Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu

Chương 52



Trong cơn mơ màng tỉnh giấc, Hoàng Sa nghiên đầu nhìn nam nhân đang yên tĩnh ngủ một bên, khóe môi cô như có như không cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt.

Khẽ khàng ngồi dậy, Hoàng Sa chậm rãi bước từng bước tới bên bàn làm việc, trêи mặt bàn gồm những báo cáo nghiên cứu lộn xộn còn có một cây bút máy.

Tầm mắt cô đặt trêи cây bút máy chừng hai phút, mới dám cầm nó lên, đặt trong tay mà lay hoay chơi đùa.

Đột nhiên sau lưng một cánh tay thon dài vươn tới nắm lấy  bàn tay đang lay hoay của cô.

Giọng nói trầm thấp bên tai khẽ thì thầm: “Hôm nay em không cần phải tiêm thuốc, trở về ngủ tiếp đi.”

Nam nhân đặt cây bút về lại trêи bàn, không một tiếng động xoay người bước ra khỏi phòng, tiếng ‘cạch’ nặng nề vang lên, cánh cửa đã được khóa chặt từ bên ngoài.

Hoàng Sa nhìn cây bút song lại nhìn về phía cửa phòng, nhếch miệng, cuối cùng vẫn đi về giường, cô ngồi một lát, cơn buồn ngủ cuồn cuộn tràn tới, ngã người nằm xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Phòng này chỗ nào cũng được đặt camera, thật biến thái.

Lần nữa tỉnh lại, trong phòng đã có nhiều hơn một người, là nam nhân, hắn đang ngồi trước bàn làm việc đánh máy, cũng không biết sẽ ghi gì.

“Tỉnh rồi?” Nam nhân dừng động tác trêи tay, đứng dậy đi về phía cô.

Hắn ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của cô, khẽ hỏi: “Đói bụng chứ?”

“Ừm, đói thật…” Hoàng Sa đặt tay lên bụng, xoa xoa, thật uất ức kháng nghị.

Nam nhân khẽ cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng, phía sau hắn, Hoàng Sa lẳng lặng dõi theo bước chân hắn, chợt khi cô còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, nam nhân đã nghiên đầu liếc cô.

….

Hoàng Sa ăn xong một lúc, cửa phòng lại được mở ra, là mỹ nữ Sở Vân lúc trước, cô ở đây lâu ngày, lén nghe được từ trong miệng các thực tập sinh tên của cô ta.

Sở Vân, hay được gọi là Sở tỷ, nghe nói cô ta đã đi theo nam nhân hơn bảy năm, ai trong căn cứ cũng biết được cô ta thích sếp của mình, nhưng hắn lại không có ý muốn đáp lại.

Sở Vân liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Sa đang ngôi trêи mặt đất, đi qua lôi cô dậy, bốn mắt hai người va chạm, Hoàng Sa có thể thấy được từ trong con người cô ta, chán ghét, ghen tị, lại không cam lòng.

“Từ hôm nay tôi phụ trách tắm rửa cho cô, giờ thì đi theo tôi.” Nói rồi Sở Vân đứng dậy, kéo cô ra phía cửa.

Hoàng Sa cúi đầu không lên tiếng, mím chặt môi đi theo cô ta.

Tới phòng tắm dành cho nữ, Sở Vân xoay người đối diện với cô, nhíu mày.

“Cởi hết quần áo bỏ vào sọt rồi đi theo tôi.”

Đằng trước là lối rẽ vào phòng tắm, Hoàng Sa nhìn cỡ nào cũng không thấy được bên trong, cô bất an cau mày, tay chân chậm rãi cởi bỏ nút áo.

Váy trắng theo động tác của cô từ từ tụt xuống, thân thể trắng nõn gầy gò hiển lộ ra trong không khí, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô lạnh tới phát run.

Hoàng Sa thả váy vào sọt rồi đi từng bước vào phòng tắm, bên trong bóng dáng của Sở Vân không thấy đâu, cô ngó toàn cảnh một chút, thấy không có thất thường mới dám bước vào.

Tiến tới một buồng tắm, Hoàng Sa thả rèm che xuống rồi mới mở nước nóng, từng hạt nước âm ấm theo vòi sen chảy xuống, trong chốc lát đã bay lên hơi nước mơ màng.

Làn da trắng nõn do dòng nước ma sát dẫn đến ửng hồng, Hoàng Sa nghiên người với tay lấy sữa tắm thì không cẩn thận đụng trúng thứ gì đó mềm mềm.

