“Cô sao có thể không nói lý như vậy? Tôi đã nói cô phải đưa ra giá khiến tôi hài lòng cơ mà! Hoàng Sa! Cô lăn ra đây cho tôi!” Sở Vân tức muốn hộc máu, đứng bên ngoài liền tục gõ cửa phòng, miệng không ngừng gào hét.
Mẹ nó, y bán hết cả vốn gốc như vậy rồi! Cô nói trở mặt liền trở mặt như vậy sao?
“Cô con mẹ nó ra đây nói cho rõ ràng!”
“Hoàng Sa, cô không thể đối xử với tôi như vậy được!”
“Cô mẹ nó #%&€£…..”
Sở Vân gào thét mệt mà bên trong vẫn không cho ra động tĩnh gì, y tức tối đạp cửa một cái, xoay người bỏ đi.
Bên trong phòng.
Hoàng Sa đang gác tay lên ghế, miệng thì ngậm điếu thuốc lấy được từ tên bảo vệ xấu số, môi kéo ra một khe hở không ngừng phả ra làn sương trắng, đủ để che phủ khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm của cô.
Thấy tiếng ồn bên ngoài biến mất, Hoàng Sa liền thuận tay dụi điếu thuốc đang cháy một nửa của mình xuống gạt tàn, đứng dậy đi về phía Tiểu Ly đang ngủ say sưa.
“Đúng là nhóc vô tư.” Hoàng Sa nói khẽ.
Tiểu Ly đang ngủ thì thấy mình bị nâng lên, nó mờ mịt mở mắt liền thấy Hoàng Sa đang ôm nó vào phòng tắm.
Nó muốn tự tắm! Có biết thế nào là nhân quyền không hả!
Hoàng Sa ôm Tiểu Ly vào phòng tắm, liền đặt nó xuống đất, còn bản thân thì nhanh nhẹn cởi váy đã dơ ra, xoay người thì thấy nó tròn mắt nhìn mình, cô cười khẽ một tiếng, cúi người xuống nhéo má nó.
Cáo nhỏ nãy giờ đòi hỏi nhân quyền liền ngơ ngác bị Hoàng Sa chà rửa cơ thể, tới khi hai người tắm xong nó mới phản ứng lại được, liếc mắt thì thấy cô đang thay quần áo.
Nhân quyền con mẹ gì chứ…
…..
Sở Vân bị Hoàng Sa lợi dụng triệt để, vì muốn cô không trở mặt mà thu nhận mình, ngày nào y cũng như âm hồn bất tán xuất hiện lù lù sau lưng cô, mang khuôn mặt bị phụ tình triệt để phô bày ra, bị Hoàng Sa sai nấu cơm, giặt đồ, quét dọn cũng không dám từ chối, lúc nào cũng chăm chăm nhìn cô, đến nỗi hiện tại chỉ cần một cái nhăn mày của cô cũng đủ khiến y biết cô cần cái gì.
Hơn hai mươi ngày trôi qua, Sở Vân mới vất vả thuyết phục được Hoàng Sa thu nhận y, với điều kiện y trở thành trợ lý của cô, do cô toàn quyền quyết định, mỗi tháng được lãnh sáu vạn tiền lương, nhu cầu nhà ở, ăn uống đều được chi trả, cuối năm còn có phong bì dày cộm, lễ Tết còn được tặng quà.
Sở Vân lần đầu tiên trong đời thỏa mãn như vậy, cảm thấy mình ăn lời cực lớn từ cô, thái độ cũng ân cần hơn nhiều.
Hoàng Sa nhìn hết trong mắt, nham hiểm cong khóe môi, không ngờ trêи đời lại còn loại người ngu xuẩn tới mức này.
Sở Vân là một người thông minh, nhưng y lại rất dễ bị người khác chi phối, là con rối ngốc nghếch bị Tịch Dạ lợi dụng hơn bảy năm, cuối cùng thì bị đá đi.
Hiện tại thì lại lọt vào tay cô, đáng thương thay.
Nhìn y phấn khởi tới ngu người, Hoàng Sa cảm thấy đủ liền đứng dậy đi tới chỗ y, không chút khách khí búng trán y một cái, “Ngu người cái gì, đi nấu cơm.”
Sở Vân bị búng đau, ôm trán cười ngu, đứng dậy đi vào bếp, Hoàng Sa phía sau liên tục lắc đầu.
…..
Trải nghiệm lênh đênh giữa biển hơn ba mươi ngày đúng là cực hình, ngoài nước và cá ra thì vẫn là nước và cá, ba ngày trước có một cơn mưa nhỏ xuất hiện, nói nhỏ thì nhỏ nhưng đối với người đi biển thì đúng là đối mặt với tử thần, gió và sóng cuồn cuộn ập tới khiến thuyền rung lắc dữ dội, Sở Vân điều khiển thuyền không ngừng toát mồ hôi lạnh, bị căng thẳng muốn đứt dây thần kinh.
Hoàng Sa ôm Tiểu Ly ngồi bên cạnh cắn hạt dưa nhìn, một chút lo lắng cũng không có, làm Sở Vân tức muốn xỉu, nhưng cơn mưa vẫn chưa kết thúc, nên y chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Tới cuối cùng chính là Hoàng Sa ngồi mỏi lưng, ôm Tiểu Ly về phòng, giao tất cả lại cho y!
Sở Vân thầm hận nhưng vẫn cố gắng kiên trì, hiện tại Hoàng Sa là bà chủ, không thể chửi!
