Xuất hiện khoảng ba mươi năm về trước, là nơi mà các gia chủ giới hắc bạch đời trước lập nên. Nơi này chủ yếu tổ chức các buổi đấu giá quy mô lớn, cách ba năm thì tổ chức một lần, mỗi món đồ đều là cực phẩm trong cực phẩm, đã vậy điều đáng nói là nơi này cực kỳ quy củ, không xuất hiện các hiện tượng tranh đoạt vật phẩm mà đấu đá, càng không cần xuất hiện lời lẽ không nên nói, hai giới hắc bạch dù có không ưa gì nhau, nhưng một khi đã tới đây thì cũng phải nhịn xuống nể mặt người sáng lập.
Nhưng! Mặc dù là vậy, nơi này cũng không phải là ai ai cũng mời, mà là mỗi lần phát thiệp, chỉ gói gọn trong một trăm đại gia tộc đầu tiên may mắn, không hơn cũng không thiếu.
Nếu như đại gia tộc nào đó có thiệp mời của hội trường đen, phải nói là vô cùng vinh hạnh, cười suốt ba ngày ba đêm cũng có, còn được các đại gia tộc khác ghen tị đến đỏ mắt.
Phải nói là cười tới ngậm miệng không được.
Và tất nhiên, gia tộc Hoàng rất muốn tới đây, nhưng thiệp chưa bao tới tay họ cả…
….
“Đeo vào.” Hạ Di lấy ra hai cái mặt nạ rồi đưa cô một cái.
“Được.” Mặc dù có thắc mắc nhưng cô cũng không nhiều lời, nhận lấy rồi đeo lên.
“Chỗ này là?” Hoàng Sa khϊế͙p͙ sợ nhìn tòa ‘lầu đài’ trước mặt, cảm thấy hôm nay mình chưa tỉnh ngủ thì phải.
“Hội trường đen.” Phải nói hội trường đen lập ra cũng có Hạ gia góp sức, nên cách ba năm đều được mời tới, thậm trí còn được tặng thẻ Vip.
Hạ Di không ưa gì mấy nơi này nên một chút cũng không có hứng, vả lại hắn không có hiếm lạ gì mấy thứ đó, tiền bạc ở Hạ gia ba đời cũng tiêu không hết, cần gì phải lãng phí để mua mấy thứ vô bổ, nếu như hôm nay không phải sinh nhật của Hoàng Sa, hắn cũng không định tới đây.
Hội trường đen? Là ở đâu cơ?
Hoàng Sa nghệt mặt ra.
Hắn còn tưởng cô sẽ vô cùng cao hứng, nào ngờ, một chút phản ứng cũng không có, làm hắn lại nghẹn thêm một bụng lửa!
Hai người vừa bước vào liền có người ra tiếp đón, quản sự quen mặt Hạ Di nên cũng không mở miệng đòi thiệp, miệng cười tươi rói đón tiếp bọn họ.
“Hạ gia chủ, mời ngài đi hướng này.” Quản sự đích thân đi tới phục vụ, khiến cho mấy người đằng xa cũng chuyển dời tâm mắt qua đây, xem coi vị tổ tông nào ghé tới.
“Đó là Hạ Di của Hạ gia?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên thấy hắn ghé qua mấy nơi thế này đấy.”
“Nữ nhân bên cạnh cũng không tệ nha~.”
“Hừ, đã đứng bên cạnh Hạ gia chủ thì thế lực cũng không tầm thường, bớt mơ mộng lại!”
Những tiếng xì xào không ngừng phát ra, Hoàng Sa bình tĩnh đi theo phía sau Hạ Di, làm một mỹ nữ an tĩnh xinh đẹp!
Khen tiếp đi, lão nương biết mình nhan sắc tuyệt mỹ, thân thể vô song, là mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh… Lượt bỏ nghìn kí tự tự kỷ.
Khi đi gần tới phòng vip, Hoàng Sa khựng người nhìn hai kẻ đang đi lướt qua.
Đúng là phân vượn mà!
“Sao vậy?” Thấy cô cứ nhìn nam nhân vừa đi qua, vẻ mặt Hạ Di liền đen sì, trầm giọng hỏi.
