Yên quốc có hơn một ngàn năm lịch sử, sử sách ghi lại, năm đó dưới sự cai trị và lãnh đạo của Yên Đế, binh sĩ đánh bại nhiều lần giặc xâm phạm, thống nhất ba nước quy phục.
Dân chúng tôn thờ ông, cầu nguyện cho ông bình bình an an, ông đáp lại dân chúng chính là ấm no, nhà nhà hạnh phúc.
Ông như một vị thần tiên hạ phàm, ban xuống phước lành cho bá tánh lầm than, ban cho bọn họ hi vọng được sống.
Nhưng đối với hoàng hậu Yên quốc – Phượng Hi, người mà được người đời tôn là ái nhân của đệ nhất minh quân, thì Yên đế chính là cơn ác mộng kinh khủng, là ác ma xâm chiếm cả cuộc đời bà.
….
Năm đó Yên Đế vừa tròn mười chín, hắn mang theo ám vệ thân cận, xuất cung trinh sát nhà dân, cũng hưởng thụ qua bao nhiêu cái gọi là cực khổ mà bá tánh từng trải, du nhập hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ ăn hai cái màn thầu và một chén cháo loãng, thân thể hắn không khỏi suy yếu.
Ám vệ sâu sắc tự trách muốn mượn cơ hội mang hắn về cung lại bị hắn một tay ngăn cản.
Yến Đế chịu đựng cực khổ du ngoạn thêm hai tháng, nhìn cảnh bá tánh nghèo đói tới gặm cỏ dại, hốc mắt không khỏi đỏ bừng, đừng trách hắn dễ xúc động, nhưng nếu ai đã từng nhìn thấy cảnh lão bà hơn bảy mươi, lưng gánh tôn tử, suy yếu giơ bát xin cơm, thì cũng sẽ thương cảm xuýt xoa.
Buồn lòng lại nghẹn không thể nói ra, làm cho vị đế vương trẻ tuổi không khỏi thầm quyết tâm tương lai sau này.
Đêm đó trăng lên cao, Yên đế đứng bên bờ sông ngắm cảnh vật, đây là núi non của hắn, là nơi mà hắn phải bảo vệ, hắn quyết không để nơi này thuộc về bất luận kẻ nào!
‘Rào rạt’ bỗng đằng xa vang lên tiếng bước chân nhiễu loạn, Yến đế cảnh giác quan sát xung quanh, mắt tập trung nhìn nữ tử chừng mười bốn tuổi, đang chật vật chạy thoát khỏi ma trảo của hắc y đằng sau.
Nhíu chặt mày, hắn khẽ động tay, bắn ra viên đá trêи tay, nhắm thẳng nơi yếu hại mà dồn công lực, một kϊƈɦ bắn tới!
Hắc y nam nhân không ngờ có kẻ ám hại, chưa kịp hét to đã lảo đảo vài bước liền té xỉu.
Phượng Hi hít thở dồn dập, chân không dừng lại mà tiến tới, hốc mắt đỏ bừng lại quật cường không khóc, nếu không phải lúc này quần áo nàng xộc xệch như bị người xâm hại, Yên đế rất muốn khen nàng một tiếng dũng cảm.
“Cô nương không sao chứ?” Yên Đế lo lắng nàng liền khẽ cất giọng gọi lại.
Nghe thấy tiếng nói xa lạ, Phượng Hi cảnh giác phóng mắt tới, đảo từ trêи người hắn tới hắc y không rõ sống chết đằng xa, chấp tay cúi người.
“Tiểu nữ đa tạ ơn cứu mạng của công tử, nếu có gặp lại liền hậu tạ sau.” Phượng Hi nói xong liền xoay người chạy mất, cũng không phát hiện miếng ngọc bội mà tổ mẫu lưu lại đã rơi mất từ lúc nào.
Yến đế nhìn theo bóng lưng nàng, cúi người nhặt ngọc bội, nhếch mép cười.
….
Hai năm sau.
Hoàng cung mở hội tuyển tú nữ, Phượng Hi cũng nằm trong danh sách này, nàng một thân y phục lam, lễ nghĩa đứng một bên, nàng nâng mắt nhìn nhìn, liền thấy một nữ tử bằng tuổi đứng không xa, vận y phục hồng nhạt, mặt mũi tinh xảo đáng yêu.
Như phát hiện ánh mắt của nàng, nữ tử liếc mắt qua liền cong môi mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền.
“Chào ngươi, Ta là Ngọc Đào.” Ngọc Đào mỉm cười đi tới, làn váy lay động trong gió, quả thực là ngọc nữ trong truyền thuyết.
Lục Ngọc Đào, là tam tiểu thư của Lục gia, con của chính thất, phẩm hạnh đoan trang, cầm kì thi họa đều đứng thứ nhất nhì trong kinh thành, rất được yêu thích.
“Phượng Hi.” Phượng Hi liếc nàng ta, liền tránh qua nơi khác.
Người này nguy hiểm!
Ngọc Đào thấy biểu hiện của nàng, bĩu môi phồng má, uất nghẹn trở về chỗ.
….
