Em Là Nhà

Chương 13



-"Nào, ly này chúc chú rể cô dâu hạnh phúc trọn đời..."

-"Vi à, đẹp quá cơ..."

-"Nhìn hai đứa xứng đôi ghê!"

-"Chú An cưới xong tuy làm cho ba vợ nhưng cũng đừng quên anh em Viettel đấy, thỉnh thoảng làm bữa nhậu..."

-"Một phát làm giám đốc kinh doanh, đời có thằng méo nào sướng như chú!"

.....

Hội trường, vui quá!

Cô dâu, lộng lẫy tuyệt trần,

Chú rể, bảnh trai như bạch mã hoàng tử,

Những nụ cười hạnh phúc, những tiếng chúc tụng, tất cả, tất cả...mình nghe rất rõ...

Tim mình, nơi đó, đau lắm!

Nếu như, đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng chẳng có cái nếu như ấy...bước chân mình, cứ thế, tiến gần tới bọn họ...

Người đầu tiên phát hiện ra mình là cái Mai, nó hoảng hốt lắm, mình nghe rõ tiếng nó.

-"Nguyệt, nghe tao..."

Nghe nó?

Nghe gì đây?

....

-"Nguyệt, tao xin lỗi, tao tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, mọi chuyện, đợi khi nào con Vi bình tĩnh, nó sẽ nói với mày..."

-"Con Vi có bầu rồi."

-"Anh, anh và cô ấy...cô ấy, đã có em bé hai tháng..."

-"Tôi sợ cô đau lòng nên không nói, nhưng cô cố chấp quá, tại sao cô lại nghĩ tôi rời bỏ cô vì bệnh tật? Cô nghĩ mình cao tới thế ư? Nói thật, trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy..."

.....

-"Quen lâu chưa?"

-"Gần bảy năm!"

Nghĩ qua nghĩ lại, thấy mình ngu tợn.

Khi xưa, nhớ có lần ba đứa tâm sự, bọn nó bảo, mình là đứa dại nhất, rồi sau dễ bị lừa, mình còn cười khẩy bọn nó, giờ thì đúng là...đắng!

Động viên mình, không được khóc, vậy mà nước mắt cứ rơi.

Bao nhiêu căm giận, hờn tủi, xót xa, uất ức cứ thế dâng lên, mình lúc đó, thật sự không còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi, nhìn cô dâu, mình thấy ngứa mắt, nhìn chú rể, càng ngứa mắt.

Nhìn quan khách, càng thấy ngứa mắt.

Hình như nghe được tiếng cái Mai, hai kẻ đó đều quay lại nhìn mình, có vẻ bất ngờ lắm.

Xem nào, đúng là con gái đại gia, tiệc cưới của chị cũng sang chảnh gớm, nào là cá anh vũ, nào là cua hoàng đế, chả công uyên ương...Lúc đó, gần tay mình nhất là bát súp yến, mình ngay lập tức cầm lên, nhìn thẳng vào người con trai mặc bộ âu phục màu đen đó.

Từ ngày anh rời xa, thiết nghĩ, mình cũng chưa từng quá đáng, bởi lẽ, mình còn yêu, bởi lẽ, mình còn thương, bởi lẽ, mình vẫn còn chút ảo tưởng, là một ngày nào đó, anh sẽ quay lại.

Nhưng tới giây phút này, quả thật...tất cả...vỡ vụn...

Bát súp, tất nhiên là văng về phía kẻ bội bạc ấy. Khách khứa bắt đầu xôn xao, mẹ anh ta đứng lên, quát giận dữ.

-"Ai cho cái đứa vô học này vào đây? Mau tống cổ nó ra ngoài!"

-"Chuyện này của bọn cháu, bác đừng xen vào!"

Thực tình, đây là câu nói lịch sự nhất có thể của mình ở thời điểm này.

-"Con cái nhà mất dạy, tôi biết ngay mà, không có học nó khác có học ở chỗ ấy đấy! Đúng là mất mặt quá mà...An có sao không con?"

Cái Vi lấy ít giấy ăn đưa "chú rể" của nó, quay lại an ủi bác ấy.

-"Mẹ bớt giận, để con xử lí."

-"Cẩn thận đấy con ạ, đừng dây dưa với bọn không có chữ..."

-"Mẹ yên tâm ạ!"

Mẹ chồng, nàng dâu, thân tình phát cảm động!

-"Ấm ức quá à, có giỏi thì ném lại bát súp đó qua đây..."

-"Cô..."

An chưa kịp nói thì Vi đã chặn ngang.

-"Nguyệt, ra ngoài này với tao! Chúng ta giải quyết hết trong hôm nay!"

-"Được!"

Lạ đời, chú rể quyến luyến cô dâu không thôi, dặn dò cẩn thận, thơm trán thơm má, cô dâu thì trấn an em không sao, tình cảm sướt mướt như thể ra chiến trường, cứ như kiểu mình là nữ phụ xấu xa, sắp giết chết nữ chính không bằng.

Công nhận, giờ nó mặc váy trắng tinh khôi, đẹp như công chúa, còn mình, đầu óc rối bù, mặt mày lấm lem, nhìn chẳng khác nào phù thuỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.