“Hai người kia tôi quen.” Vẻ mặt Hoàng Sa quái dị, vì sao chỉ có bọn họ là đeo mặt nạ, mà Đậu Ngọc Đào và ɖu͙ƈ Vệ Khanh lại không đeo nhỉ? Hại cô phải lau mắt lần nữa, gắm thật!
“A? Quen?” Thấy cô mặt không vui, hắn liền biết quen của cô là như thế nào rồi.
“Hai người đó là ai?” lần này là Hạ Di quay qua hỏi quản sự.
Quản sự giãy giụa trong lòng một lúc mới ấp úng trả lời: “Vị nam nhân đi đầu là ɖu͙ƈ Vệ Khanh của ɖu͙ƈ gia, còn nữ nhân bên cạnh thì tôi không rõ…”
“Số.” Liếc quản sự một cái, hắn lạnh giọng nói.
“…66 ạ.” Quản sự lưng đổ mồ hôi, giọng nói cũng không khỏi run lên.
Đứng ở phía sau, Hoàng Sa không biết hắn muốn làm gì, chỉ an tĩnh đi theo.
Tranh đấu, giành giật nữ chủ đi, lão nương mỏi mắt trông chờ.
….
Phòng Vip nói ra cũng không tệ, trang hoàng bắt mắt, nhìn muốn mù con mắt, ở cuối phòng là một bề mặt kính dày để nhìn xuống hội trường, kính này trong nhìn ra thì thấy, mà ngoài nhìn vào thì không.
Một số gia tộc không có thẻ Vip như Hạ gia, đành ủy khuất ngồi ở sân ghế phía dưới, đeo mặt nạ còn đỡ, lỡ tranh không được thì cũng không quá xấu hổ, mà không đeo á hả, tranh không được vừa xấu hổ vừa buồn bực không nói, cả gia tộc bị cười nhạo theo mới là chuyện lớn.
Hoàng Sa tháo xuống mặt nạ, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, thảnh thơi nhìn xuống hội trường.
“Uống gì?”
“A? Cho tôi nước cam!” Hí hửng nhìn mọi người tập trung phía dưới, ừm… Nói ra cũng không nhiều người cho lắm.
Hạ Di không đáp, lấy nước đi tới.
“…Tôi nói nước cam mà?” mắc gì đưa cô ly rượu vậy!?
“Không có nước cam.” Hạ Di ngồi xuống bên cạnh cô, tay đung đưa ly rượu vang, vẻ mặt thưởng thức.
Vậy mà còn hỏi ta, ngứa da à!?
“Hôm nay đấu giá có ba món.”
“A.”
“Một trong ba món, nổi bật nhất trong ba món là một miếng ngọc bội rất tinh xảo.”
“A.”
“Nghe nói miếng ngọc bội đó là của hoàng hậu đương thời Phượng Hi, được cất giữ hơn ngàn năm.”
“A.”
“Miếng ngọc bội này ngoài hơi cũ ra thì không có nức nẻ, được bảo quản vô cùng tốt.”
“A.”
“Cô thích không?” Hạ Di mất kiên nhẫn liếc cô một cái, hắn nói muốn khô cổ họng mà cô cứ lơ lơ là như thế nào?
[ tg: ta bịa ra hết đó, các nàng đừng tra chi cho mệt.]
“Không.” Ngọc bội thì ăn được chắc, mua về ngoài ngắm thì có ích lợi gì.
“Miếng ngọc bội này là do Hoàng thượng Yên Đế tặng cho hoàng hậu của mình, tượng chưng cho tình yêu của ông dành cho người thương.” Hạ Di tiếp tục khuyên nhủ.
“Anh muốn nói cái gì?” Bây giờ là tới Hoàng Sa mất kiên nhẫn, tình yêu của người ta mà bọn họ cũng lấy ra bán được, thật là không có đạo đức mà!
“Tôi tặng cô được.”
Nhìn hắn mấy lần, Hoàng Sa khẽ nhếch môi: “Vậy tặng tôi cái thực dụng tí đi, mua cái đó ngoài trưng ra thì có ích lợi gì.”
“Cô muốn có gì?” Hạ Di xoay người nhìn thẳng vào mắt cô.