Sau khi về phòng, Hoàng Sa đặt Tiểu Ly xuống giường thì thấy nó bất an kêu ử ử với cô không ngừng, Hoàng Sa biết là nó đang lo lắng bồn chồn liền ôm nó an ủi một phen, đợi nó ngủ thì đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi Hoàng Sa trở lại, Sở Vân có chút bất ngờ, thấy trong miệng cô ngậm điếu thuốc thì càng kinh hồn hơn, nhưng cô lại không quan tâm tới y, Hoàng Sa bước tới chỗ điều khiển thuyền thì nhướng mày bảo Sở Vân tránh ra, y mà tiếp tục lái thì có lẽ hai người phải bỏ mạng tại đây.
“Cô biết điều khiển sao?” Sở Vân nghi ngờ hỏi, nhưng vẫn đứng dậy chừa chỗ cho cô ngồi.
Hoàng Sa ngồi xuống, bấm một loạt nút để điều khiển, “Thử một chút.”
Sau khi cô điều khiển, du thuyền từ lắc lư không ngừng đột nhiên vững vàng, nương theo sóng biển hướng về phía trước, Sở Vân kinh ngạc đứng phía sau cô, há hốc mồm, cô chỉ nhìn y lái thuyền nãy giờ liền biết cách dùng rồi?
Đây còn là con người sao!
Nhìn cô trầm tĩnh như vậy, cộng thêm mùi thuốc lá thoang thoảng khắp phòng, đột nhiên Sở Vân cảm thấy yên tâm lạ thường, y chớp chớp mắt, hiện tại đã gần một giờ sáng, cơn buồn ngủ ập tới khiến mắt y mở không ra, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đợi tới rạng sáng ngày mai cơn mưa nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, Hoàng Sa xoa xoa cánh tay mỏi nhừ đứng dậy thì thấy Sở Vân đã chui vào góc nhỏ ngủ hồi nào không hay, cô buồn cười bước tới, giơ chân đá đá y.
Khi Sở Vân mờ mịt tỉnh giấc thì nghe thấy cô nói, “Ngủ cái gì, dậy nấu cơm.”
Mẹ nó, bốc lột lao động mà!
Hơn mười ngày sau, thuyền tiến vào cảng Quảng Châu, sau khi Hoàng Sa xuống thuyền lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ Hoàng báo tin.
Đầu giây bên kia reo chuông hơn bốn lần mới bắt máy, có lẽ là mệt mỏi một khoảng thời gian, giọng nói Ba Hoàng khàn đặc đi.
[ Alô? Ai vậy. ]
“Ba, là con.” Hoàng Sa không biết cảm giác hiện tại là gì, vui sướиɠ hay đau khổ, cảm xúc của cô từ lúc rời khỏi căn cứ vẫn cứ như vậy, bình tĩnh không chút dao động.
[ Ai cơ, Tiểu S.. S.. Sa? ] Giọng nói Ba Hoàng không ngừng run rẩy, cô dễ dàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào của ông khi nhắc đến tên mình
Nét mặt cô dịu dàng đi, “Ba, là con, con trở về rồi, con rất nhớ hai người.”
[ Là con sao.., con đi đâu, sao con không điện về cho ba mẹ, con là đồ bất hiếu! Con có biết mẹ con khóc bao nhiêu lần không hả? ] Ba Hoàng tức giận không nhẹ, còn hơn cả tức giận là vui sướиɠ khi tìm lại được con gái.
Chưa để ông chửi thêm câu nào thì điện thoại đã bị giành lấy, mẹ Hoàng không biết xuất hiện từ lúc nào, [ Tiểu Sa của mẹ, ô ô sao con nhẫn tâm như vậy, con có biết mẹ rất nhớ con không! ]
“Hai người nghe con nói, con bị bọn buôn người bắt đi, giữa đường thì được người cứu thoát, hiện tại bọn con đang ở Quảng Châu, ba mẹ có thể kêu người tới đón con không, đồ đạc của con bị mất rồi.” Hoàng Sa rất nhanh tìm ra lí do biện bạch, làm cho Sở Vân ở bên cạnh mở to mắt nhìn cô nói dối, thật mẹ nó chuyên nghiệp.
Mẹ Hoàng vừa nghe hai chữ buôn người liền la toáng lên kêu trời, [ Cái gì!? Buôn người! Ôi trời ơi con gái của mẹ, con có bị thương không, bọn chúng có hành hạ con không, con mau gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ xuống đón con ô ô. ]
“Con không sao, con được người cứu kịp thời, mẹ không cần đích thân tới đây, cứ kêu người tới đón con.” Hoàng Sa dịu dàng nói.
Cuối cùng hai mẹ con nói chuyện tâm sự một phen, mẹ Hoàng vừa nói vừa khóc, ba Hoàng dù tức giận nhưng vẫn lo cho con gái có bị thương hay không, không ngừng an ủi cô đừng sợ, có ba mẹ đây rồi.
Sở Vân ôm Tiểu Ly lười biếng đứng bên cạnh nhìn hết tất cả, y cúi đầu nhìn mũi chân, từ nhỏ ba mẹ y mất sớm, y phải lưu lạc ngoài đường, gian nan tìm thức ăn, nên chả bao giờ y dám mơ ước tình thương thiêng liêng của ba mẹ cả.
Y ghen tị khi người khác được ba mẹ yêu thương mà không biết quý trọng, nếu đổi lại là y, y sẽ nâng niu những đoạn tình cảm ấy, khắc sâu trong tâm mình.
Khi Hoàng Sa cúp điện thoại xong quay qua liền bắt gặp cảnh mỹ thiếu niên tự ti thèm khát yêu thương, cô ngoắc tay với Sở Vân, thấy y đi qua thì xoa đầu y một cái, rồi ôm Tiểu Ly đi.