Em Là Người Tôi Yêu

Chương 25: Phải làm thế nào



Mãi mười một giờ đêm Trần Tri Tri mới về đến nhà. Chu Đông vẫn luôn ngồi ở phòng khách đợi cô, anh đã gọi điện thoại cho cô không biết bao nhiêu lần. Vừa thấy cô vào cửa, anh lập tức đứng dậy hỏi: "Tại sao đến bây giờ em mới trở về, tại sao không chịu nhận điện thoại của anh?"

Trần Tri Tri dường như đã rất mệt mỏi, không còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa: "Hôm nay phải làm thêm giờ, điện thoại di động em chuyển sang chế độ im lặng nên không biết anh gọi."

"Làm thêm giờ mà muộn đến thế này sao?" Chu Đông nhíu mày một cái, trước kia chưa từng bao giờ cô phải làm thêm giờ.

"Ừ." Trần Tri Tri đáp một tiếng như có như không, cũng không nhìn anh, ném cái túi ở trên ghế sa lon: "Em đi tắm đây."

Khoảng chừng mười một giờ rưỡi, Trần Tri Tri mới từ phòng tắm ra ngoài, lên thẳng giường, vén chăn chui vào ngủ, cô nằm quay lưng về phía anh. Chu Đông dựa nửa người vào đầu giường, hỏi: "Tri Tri, em đã nói chuyện kia với gia đình em chưa?"

"Ừm..." Trần Tri Tri nhắm mắt lại.

"Cần anh phải nói thêm chuyện gì thì em nhớ bảo anh đấy. Còn nữa..." Chu Đông đặt chiếc Laptop trong tay xuống bên cạnh, "... nghỉ lễ Quốc Khánh chúng ta về quê một chuyến để cho người lớn hai nhà chính thức gặp mặt."

"... Chuyện ấy rồi hãy nói, em mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi." Trần Tri Tri nằm quay mặt vào bên trong nói, tựa như cô quá mức mệt mỏi rồi. Chu Đông cũng không muốn ầm ĩ với cô, tắt đèn ngủ.

Sau khi đèn tắt, Trần Tri Tri mới mở mắt ra, nhìn về phía trước.

Liên tục mấy ngày sau, Trần Tri Tri đều ở lại làm thêm giờ, không có tối nào cô trở về nhà trước mười rưỡi đêm. Sau khi trở về cô luôn tỏ ra rất mệt mỏi, tắm rửa rồi đi ngủ luôn, chỉ nói với anh được mấy câu.

Chu Đông loáng thoáng cảm thấy cô có điểm gì đó khác lạ, nhưng lại không thể nói là khác lạ ở chỗ nào. Cho đến một ngày, buổi tối hôm đó Chu Đông gọi điện thoại cho Khâu Đình. Thật ra anh định bụng muốn gọi cho Trần Tri Tri, định hỏi xem buổi tối cô có về nhà ăn cơm hay không, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nghe điện thoại.

... thật ra thời gian gần đây, cô vãn luôn như vậy, không gọi được điện thoại cho cô, hoặc có gọi được cô cũng nói đang bận, có lúc cô chỉ gửi một tin nhắn về cho anh, nói: "Buổi tối không về ăn cơm."

Sực nhớ tới Khâu Đình và Trần Tri Tri làm cùng một công ty, chức vị cũng giống nhau, lại còn làm cùng một nơi.

Rất nhanh anh liền bấm điện thoại.

"A lô, Chu Đông." Bên kia truyền đến giọng của Khâu Đình.

"Khâu Đình, em tìm Tri Tri hộ anh với."

"Tri Tri hả?" Khâu Đình sửng sốt một chút, "Tại sao lại bảo em tìm Tri Tri thế?"

"Em không ở công ty sao?"

"Không, hiện giờ cũng đã hơn tám giờ tối, em tan tầm lâu rồi."

"Thế à, vậy giờ này Tri Tri đang ở đâu nhỉ? Gần đây bọn em hay phải làm thêm giờ lắm hả?"

"Làm thêm giờ? Đâu có, bọn em làm thêm giờ khi nào vậy?" Nói qua nói lại đột nhiên Khâu Đình thoáng nhận ra điều gì đó, "Hừm, có lẽ là Tri Tri làm thêm giờ mà em cũng không biết. Gần đây lúc em tan tầm cũng vẫn thấy cô ấy ở đó, có lẽ là có việc thật đấy."

Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó đáp lại ba chữ: "Ừ, cám ơn." Rồi cúp điện thoại.

Trần Tri Tri nhìn chiếc điện thoại để trên bàn máy vi tính, Chu Đông lại gọi điện tới.

Anh đã gọi bốn năm cuộc rồi, mỗi lần cô đều để yên ở đó nhìn điện thoại rung nhưng không nhận, cứ nhìn ánh sáng màn hình chợt sáng rồi lại chợt tắt đi.

Trên màn hình máy vi tính trước mặt cô trang chủ Baidu vẫn trống trơn, di con trỏ vào đó, nhưng cô không biết mình tìm cái gì. Kim đồng hồ trước mặt cô vẫn vang lên tích tắc, cô liếc nhìn, đã mười giờ tối.

Trong phòng làm việc không có một bóng người.

