Sau đó, cuộc sống của mình lại trở lại bình thường.
Anh chị em gọi điện chúc mừng tới tấp, gheo căm (welcome) Nguyệt hoàn hồn.
Nhân viên mới đầu gặp mình thì hơi hoảng, chẳng cứ nhân viên, ngay cả mấy thằng đàn em cũng sốc ghê gớm.
Quán của mình nghe nói chẳng ai biết pha bột với nấu nước sốt, nên chuyển sang bán bia và đồ nhắm, mẹ cái thằng Vịt Đực, làm ăn như lờ, không biết thì phải gọi mình chứ?
Mới đầu quay lại bán bánh, ít khách lắm.
Nhưng dần dần rồi mọi việc lại đâu vào đấy, mọi thứ đi vào quỹ đạo, chỉ có vết thương lòng mình, mãi chẳng nguôi ngoai.
Cứ dăm bảy ngày, bọn mình lại rủ nhau tụ tập ở quán thằng Đức, nhậu tới bến.
Bia rượu, ai bảo không tốt đâu?
Uống vào, cả người lâng lâng, muộn phiều, đau khổ đều tan biến...
Trước kia nghe tới bia rượu là sợ, giờ thì uống chẳng khác nào nước lã.
-"Chị Nguyệt, bọn em cảm thấy có lỗi lắm..."
Mấy cái thằng, rượu vào là lời ra, sến sẩm vcl.
-"Nếu nó là con khác, tụi em thề cho banh xác, nhưng nó lại là con gái rượu của Quốc "mặt ngựa"..."
-"Rồi, tao biết rồi!"
-"Có lần em và thằng Dũng uất ức quá, cũng chạy tới nhà con ranh đó rình, mà chỉ dám tháo hơi cái xe của thằng An, với ném bả chuột cho chết mấy con mèo rồi chuồn vội ..."
-"Ly này kính chị, cũng tạ tội vì quá hèn."
-"Được, ly này chị cũng kính các chú!"
-"Đại ca, chị cũng đừng bao giờ ức quá làm liều, dây dưa với Quốc "mặt ngựa" là không yên thân đâu, lão ấy đuổi cùng giết tận luôn đấy, đầu gấu đất Hà thành này, có ai nghe đến tên lão mà không khiếp..."
-"Chị thông cảm, bọn em còn mẹ già, con nhỏ..."
Mình bắt đầu ngà ngà, đầu óc lơ tơ mơ, bọn chúng thì cũng say sưa hết rồi, mỗi đứa lảm nhảm một câu.
-"Đây, đây là địa chỉ nhà lão, thằng mặt lờ đấy giờ ở rể chị ạ..."
-"Thằng kia, đưa bà ấy làm gì? Cất đi!"
-"Kệ tao, bọn mày hay thật..."
Thằng Tuấn cầm tay mình, đưa tờ giấy rồi dặn dò, như kiểu mẹ đẻ tiễn con gái đi lấy chồng.
-"Đây là phòng trường hợp chị quá uất hận, muốn một sống một chết với chúng, nhưng chị cứ suy nghĩ đi nhé, đời còn dài lắm, chị nhé, chị nhé, em là em yêu chị Nguyệt nhất đấy..."
Lũ này, say hết rồi, hâm hết rồi.
Lần lượt từng đứa gục, mình cũng chóng hết cả mặt, phủi phủi áo quần rồi loạng choạng đi về.
Ra được tới cổng quán thì nôn tới nôn tấp, sau đó không biết gì nữa luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà, áo quần thơm tho.
Chẳng nhớ nổi mình về bằng cách nào nữa?
Nói chung nhiều lúc mình cũng tự phục mình vãi cả ra, bọn kia đàn ông nam nhân, uống xong không biết trời đất là gì, mình thì vẫn mò được về nhà, thay áo quần, giặt giũ phơi phóng, rồi lên giường đắp chăn ngủ ngoan ngoãn.
Ngó đồng hồ, thế mà đã là 12 giờ trưa rồi, uống cốc nước mát, bụng dạ cồn cào, mình định nhanh nhanh ra quán ăn trưa mới phát hiện tủ lạnh có âu cháo.
Đờ mờ, mình thành thánh rồi ư? Say như thế mà vẫn còn biết mua cháo để sáng nay ăn.
Là cháo cá, hơi mặn, cái cửa hàng này, kinh doanh như thế này thì chết, mất hết khách!
Nhưng đói quá, ăn vẫn ngon.