Hoàng thượng lần này tuyển bốn tú nữ, phong danh hai người, mà trong hai người một là Ngọc Đào, phong thành Lục Thường tại, còn một người khác là Lưu Vi, phong là Lưu Đáp ứng.
Phượng Hi không có danh xưng vẫn là Phượng tú nữ, được đưa tới Vinh Hi cung, nơi mà các tú nữ sinh sống.
Nàng biết, bản thân trời sinh đã trầm tĩnh như nước, rất không được các công tử thế gia yêu thích, nhưng nhà nàng còn có muội muội và tiểu đệ mới lớn, phụ mẫu thương tiếc muội muội, không muốn đưa muội ấy vào nơi thâm cung lạnh lẽo chịu khổ, liền lấy đứa con của thϊế͙p͙ thất như nàng đi thay thế.
Phượng Hi uất ức nhưng không biểu hiện ra ngoài, mỗi tuần đúng giờ liền nịnh nọt tiểu thái dám giúp nàng đưa đồ cho mẫu thân và tiểu đệ ruột ở bên ngoài.
Ở lại hoàng cung gần hai năm, nàng chưa lần nào được gọi thị thẩm, Phượng Hi cũng không buồn lòng, cứ bình yên như vậy sống, nếu được chọn lựa, nàng ước mình được rời khỏi nơi này, cưới chồng sinh con, trãi qua cuộc đời viên mãn.
….
Ngọc Đào được hoàng thượng yêu thích, liền chưa tới một năm đã được phong làm Lục tần, hưởng qua bao nhiêu vinh sủng của hoàng thượng, làm cho nhiều phi tần tức tối không thôi.
Hôm nay, nàng ta đi dạo ngự hoa viên chờ đợi hoàng thượng ‘tình cờ gặp mặt’, nhưng lại không may gặp phải Hiền phi cũng đang dạo mát ‘tình cờ’.
“Lục Tần muội tham kiến Hiền phi tỷ tỷ.” Ngọc Đào mỉm cười đáng yêu, thướt tha đi tới, hai tay hơi chắp, cong người hành lễ.
Hiền phi không đáp, ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng qua là một tiện tỳ được qua vinh sủng ít lần, liền kiêu ngạo như vậy? Còn không mau quỳ xuống hành lễ!” Cung nữ bên cạnh Hiền phi hung tợn nói, ánh mắt dao găm.
“Muội muội biết lỗi…” Ngọc Đào ướt át hai mắt, đáng thương quỳ xuống, cúi đầu che đi sát ý dâng lên.
….
Bên kia Hiền phi hành hạ Lục tần như thế nào không biết, bên này Phượng Hi run cầm cập quỳ trêи mặt đất.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng…” nàng thấp giọng hành lễ, mồ hôi lạnh phủ lưng.
“Ngươi là Phượng tú nữ của Vân gia?” Yên đế ngồi ở bên đình hóng mát, ngắm khung cảnh thì bắt gặp tiểu tú nữ đang dụ dỗ thái giám nào đó, còn đau lòng đưa cho thái giám một túi bạc vụn.
“Vâng ạ.” Phượng Hi lộp độp một tiếng, trái tim treo lên cao, gỡ thế nào cũng không được.
“Hử, vậy là Vân gia ngươi đang muốn suy tính gì với trẫm?”
“Nô tỳ không dám!” Phượng Hi dập đầu thật mạnh xuống đất.
“Ngẩng đầu.” Yến đế nhếch môi, theo bản năng sờ soạng ngọc bội bên người.
“Nô tỳ xấu xí, không dung mạo, sợ làm bẩn mắt hoàng thượng.” Phượng Hi một tất không rời mặt đất.
“Trẫm cũng không chê ngươi, ngẩng mặt lên.” Yên đế chóng cằm nhìn nữ tử dưới mặt đất chằm chằm.
Người này có chút quen mắt.
Theo ánh mắt của hắn, nữ tử qua hai năm rèn giũa, nét mặt ngây ngô thay thành thành thục, nét đẹp như mặt nước tĩnh lặng, cô độc lại thanh thúy, một chút bụi trần cũng không vướng.
Yến đế tự nhận đã nhìn qua hơn nửa mỹ nhân thiên hạ, lại bị nét mặt của nàng làm cho xúc động, muốn đắm chìm, muốn nâng niu, lại càng muốn bên cạnh trọn đời.
“Ngươi tên gì?” Yên đế kìm nén xúc động, nhấm nháp ly trà trêи tay.
“Nô tỳ là Phượng Hi.” Phượng Hi bên trong run rẩy sợ hãi, bên ngoài lại bình chân như vại.
Yến đế không đáp, rời đi đình viện.
Sáng hôm sau.
Tổng quản thái giám bên người Hoàng thượng tới Vinh Hi cung, tay cầm thánh chỉ, vẻ mặt âm nhu.
“Thượng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, Phượng tú nữ tài đức hơn người, phong hoa tuyệt đại, làm hoàng thượng yêu thích không thôi, phong làm Phượng tần! Phượng tần lĩnh chỉ!” giọng nói the thé của tổng thái giám vang lên, khiến cho Vinh Ninh cung một trận náo loạn.