Em Là Quả Táo Nhỏ Của Anh

Chương 5



Buổi tối, Tiêu Quả Quả mời khách ở một quán cá nướng gần trường học, cả bốn người trong phòng kí túc xá còn có Thẩm Nham và Lương Gia Bình đều đến.

Hiện tại đã là học kì cuối của năm thứ tư, cơ bản không có khóa học nào, ngoài trừ thực tập chính là làm luận văn. Hai người Thẩm Nham đang ở kí túc xá, còn hai người còn lại trong phòng đã dọn về nhà. 

“Đến đến đến, cạn với đại gia một ly, chúc mừng đại tiểu thư rốt cuộc cũng đã thoát ra khỏi ma trảo của ông anh mình.”

“Cụng ly!”

“Chúc mừng Quả Quả!”

….

Tiêu Quả Quả cầm ly rượu đứng lên, một hơi uống cạn “Cảm ơn mọi người! mình sẽ tiếp tục cố gắng!”

Tiếp tục cố gắng gì, không cần nói mọi người ở đây ai cũng hiểu, ai cũng sôi nỗi ồn ào nhìn về phía Thẩm Nham. Thẩm Nham theo thói quen lộ ra chút bắt đắc dĩ, gắp cho cô một đũa “Ăn cơm thật ngon!”

“Quả Quả, khi nào cậu đi làm?” Hùng Bảo Đình hỏi

“Ngày mai đi liền.”

Thẩm Nham quan tâm hỏi “Làm được không? Đừng để mình mệt mỏi quá, mình giúp cậu sưu tầm một số tài liệu luận văn, chút nữa đưa cho cậu.”

Tiêu Quả Quả khoát tay “Không cần đâu, luận văn của mình đã làm xong lâu rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” thẩm Nham cười cười

Tống Kiêm Giai ở một bên nghe mà lẳng lặng thở dài, chỉ số cảm xúc của Tiêu Quả Quả này thật đúng là thấp vô cùng, cố gắng cái rắm, nếu cô ấy mà có thể theo đuổi được Thẩm Nham, cô đây đem tên mình viết ngược lại.

“Đúng rồi Thẩm Nham, thời gian này mình rất bận, không thể theo ban hội chiến đấu được, cậu giúp mình nói một tiếng với đại ca đi. Nhất là Thương Khung, mình sợ hắn sẽ nổi giận mất.” Diệp Vi nói.

“Không sao, công việc quan trọng, mình sẽ giải thích với bên Thương Khung, đến lúc có sự kiện mới, mình sẽ đăng nhập nick của cả hai, giúp cậu lên cấp.”

Lúm đồng tiền của Diệp Vi như hoa “Thật tốt! còn có cảm ơn cậu giúp mình sửa luận văn, cạn một ly!”

“Đừng khách sáo.”

Cũng giống như mọi khi, Tiêu Quả Quả lặng lẽ gắp khối thịt cá ở dưới mắt cho Thẩm Nham, nghe hai người bạn thân nói về vấn đề mà mình hoàn toàn không hiểu, luôn có cảm giác mình bị gạt bỏ, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Thẩm Nham uống một ngụm rượu, mắt nhìn Tiêu Quả Quả, mới nói “Bạn của Quả Quả cũng là bạn mình mà.”

Lúc này trong lòng Tiêu Quả Quả mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, tuy rằng cô rất ghét cái cảm giác cảm xúc của mình bị người khác tác động dễ dàng như vậy. Nhưng mấy năm gần đây cô đã có thói quen thích hắn đến tận xương tủy, nói cô làm sao mà kiểm soát được. với lại cô cũng không muốn thay đổi. 

“Hả? hai người vừa mới nói về cái game online gì đó sao?” Tiêu Quả Quả hỏi

Diệp Vi đang gắp cá trong nồi cảm thấy không yên lòng, đầu tiên là liếc nhìn Thẩm Nham một cái, sau đó vui vẻ nói “Đúng vậy, Quả Quả cậu cũng chơi cùng đi, gần đây cũng không có bận chuyện gì, công việc đều đã làm xong hết rồi!”

Đột nhiên, vang lên một tiếng “Bịch”

Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh - Lương Gia Bình.

Lương Gia Bình cười khan một tiếng cười nói “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là trượt tay làm rơi cái chén! Mỹ nữ, cho cái chén khác nha!”