Ăn rồi mới ngộ ra, những lần trước, lần nào mình cũng mua cháo ở hàng này ý sao nhỉ?
Hôm thì quá mặn, hôm thì quá nhạt, hôm lại còn nấu loãng, hạt gạo cũng không thèm xay nhỏ trước khi nấu, thế mà mình vẫn mua mới lạ. Chẳng nhớ nữa, chắc say quá bị dụ rồi!
Ăn chán ăn chê, mở túi định lấy thỏi son quệt vài phát, tự dưng cái tờ giấy ấy, tờ giấy địa chỉ nhà ấy đập vào mắt.
Mình đã định ném đi,
Mình đã định không thèm quan tâm, bắt đầu một cuộc sống mới, vui vẻ, hạnh phúc, tươi đẹp.
Định là định thế thôi, chứ thực tế, với tưởng tượng, khác nhau quá nhiều.
Chỉ trong chốc lát, đã đứng trước căn biệt thự đồ sộ năm tầng từ khi nào.
Ngày trước nghe đồn nhà "chị Vi" đại gia rồi, mà chị ấy kín tiếng lắm, không bao giờ dắt bạn bè về chơi, cũng không bao giờ nói chuyện gia đình.
Không phải bọn mình không thể rình rập, mà vì thân với nó, nên mình tôn trọng, giờ đứng ở đây, đúng là ngỡ ngàng.
Nói chung đồ sộ, hoành tráng lắm, ngày xưa xem trên chương trình thực tế thăm nhà các diễn viên, người mẫu nổi tiếng đã suýt xoa lắm rồi, giờ chứng kiến tận mắt, mấy cái đó đem so với cái biệt thự này chỉ là con tép.
Rộng lắm, trong khi người dân Hà Nội chen chúc khổ sở, đất cát đắt đỏ thì nhà nó khéo phải rộng vài sào, trước cổng là hai con rồng trổ cực tinh tế, lán bên cạnh cũng toàn siêu xe.
Trong lúc mình còn đang âm thầm đánh giá thì đùng cái xuất hiện ba nhân vật "nổi tiếng", mình đành nấp vào chỗ cái cột điện, đến là hèn.
Con Vi, thằng An và mẹ thằng An. Mẹ nó chắc tới thăm con dâu, gia đình gia giáo thật, cho con trai đi ở rể hẳn hoi. Hai mẹ con tình củm dễ sợ.
Thôi mình cũng ngu, tự dưng tới đây xem chúng nó hạnh phúc để về mà ức.
Sau đó, thằng An đưa mẹ nó về. Con Vi cũng lưu luyến lắm, tiễn mẹ chồng và chồng như trăm năm sau mới gặp ý, còn đi bộ một đoạn ra đầu ngõ, xem tới khi cái ô tô khuất bóng mới về nhà, màu mè éo chịu được.
Lúc nó quay lại, mình mới có dịp bình tĩnh xem xét. Người mập hơn, má hồng trắng, tung ta tung tăng trong cái váy bầu hai dây, tất nhiên, ai trông nó lúc này cũng sẽ thấy nó rất đẹp, rất đáng yêu, chỉ có mình là thấy hồn nhiên như con điên.
Chả hiểu con này nó phởn kiểu gì mà chân tay loạng choạng, rồi vấp ngã dập một cái.
Mình phì cười chứ, sướng! Cho mày chết con ạ!
Mà không thấy nó đứng lên, tay ôm bụng, mồm thì liên tục gọi có ai không? Cái con dở hơi này, làm gì mà yếu đuối thế?
Buổi trưa, vắng tanh, nó cũng không mang điện thoại hay sao?
Giọng nó, thảm thiết dần, gọi mãi, gọi mãi chẳng có ma nào cả.
Hà Vi, đây là quả báo ày đấy!
Nhưng từ đã, gì thế kia...nước...không màu...Đừng nói với mình là nó bị vỡ ối nhá?
Mình nhìn con Iphone trong tay, lưỡng lự. Không phải chứ, mình định gọi cấp cứu giúp nó sao?
Không được, đừng, đừng, Kiều Như Nguyệt, đừng...
Nó là kẻ thù không độ trời chung của mày đấy, đừng!
Đừng ngu!
Ngó lại, không nghe thấy tiếng kêu nữa, nó chắc ngất rồi. Ôi, mình điên mất. Giá kể hôm nay mình không đến đây có phải hay không, nó chết mặc nó.