Em Là Người Tôi Yêu

Chương 7-2: Câu trả lời (2)



"Áo lót có phù hợp không?"

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp.

Có lẽ do sáng ra bộ dạng của cô vẫn còn có chút mơ hồ nên làm cho Chu Đông rất buồn cười, anh cười nói: "Anh đoán là em mặc vừa."

Quả thật, bình thường khi tắm xong, cô thường không thích mặc nội y, vốn dĩ rốt cuộc cô còn đang suy nghĩ hôm nay làm thế nào để đi ra ngoài, không ngờ mới sáng sớm mà anh đã kịp chuẩn bị đầy đủ cho cô thế này.

"Rộng à?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chu Đông biết cô đã thừa nhận.

"Không có, rất vừa."

"Anh còn tưởng rằng em gầy đi thì cái kia sẽ nhỏ đi một chút."

"..." Trần Tri Tri lại mím chặt môi, anh lại còn ở đó mà nói đùa cô nữa chứ! Xem ra sáng sớm hôm nay tâm tình của anh rất tốt.

"Để anh cắt cho em cái nhãn mác." Anh nói xong, liền xoay người đi lấy chiếc kéo nhỏ trong ngăn kéo, sau đó đến bên người cô cúi người xuống cắt. Bên trong gian phòng trở nên rất an tĩnh, động tác của tuy rất nhỏ nhưng lại rất thân mật, Trần Tri Tri cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó không dám ngoái lại nhìn nữa. d∞đ∞l∞q∞đ Cô đứng ở đó trong nháy mắt liền nín thở không dám lộn xộn.

"Được rồi đấy." Chỉ cần hai nhát kéo, rất nhanh anh đã giải quyết xong. Vứt cái nhãn mác kia vào trong thùng rác, thả lại cây kéo vào trong ngăn kéo.

Tựa như không còn lời nào để nói, "Em đi đánh răng đây."

"Ừ." Chu Đông trả lời, quay đầu lấy từ túi ny lon ra một đồ dùng khác – chiếc bàn chải đánh răng mới.

Ánh mắt Trần Tri Tri trước hết nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải đánh răng, sau đó từ từ nhìn lên đến áo, xuyên qua cánh tay lên tới khuôn mặt của anh. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Hôm nay anh có vẻ hoà nhã hơn, cũng dịu dàng hơn một chút...

"Cảm ơn." Trần Tri Tri, nhẹ giọng khẽ nói.

"Không cần phải khách khí đâu."

Trần Tri Tri ra ngoài đánh răng.

Chu Đông rót sữa đậu nành vào trong cái chén. Cùng giống như trước kia, họ ngồi cạnh nhau. Cô ăn bánh bao và sữa đậu nành, anh giải quyết bánh tiêu và trứng gà nướng.

Thỉnh thoảng, cô sẽ tiến đến gần cắn vài miếng bánh tiêu của anh.

Nhưng hiện giờ mà còn làm như vậy, Trần Tri Tri cảm thấy có chút xấu hổ.

"... Tri Tri."

Chu Đông thậm chí còn kéo ghế ra giúp cô.

Nếu như quả thật phải chia tay, có thể nói cô cũng nên từ chối thiện ý của anh. Cô cũng không phải là người không có lý trí, cũng biết cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa sẽ không tốt, nhưng mà sáng sớm hôm nay, đột nhiên cô có chút mềm lòng.

Có lẽ là bởi vì cái Wifi, có lẽ là bởi vì sáng sớm hôm nay anh đã lo hết tất cả cho cô, hoặc giả cũng chỉ là bởi vì một chút mộng ảo của đêm hôm qua.

Trần Tri Tri từ từ đi tới.

Thật ra thì chuyện buổi tối ngày hôm qua cũng không thể coi là mộng ảo, mà nên coi đó là một đoạn của câu chuyện thật đã từng xảy ra. Trong giấc mộng đó có anh, có cô, mà cũng chính là khoảng thời gian mà bọn họ đã trải qua.

Từ bậc cao trung (Trung học đệ nhị), lên đại học, rồi nụ hôn đầu tiên, đêm ở chung đầu tiên, rồi khi tốt nghiệp...

Từng đoạn thời gian một không theo thứ tự, giống như phim đèn chiếu hiện lên ở trong đầu cô, khiến cô cả một đêm không được yên giấc.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, cô cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.

Hơn sáu giờ cô đã tỉnh, nằm ở trên giường trong chốc lát, khi xuống giường lại ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không hiểu sao cô lại dùng đầu ngón tay để tính toán, hóa ra đã sắp hơn mười năm rồi .

Bọn họ vậy mà đã yêu nhau mười năm rồi.

"Sữa đậu nành uống không ngon sao?"

Anh hỏi.

Trần Tri Tri ngồi ngẩn người, lúc này mới sực tỉnh, nhận thấy thì ra là cô đã thần người một lúc lâu, không hề uống sữa đậu nành.

"Không phải." Cô cầm cốc sữa đậu nành lên uống một hớp.

Đầu cô giống như miếng bọt biển, bị cơn sóng biển hồi ức dâng lên thấm ướt, trong khoảnh khắc không thể gạt sang bên được

"Tri Tri, hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm về chuyện của chúng ta."

Chu Đông đột nhiên mở miệng cắt đứt sự trầm mặc trong bữa điểm tâm của bọn họ, cũng cắt đứt sự hồi tưởng của Trần Tri Tri. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh đối xử với em có được không?" Anh hỏi.

Không biết vì sao Trần Tri Tri ngần ngừ, "Anh muốn nói về cái gì?"

"Trước kia anh đối xử với em có tốt không? Tối ngày hôm qua anh vẫn luôn suy nghĩ, có phải do trước kia anh vẫn luôn đối với em chưa đủ tốt hay không, cho nên bây giờ em mới có thể bài xích anh như thế, kiên quyết muốn chia tay với anh như vậy."

"Không phải vậy." Cô nói một cách khó khăn, sau đó lại không nói ra nguyên nhân, chỉ có thể lại cúi đầu, nhắc lại lần nữa: "Không phải vậy."

Anh đối xử với cô thật là tốt, cô rất biết điều này.

"Vậy tại sao em lại muốn chia tay chứ?"

Rốt cuộc tại sao mình lại muốn chia tay đây?

Khâu Đình hỏi, Bạch Tề hỏi, chính cô cũng đã tự hỏi mình, hiện tại lúc này Chu Đông cũng hỏi. Dường như tất cả mấu chốt giờ đây đều nằm ở chỗ cô. Nếu anh đối xử với cô tốt, như vậy với cô rốt cuộc còn có cái gì chưa đủ, tại sao còn phải chia tay?

Trần Tri Tri siết chặt chiếc bánh bao trong tay, hồi lâu vẫn không sao trả lời được.

Ánh mắt của Chu Đông nhìn cô không hề chớp mắt.

Anh không muốn ép buộc cô, nhưng tối hôm qua thật sự anh rất khó chịu, rất khó chấp nhận. Không phải là bởi vì cô không chịu lên giường với anh, mà là lúc trước anh vẫn cho là cô chỉ nhất thời tức giận mới nói chia tay, sau này bọn họ cuối cùng cũng sẽ hòa hảo thôi. Nhưng cho đến ngày hôm qua anh mới thật sự tin chắc rằng cô nói thật.

Xa cách hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.