Tiêu Quả Quả lại tiếp tục chủ đề vừa rồi “Có thể chơi sao? Thao tác của mình thật chậm.”

Không đợi Diệp Vi lên tiếng, Thẩm Nham đã mở miệng nói “hay là thôi đi, cậu là tay chơi thích tự sát, lần đầu mang cậu đi chơi game online, cậu liền được mệnh danh là Quán quân tìm chết có nhớ không?”

Bị ghét bỏ Tiêu Quả Quả phồng miệng “Nào có nói quá như vậy, mình ít nhất cũng nghĩ rằng mình hy sinh để mọi người được vui vẻ. Cậu chính là không muốn dẫn mình đi chơi…”

Thẩm Nham gắp cho cô một ít thịt cá “Được rồi, đừng nóng giận, mình đâu có không mang cậu đi chơi game, tối đến mang cậu lên Tam Quốc chiến được không? Cái này không thích hợp với cậu lắm đâu.”

Vừa nghe được giọng điệu ôn nhu của Thẩm Nham, cô liền không có tiền đồ nói “Vậy được rồi.”

Ăn được một nửa, Lương Gia Bình không biết là bị mỹ nữ nào gọi đi, bọn họ lại tiếp tục ăn, ăn xong cá nướng lại ăn buffett nướng, ăn xong còn gói một phần tôm hùm cay về, đến cuối cùng Hùng bảo Đình ôm cái bụng tròn xoe khóc “Mình hận cậu Quả Quả…”

Cô thật không muốn ăn nhiều như vậy, ai bảo tay nghề nướng của Quả Quả lại tốt như vậy…

*

Tối hôm đó, Tiêu Quả Quả uống say như chết, sau đó ôm lấy cổ Thẩm Nham không cho hắn đi “cục đá… cục đá…”

“Mình đây, đứng vững! haiz, đã nói đừng uống nhiều như vậy mà!”

“Mình thật vui nha! Cục đá, cục đá…”

“Sao vậy?”

“Cục đá, mình thích cậu.”

Tiêu Quả Quả ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhìn thật chuyên chú, bên trong chứa đầy tình cảm của một thiếu nữ. trong nháy mắt làm tim hắn đập thình thịch thình thịch.

Thẩm Nham ngẩng ngơ một lát, rất nhanh liền bình tĩnh lại, né tránh ánh mắt cô “Ừm, mình biết mình biết! nhanh lên lầu đi, còn phải nghĩ ngơi sớm nữa!”

Vậy còn cậu, có thích mình không?

Những lời như vậy cuối cùng Tiêu Quả Quả cũng không dám hỏi ra, cô đem đầu dựa vào ngực hắn “Sinh nhật của mình sắp đến rồi…”

“Mình vẫn nhớ rõ!”

“Bắt đầu từ lúc 4 tuổi, mình chờ cậu đã 18 năm, đều không chờ được món quà mình muốn.” Tiêu Quả Quả nắm lấy cổ hắn oán giận.

Thẩm Nham khó khăn quay đầu lại nhìn ba người có thói quen thờ ơ bên cạnh kia “Này! Các cậu… giúp mình có được hay không?”

Cái cổ sắp bị nắm đứt ra luôn rồi.

Tống Kiêm Giai đã học mấy năm Taewondo, rất dễ dàng đem tay Tiêu Quả Quả kéo lại, “Muốn diễn cảnh chim nhỏ nép vào người cũng phải coi lại cân nặng của mình chứ. Còn nữa, cậu mệnh danh là ngàn chén không say, cậu ở đây mượn rượu giả điên cái gì hả?”

Tiêu Quả Quả oán giận lén nhéo vào hông Tống Kiêm Giai một cái, lại bị Tống Kiêm Giai xoay tay kìm lại, thiếu chút nữa là kêu cha gọi mẹ.

Người này thật bạo lực trẻ em! Uổng phí kết bạn.

Ba người khó khăn nâng Tiêu Quả Quả lên lầu. vừa đến cửa phòng kí túc xá, Diệp Vi đột nhiên sờ sờ túi xách, “Chết rồi, hình như mình bỏ điện thoại ở tiệm đồ nướng rồi.”

Hùng Bảo Đình vội vàng nói “Vậy đi tìm nhanh a, mình đi với cậu!”

“Không cần đâu, mình đi một mình được rồi, hai cậu chăm sóc Quả Quả đi” nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.