Sai lầm của mình, là đánh giá lũ cờ hó quá thấp.
Họp gia đình.
Cả ba mẹ thằng An cũng qua, bà ấy và con Vi, một mực cho rằng mình vu khống.
Chúng còn lý luận con Mai trốn đi lâu rồi, chưa từng gặp.
Tất cả giúp việc trong nhà về phe nó, nói buổi hôm ấy không hề thấy cô Vi về nhà, chính bác Ngọc, người làm cao tuổi nhất của cái gia đình này, dũng cảm đứng ra làm chứng.
-“Hôm ấy tôi vừa mang nước cam lên thì cô Nguyệt tỉnh giấc, chính mắt tôi trông thấy cô ấy choáng rồi vấp ngất xỉu, nhưng khoảng cách xa quá tôi không kịp đỡ…”
Mịa kiếp cái bà già này.
Già khắm khú mà bịa chuyện không chớp mắt thế.
Nhục nữa là mẹ Vân kéo mình ôm ôm vỗ về an ủi.
-“Nguyệt à, mẹ thương lắm, chỉ có điều, hôm đó Vi và mẹ An đi spa với mẹ, hai người còn nằm tắm trắng ở phòng cạnh phòng mẹ…”
Chỉ là nằm cạnh phòng thôi mà? Họ lẻn ra lúc nào mẹ cũng đâu có biết được?
Mình đòi gọi nhân viên spa đến hỏi.
Họ đến rồi, lại càng thêm chứng cứ chống lại mình.
-“Được chưa Nguyệt? Bỏ cái tật vu oan giáo hoạ cho người khác đi.”
-“Cái loại vô học này.”
-“Mày nên vào viện lại hoặc ứng tuyển làm biên kịch ấy.”
Mấy người xỉa xói, ba chồng mình hắng giọng.
-“Nó mới mất con, bọn mày ít lời đi một chút.”
Bọn chúng nói thế nào, mình đíu quan tâm.
Quan trọng nhất là, ngày hôm nay, không một ai tin mình.
Kể từ ba mẹ ruột tới anh chị em bạn bè, ai cũng nghĩ mình quá đau lòng đâm ra hoang tưởng.
Người đàn ông của đời mình, cả thế giới có bỏ rơi cũng được, chỉ cần anh nghe mình thôi.
Nhưng không!!!
Chồng nói chồng tin vợ, đó chỉ là lời nói an ủi thôi, nếu chồng thực sự tin thì chẳng bao giờ để yên cho lũ cờ hó nhởn nhơ như vậy.
Một người học Toán, hẳn là lý trí hơn một con bán bánh giò rồi. Sự việc rành rành ra thế, hẳn chỉ có thể phán xét dựa trên nhân chứng sống, trong đó có mẹ Vân.
Nực cười nhất là ba mẹ mình còn gọi lên hỏi anh, lo lắng mình bị tái bệnh, hỏi có cần đưa vào khoa thần kinh một lần nữa không?
Mình biết, nếu đặt mình là ông xã mình cũng không tin đâu, hơn ai hết, anh chính là người chứng kiến khoảng thời gian mình đau đớn cùng cực sinh ra rồ dại, nói năng lảm nhảm.
Vậy đó, tiền sử là một con điên nó khổ như thế đấy!
Được rồi, giờ chỉ có một thân một mình. Nhưng chẳng sao cả, dù thế nào mình cũng sẽ chiến đấu tới cùng.
Mình tìm cái thằng chịu trách nhiệm với hệ thống camera trong nhà. Tất nhiên các phòng ngủ không có lắp máy quay, nhưng cầu thang, ngoài ngõ đều có, như vậy là đủ rồi.
Nó gõ gõ cái gì loằng ngoằng lắm, vài lớp mật khẩu mới vào xem được, mà chỉ đồng ý cho xem thôi chứ cấm được mang đi, thật hay ho, xem cả đoạn video sắc nét mà đúng tầm buổi sáng hôm ấy chẳng ai về nhà cả, cứ như có ma can thiệp vậy.
Nói đùa con Vi chẳng khôn tới mức này đâu, chắc chắn có người chống lưng cho nó, là ai thì còn phải bàn à?
Đã cố tình làm giả thế này thì mình tài thánh cũng chẳng trộm để mang đi phân tích được. Mà có phân tích thì giỏi lắm là kết luận được cảnh quay không thật chứ vẫn không có bằng chứng hai người đó về nhà hại mình.
Đắng.
Mình tìm cách mua chuộc lại người giúp việc, rút rất nhiều tiền, thuyết phục bọn nó gần lung lay rồi, không ngờ từ phía sau nghe tiếng quát tới điếng người.
-“Nguyệt!”
Anh sững sờ lắm, như kiểu mình ác độc rắp tâm hại người ý. Mình chẳng làm gì sai cả, chẳng có gì phải sợ.
Chồng không nói gì nữa, chỉ kéo vợ về phòng, cũng không mắng mỏ hay đả động gì chuyện cũ, nhưng mình tức.
Con Mai thì đíu tìm được, con Vi thì nhởn nhơ vì có ba che chở.
Mình xót con, mình buồn anh.
Mình hận.
Mình phát rồ lên vì éo xử được mấy đứa hãm hại con mình.