Em Là Nhà

Chương 62



Không có cái nhục nào như cái nhục nào, mình biết mỗi bơi chó, mà cũng chẳng giỏi, chỉ ngoe nguẩy được đoạn ngắn ngắn thôi là tịt rồi, giờ còn bị sặc, hoảng loạn hết cả, liên tục vùng vẫy, mà càng vùng càng chìm mới vãi chứ.

Trấn tĩnh mãi mới ngoi ngoi lên được một chút, oái oăm thế nào nghe thấy tiếng bùm rất to, rồi nước dềnh lên, ụp vào mặt, lại được uống miễn phí, lại chìm ngỉm, điên mất.

Ức vờ lờ, mẹ nhà nó, chả nhẽ số mình tận rồi?

Sao có thể cơ chứ?

Có chết mình cũng phải lôi thằng khốn nạn kia đi cùng. Mình cố gắng thả lỏng, không ngờ ngay sau đó liền thấy người nổi nổi lên, ngửa trên mặt nước, cứ như siêu nhân liên tục tiến về phía trước.

Đúng là bản năng sinh tồn của con người mà, quá tuyệt vời!

Từ đã, hình như không…hình như mình đang tựa vào ai đó thì phải, có người ở ngay đằng sau, cánh tay mạnh mẽ kia vòng qua bả vai, giữ chặt lấy mình.

-“Nguyệt, đừng đùa anh…”

-“Đừng chết…xin em…”

Chết thế bà nào được mà chết? Có cảm giác thoáng lắm, hình như là mình lên được tới bờ rồi?

Đầu óc khá tỉnh táo, nhưng không hiểu sao lại không cử động được chân tay, cố mở mắt cũng khó, giống hệt hiện tượng ngày trước gặp ác mộng bị bóng đè vậy.

Những cú nhấn phía lồng ngực lúc một mạnh hơn, miệng cũng bị người ta hà hơi liên tục, mà người mình cứ cứng đờ ấy, toi con mịa nó chứ, hay mình ngỏm thật rồi, mình vẫn có ý thức là do hồn đã lìa xác?

-“Thở ra đi em…anh xin…”

-“Nguyệt, nghe anh không, cố lên…chỉ cần em không chết…”

Giọng nói nghẹn ngào lắm, nghe đến nao lòng, mình cũng không hiểu cơ thể mình khi đó bị làm sao nữa, chỉ biết một lúc sau mới bật dậy được, ho sù sụ, hít lấy hít để.

Mơ màng nhìn người phía trước, giáo sư đây mà, làm gì mà trưng ra cái mặt thất thểu vậy, nhợt nhạt hơn cả người bị nạn.

-“Sao rồi em, khó chịu chỗ nào nói anh nghe…”

Hai tay ai đó run run vén tóc bết của mình ra sau rồi áp chặt lên má, trông khổ sở phát thương.

-“Không…tôi khoẻ mà…”

Vừa dứt lời đã bị người ta siết chặt vào lòng, hắn bị ma nhập à, tự dưng yếu ớt thế? Mà chẳng phải vừa rồi hắn cứu mình sao? Vậy còn con Mai?

Nhắc tới con Mai mới sực nhớ ra thằng Tùng, thằng trời đánh, nó chuẩn bị hậu sự đi là vừa!

Máu nóng dồn tới đỉnh đầu, mình đẩy hắn ra, ngó xung quanh. Thằng mắc dịch đó kia rồi, nhưng mà…nó đang làm gì thế?

Thằng Tùng…con Mai…

Nó là hô hấp nhân tạo hay đang cắn môi con gái nhà người ta vậy? Ép khí ra ngoài tay phải để chính giữa chứ, hình như hơi bị chệch…hết bên trái tới bên phải, đã thế mồm mép còn liến thoắng.

-“Chị Mai ơi chị Nguyệt chẳng may xảy chân xuống hồ như chị, cũng được anh Trung cứu lên, chị ấy giờ tỉnh rồi, còn chị, cớ sao em hô hấp đến hết cả hơi mà chị vẫn bất động vậy hả chị?”