Trần Tri Tri với tay cầm con chuột, hay là tìm vở kịch truyền hình xem để giết thời gian nhỉ? Nhưng tìm tới tìm lui cũng chẳng có gì hay, hoặc nói đúng hơn là cô không có tâm trạng nào để mà xem.

Rất nhanh cô liền bỏ qua cách giết thời gian này. Cô nằm xoài trên ghế, lấy tay che mặt ... rốt cuộc cô đang làm gì đây, trốn tránh sao? Tại sao cô không dám đối mặt với Chu Đông, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.

Mấy ngày nay Chu Đông vẫn luôn ở nói với cô chuyện kết hôn. Dường như anh đã sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy rồi. Nghỉ lễ Quốc Khánh sẽ trở về quê để hai gia đình gặp mặt, sau đó bàn bạc chuyện kết hôn của hai người, khi qua Tết âm lịch sẽ xin thôi việc ở đây về quê tổ chức lễ cưới.

Nhưng gần đây cô vẫn đang suy nghĩ ... bọn họ có nên kết hôn không?

Sau khi mẹ Chu tới đây, đột nhiên cô cảm thấy việc kết hôn của bọn họ có cái gì đó không được thích hợp. Ngoại trừ mẹ Chu muốn một người có thể chăm sóc được cho Chu Đông, bà còn muốn cô phải nhanh nhạy trong giao tiếp có thể khéo léo làm những việc giúp cho sự phát triển của Chu Đông. Dù sao nhà Chu Đông có người làm quan, việc đón tiếp và xã giao thực sự rất nhiều.

Mà đây lại là những việc mà cô ghét nhất, nói cô non nớt cũng được, nói tính khí cô như trẻ con cũng được, nói cô ngu xuẩn cũng được, cô không thích mấy chuyện phải luôn ứng phó trong việc đối nhân xử thế, mà cô cũng cảm thấy mình không thể làm được việc này.

Vả lại nếu nói chuyện kết hôn, rõ ràng mẹ Chu cũng là một vấn đề lớn. Chu Đông nói ý mẹ anh muốn bảo bọn họ về quê tổ chức, sau khi kết hôn cũng ở luôn trong nhà anh. Căn nhà của gia đình lớn như vậy, toàn bộ diện tích lầu hai có thể dành làm phòng hạnh phúc của bọn họ. Còn nói, nếu như Trần Tri Tri trở về mà không tìm được công việc đặc biệt tốt, mẹ Chu sẽ sắp xếp cho cô vào làm ở trong cục... Dĩ nhiên, đây là ý tốt của mẹ Chu.

Nhưng Trần Tri Tri nghĩ đến lời mẹ Chu nói: "Mấy cô gái ở trong cục, chỉ sau một vài năm được tôi rèn giũa, chẳng còn cô nào dám quậy nữa." Đấy là chưa kể đến những điều kiện mà mẹ Chu đã nói, bà luôn áp đặt những ý nguyện của mình lên người khác mà không cho phép cân nhắc hay thảo luận gì hết. Nếu như sau này cô và mẹ Chu đi làm cùng một chỗ, tan việc về nhà lại ở chung một nơi, liệu hai người có bị phát điên không?... Không, mẹ Chu sẽ không điên, mà chính cô sẽ phát điên.

Có thể tiếp tục duy trì được không? ... Một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối như vậy... Có thể tiếp tục duy trì được sao? Đột nhiên cô thấy mình không còn đủ tự tin nữa rồi.

Nếu như lúc này Chu Đông có thể khuyên nhủ cô một chút, có lẽ cô sẽ thấy tự tin hơn một chút. Nhưng anh không thể, bởi anh tuyệt nhiên không hề nhận thấy đã xảy ra chuyện gì đó... Một nguyên nhân nữa là trong lòng cô có rất nhiều chuyện, nhưng cô cũng không nói với anh, cũng có thể là cô không muốn nói... Bởi cô cảm thấy quá mệt mỏi rồi.

Có lẽ lần này cô nói với Chu Đông, anh sẽ đau lòng thay cô. Vậy sau này thì sao? Tất cả những mâu thuẫn với mẹ Chu trong cuộc sống chung đều phải nói với Chu Đông, để cho anh giải quyết sao? Trên thực tế cô biết, trong lòng Chu Đông rất tôn kính mẹ của mình. Mẹ Chu là một người phụ nữ mạnh mẽ, địa vị của bà ở nhà là số một. Vì vậy Chu Đông có thể được ưu tú như hôm nay, công đầu chính là mẹ của anh, không thể ai khác. Hơn nữa có một số việc anh cũng không thế nào xử lý nổi... thí dụ như chuyện của gia đình cô.

Lại nói, liệu trên đời này có tình yêu vĩnh cửu thật không? Cô có thể bảo đảm rằng cả đời này Chu Đông sẽ mãi che chở cho mình không? Trong cuộc sống gia đình cứ luôn phải điều chỉnh những khúc mắc giữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chẳng lẽ anh không thấy phiền não, không chán ghét sao?

Trần Tri Tri vò đầu bứt tai, cô không biết tại sao mình lại phải nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ đây là chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân ư? Nhưng quả thật cô rất sợ, cuộc sống chung lúc trước với Chu Đông càng mỹ mãn càng vui vẻ bao nhiêu thì cô lại càng sợ bị mất đi bấy nhiêu.

Cô cũng sợ bị mất Chu Đông, cũng sợ bị mất chính bản thân mình.

Cô không biết phải làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.