chứ, chỉ bằng việc Chu Đông thích cô sao? Loại yêu thích này khi đối diện với thực tế cuộc sống đã chẳng đáng giá để nhắc tới rồi. Bà là mẹ đẻ của Chu Đông, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m ngay từ lúc chào đời cho đến tận bây giờ, dòng máu ấy vẫn đang chảy không ngừng trong cơ thể anh. Dựa vào đâu mà cô yêu cầu Chu Đông phải chọn cô, chứ không phải là chọn mẹ của mình chứ? Cô xứng đáng với anh sao?

Đồng nghiệp làm việc trong phòng đã tan tầm từ lâu, Trần Tri Tri co hai chân lên, ngồi bó gối trên ghế. Trên mặt bàn chuông điện thoại di động lại vang lên, là mẹ cô gọi đến. Trần Tri Tri cầm điện thoại di động lên nhận cuộc gọi, cố gắng giữ âm điệu bình thường: "A lô, mẹ à."

"Tri Tri, chuyện kia thế nào rồi?"

Mấy ngày gần đây, mỗi lần mẹ của cô gọi điện thoại đến cũng đều chỉ hỏi về chuyện này.

Trần Tri Tri im lặng một lúc rồi nói: "Xem ra không được đâu mẹ à!"

Ai ngờ bên kia cũng chỉ vọng lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cũng không ngạc nhiên: "Mẹ cũng đoán là như vậy. Ngày hôm qua mẹ mang một hộp rượu đến nhà tìm mẹ Chu Đông, bà ấy cũng không nói năng gì ,chỉ nói mẹ mang rượu về đi."

"Vậy sao?" Trần Tri Tri hỏi lại ngữ điệu hờ hững.

Mẹ Trần chợt ho khan vài tiếng.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ bị cảm à?"

"Không phải, nhân dịp này phải đẩy nhanh tốc độ sản xuất, sợ đến lúc phải nộp tiền phạt lại không gom đủ tiền."

Cô biết ba mẹ mình đều làm thợ ở trong xưởng mặc dù thoạt nhìn bên ngoài họ là ông bà chủ, nhưng kỳ thật họ cũng vắt hết sức lực ra để làm như một công nhân lao động trong cái xưởng sản xuất bé nhỏ ấy mà thôi."Nhà mình đã có tiền đóng chưa?"

"Hiện tại đang thu tiền hàng đấy, nếu như có thể thu hết được tiền hàng, nộp phạt xong cũng có thể để dành lại được một chút. Ai, không biết làm sao lại gặp phải chuyện này." Bà Trần than thở một lúc, tựa như đã già đi mười tuổi.

"Mẹ, đừng quá lo lắng, mọi chuyện rốt cuộc cũng sẽ qua thôi."

"Ừ." Bà Trần đáp lại, như nhớ ra điều gì đó: "Này, ngàn vạn lần concũng không được vay tiền của Chu Đông đâu nhé. Hai đứa sắp kết hôn rồi, làm như vậy không hay đâu, dễ làm cho gia đình người ta coi thường mình."

Trần Tri Tri gật đầu một cái, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm vậy đâu." Làm sao cô lại có thể mượn tiền của Chu Đông được chứ, cô đã có ý không muốn gả cho anh, bây giờ lại còn đi vay tiền của anh, hoặc là đi vay tiền của gia đình nhà anh, thì chính cô đã tự đạp mình xuống đất.

"Ai." Bà Trần lại thở dài một hơi nặng nề.

Trần Tri Tri biết trong lòng mẹ mình đang phiền muộn, nếu còn nói cái câu kiểu như "Mẹ đừng lo lắng, sẽ ổn thôi" sẽ làm cho tất cả mọi người càng thấy rõ hơn sự dối trá của mình. Giọng của Trần Tri Tri hơi khàn đi: "Mẹ, chúng ta có thể từ từ rồi hẵng nộp phạt có được không ? Cho dù có mượn tiền thì vẫn còn có con đây. Con có công việc sợ gì, dựa vào ông trời cũng không bằng dựa vào chính mình."

Trần Tri Tri cúp điện thoại, tiếp đó mở máy vi tính ra, nhanh chóng nhập mật khẩu xem tài khoản của mình trên trang web ngân hàng: 27.663 tệ.

Tới Bắc Kinh sắp được ba năm, tiền gửi cô gửi ngân hàng mới chỉ có được ngần này.

Trần Tri Tri buông thõng tay xuống, cánh tay như không còn chút sức lực nào: Đúng vậy, suy nghĩ một chút là rõ ngay, hiện giờ giá thuê phòng ở Bắc Kinh đang tăng cao, đóng xong tiền nhà đã sắp hết nửa tháng tiền lương, còn phải trừ chi phí ăn uống sinh hoạt nữa, thử hỏi cô còn dư lại được bao nhiêu đây?

Mãi đến mười giờ rưỡi đêm, người cuối cùng trong phòng phải ở lại làm thêm giờ cũng muốn tắt đèn đi về. Cô hỏi Trần Tri Tri có muốn về cùng hay không, Trần Tri Tri gật đầu một cái.

Nhưng khi đi ra cửa, cô lại không biết mình có thể đi về đâu?

Cô không muốn trở về nhà, cô không muốn đối mặt với Chu Đông. Thật ra cô biết Chu Đông không hề có lỗi, mà ngược lại người có lỗi có lẽ là chính mình.

Cô một thân một mình đi trên con đường trong công ty dưới bầu trời đêm. Trong lòng rất phiền muộn, từ khi trưởng thành đến giờ, cô chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ. Trước kia nhìn thấy cha mẹ làm việc khổ cực, cô gắng sức đi học, muốn được học ở trong trường đại học tốt nhất, sau này kiếm tiền để cho ba mẹ được nở mày nở mặt. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cô đã làm gì chứ? Cô vội vàng yêu đương, dần dần ý định kia cũng đã phai nhạt dần.

Nhưng bây giờ, vào giờ phút này, nghe trong giọng nói của cha mẹ chứa đầy đau thương, cô mới nhận ra rằng, mẹ mình đã già rồi, bây giờ cũng không thể làm được nhiều việc nữa rồi. Nhưng còn bản thân cô thì sao, cô đã làm những gì để cho cha mẹ mình được rạng rỡ mặt mày hoặc là hoàn toàn không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa chưa? Không, ngược lại cô lại để cho cha mẹ phải chịu áp bức và lăng nhục.

Trần Tri Tri ngồi ở trên chiếc ghế đá dài bên lề đường, tiết trời tháng Bảy về đêm vẫn hơi lành lạnh, ngồi trên ghế đá, cái lạnh giá lại càng thêm thấu xương. Nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ muốn có một chỗ nào đó để được ngồi một mình. Cô ngồi bó gối, lối đi bộ không người qua lại, đêm khuya vắng vẻ, tiếng côn trùng kêu vang trong đám cỏ, ánh đèn đường mờ nhạt, cả thế giới này phảng phất như chỉ còn một mình cô.

Cô nhớ đến lời nói của mẹ: “Ngày hôm qua mẹ mang một hộp rượu đến nhà tìm mẹ Chu Đông, bà ấy cũng không nói năng gì, chỉ nói mẹ mang rượu về đi." Cô liền cười, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt mẹ Chu Đông lên mặt dạy đời như thế nào.

Nhưng nụ cười kia dần dần biến dạng, chứa đầy cay đắng không sao chịu nổi! Cô đã hiểu, quả thật mẹ của anh đã nói đúng, cô không xứng với Chu Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.