-“Chị ơi thanh xuân ngời ngời, tự dưng nghẻo mất thì phí lắm…”

Mình thấy mí mắt cái Mai hơi giật, tỉnh rồi sao? Nhưng nó là ai cơ chứ, mình thách nó dám mở mắt bây giờ, mình hiểu tính nó mà, tình huống máu chó như này, nó thà giả chết còn hơn bị mất mặt.

Mình bây giờ mới ngờ ngợ, lúc nãy hoảng quá hoá ngu! Nếu nó thực sự muốn giết mình, việc gì phải cầm hộ điện thoại và túi xách? Cũng cần gì phải phô trương đến thế!

Chẳng qua là, muốn trêu con Mai thôi, phải không?

Nhưng dám lấy mình làm vật hi sinh, rất láo!

Thằng mất dậy, nó…đất trời ơi, áp cả cái mặt lên ngực con Mai, vừa thân thương tình cảm, vừa kêu la thảm thiết.

-“Chị ơi em mừng quá, tim chị nhảy tưng tưng như chó chạy ngoài đồng ý, chị thoát khỏi cơn nguy kịch rồi à?”

-“Chị Mai ơi làm ơn mở mắt ra nhìn em, chỉ một lần thôi, có được không? Lòng em lo lắng bất an vô cùng…”

Nghĩ cũng tội bạn yêu, có điều lần này mình chịu không giúp được, bọn đàn em, không phải lúc nào cũng nghe lời. Đến cả mình nó còn tuyệt tình đẩy xuống hồ nữa là con Mai?

Thằng bé khóc lóc như thật, giáo sư tính tình bộc trực thẳng thắn, vội vàng tới hỏi thăm.

-“Cô ấy sao rồi chú?”

Không biết ai gọi mà có cái xe cấp cứu vừa hay tới, nó làm như khổ sở lắm, sụt sùi sụt sùi.

-“Anh cả lo cho bà già nhà em, em đưa chị Mai đi tới viện trước…”

Mình sợ nó giở trò nên định đi theo, mà hắn ngăn lại, thở dài.

-“Em yên tâm, Mai chắc không sao đâu, có lẽ chỉ bị choáng thôi, thực ra đến hôm nay anh mới biết thằng bé là người sống nội tâm, lúc em ngã nó hoảng hốt, khóc lóc inh ỏi, giờ nhìn nó lo lắng cho Mai thấy thật cảm động, chắc nó bị doạ rồi, tội nghiệp…”

Tội nghiệp cái lờ, vãi cả giáo sư, chỉ giỏi cộng trừ nhân chia thôi, chuyện xã hội đúng là non nớt mà, nghĩ thế giới này ai cũng tốt như hắn hả?

Thêm nữa, nghĩ sao mà ngã xuống nước một tý cũng bắt đi kiểm tra tim gan ruột rà, từ đầu tới chân thế? Lại còn hỏi bác sĩ xem có cần nhập viện không mới máu chứ?

Muốn đấm cho vỡ kính à, ơ, hình như không có kính thì phải?

Lẽ nào lúc nãy xuống nước bị rơi mất rồi?

-“Anh gọi người tới đón rồi, em về trước nghỉ ngơi đi.”

Vậy hắn thì sao? Ở lại bệnh viện làm gì, có bệnh gì à?

Tự dưng mình thấy lo lo, quả quyết.

-“Không, tôi ở lại, anh về tôi mới về!”

Hắn hơi cười, không phản đối, hoá ra là cắt lại kính. Xong xuôi, giáo sư bảo quên mang ví, mình tốt bụng trả tiền hộ.

Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu như hắn không chọn một cái kính cực kì sành điệu, khác hẳn phong cách mọi ngày, đến nỗi ai trông thấy cũng hỏi thăm, rồi hắn lại được thể “kín đáo” mà khoe rằng, kính Nguyệt tặng.

Mình tất nhiên có cố thanh minh, nhưng người ta thường tin một người điềm đạn chính chắn hơn là một con hay bốc đồng như mình rồi, hận không có lỗ nào mà chui xuống.

Đúng là làm phúc phải tội!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.