Trong lúc hoảng hốt, cô xoay người nhìn thấy Sở Vân thì thở phào, nhưng khi nhìn xuống thì khuôn mặt khẽ cứng đờ.

Sở Vân cũng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, bước chân đi tới.

Sở Vân vẫn là khuôn mặt kiều diễm động lòng người kia, thân hình mềm mại lại tinh xảo như được điêu khắc ra, nhưng ‘cô ta’ là nam nhân!

Một nam nhân với bộ ngực bằng phẳng!

Hoàng Sa trợn trắng mắt khó tin, một Sở Vân luôn khiến nữ nhân phải ganh tị vì độ hoàn hảo lại là nam nhân sao?

Cô cảm thấy tam quan của mình vừa lúc được đổi khác!

Là một nữ nhân, Hoàng Sa tự thẹn với lòng.

“Cô, cô!” Hoàng Sa nhanh chân lùi về phía sau, hai tay che lại nơi tư mật, há hốc mồm không biết nói gì, hèn chi cô luôn cảm thấy lạ, thân hình Sở Vân đẹp như vậy, vì sao lại không bao giờ mặc đồ khác ngoài áo sơ mi?

“Ha cô nhìn cái gì? Thẹn vì bản thân không bằng tôi? Tôi nói cho cô biết, cô có đập đi xây lại cũng chả được một phần tôi đâu!” Đáng lẽ nên là giọng nữ quyến rũ, nay lại biến thành giọng nam dễ nghe, thật là hù chết người.

Sở Vân vén mái tóc dài của mình sang một bên, đi vào buồng tắm của cô, miệng không ngừng lải nhải, nam nhân vì cái gì thích cô như vậy, thân hình không có, mặt mày lại không đẹp bằng y, ʍôиɠ cũng không vểnh bằng y!

“Anh có thể đi sang buồng khác được không? Tôi đang sử dụng.” Hoàng Sa chống cái đầu đau nhức của mình, từ tốn hỏi, nếu y kiên quyết muốn sử dụng thì cô sang buồng khác vậy.

“Tôi chịu trách nhiệm tắm rửa cho cô, cô không nghe hiểu hả?” Sở Vân tức giận nói, vươn tay lấy sữa tắm, tạo bọt.

Vẻ mặt Hoàng Sa mờ mịt, như đang nói ‘Anh thả cái rắm gì thế?’

“A, Cô tưởng tôi vì mấy lượng nhan sắc này của cô mà táy máy tay chân?” Sở Vân nghi hoặc song mới cả giận nói, trong mắt tràn ra đều là chán ghét: “Vớ vẩn, tôi thích nam nhân, còn cô á hả? Ngay cả tôi cũng không bằng nữa là!”

Hoàng Sa cũng có chút tức giận, tay che ngực run lên, đang muốn mắng thì liếc mắt thấy nam nhân đang đứng ngay chỗ rẽ không xa, môi mấp máy một chút liền ngậm lại, nén giận xoay lưng lại với Sở Vân.

“Muốn làm gì thì làm.”

“Hừ tắm cho cô xong tôi liền đi sát khuẩn!” Sở Vân lảm nhảm vài câu thì bắt tay vào việc.

Sữa tắm men theo thân thể Hoàng Sa chảy xuống, bọt xà phòng ẩm ướt theo đôi tay trơn mịn của người phía sau di động trêи làn da của cô.

Hoàng Sa nhẫn nhịn, thấy y đơn thuần chỉ là tắm cho mình liền thở phào, xem như y là chị em bạn dì là được!

Bàn tay dọc theo sóng lưng đi xuống, lại ở hai bên hông eo ma sát nhè nhẹ, còn đang muốn hướng lên trêи lại bị Hoàng Sa ngăn cản.

“Mấy chỗ thế này thì tôi làm là được…” Giọng cô đè thật thấp cũng không xoay mặt nhìn người đằng sau.

“Ừ.” Giọng nói khàn khàn của  y nặng nề vang lên.

Ngay khi y còn muốn tiếp tục thì đã bị kéo mạnh ra phía sau.

“Tịch Dạ?” Sở Vân té ngã trêи mặt đất, nhìn nam nhân với sự khó hiểu.

“Chuyện phía sau để tôi, cậu ra ngoài đi.” nam nhân liếc mắt nhìn y rồi đi về phía buồng tắm.

Sở Vân nhìn nam nhân, lại nhìn cô, trong lòng bùng lên cơn tức giận, kéo khăn tắm quăng mạnh xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.