Đi Nam Kinh chơi, tôi hào hứng đăng bài lên Wechat để khoe, nhưng quên chặn má nên bị em gái khủng bố điện thoại.
Trong điện thoại, em gái tôi khóc nấc: “Đi Nam Kinh chơi mà không dẫn em đi! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh hai!”
Nói xong, nó lập tức cúp máy.
Tôi: “…”
Bình thường hầu như ngày nào nó cũng video call cho tôi, nhưng mấy ngày tôi ở Nam Kinh, nó không thèm gọi cho tôi lấy một lần.
Đi chơi mấy ngày, hơn nửa đêm tôi về đến nhà, vì chột dạ nên bèn lén la lén lút về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng tỉnh giấc, phát hiện em gái tôi đang nằm trên giường tôi, ôm tôi ngủ.
Tôi hỏi má là có chuyện gì.
Má tôi nói: “Mới sáng nó đã biết con về rồi. Ở tầng dưới có nhà đang sửa chữa, nó nói tối qua con về muộn chắc là mệt lắm nên đi xuống tầng dưới bảo người ta nhỏ tiếng thôi, đừng quấy rầy con ngủ, nhưng người ta đâu thèm để ý tới nó. Nó tức giận về nhà, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cách ngồi bên giường con bịt tai con lại. Chắc là mệt quá nên ngủ quên luôn.”
Tim tôi nóng lên. Mới đó mà đã tha thứ cho anh hai rồi à?
(2)
Có lần đang ăn cơm.
Tôi vừa nói “Lạnh quá đi!” vừa định đi đóng cửa sổ, em gái tôi hét to: “Đừng đóng!”
Tôi ngoảnh đầu, nó ngoẹo đầu, nói thảm thiết: “Đừng đóng, em nóng.”
Tôi đi qua sờ tay nó, lạnh ngắt, vậy là tôi xoay người đi đóng cửa sổ lại.
Nó vung tay lên: “Há há! Em thích kiểu nổi loạn này của anh hai nè.”
(3)
Buổi tối, trên đường dẫn em gái về nhà.
Tôi dắt tay nó suốt đường đi, lúc tới dưới ngọn đèn đường, nó hỏi nhỏ: “Anh hai có sợ không?”
“Không sợ, sao anh hai lại sợ? Em sợ hả? Nào, để anh hai bế.”
“Anh hai nói sợ đi.”
“Anh hai không sợ.”
“Anh hai nói sợ đi mà.”
“Được rồi được rồi. Tối quá, không biết có kẻ xấu không, anh hai sợ chết mất.”
Nó kéo tôi khom người xuống, rất miễn cưỡng ôm đầu tôi: “Tiểu Khôi Khôi đừng sợ, Thiên Hủy tỷ tỷ sẽ bảo vệ anh hai.”
(4)
Ngày lễ Tạ ơn, nó gọi điện thoại cho tôi: “Chúc anh hai lễ Tạ ơn vui vẻ!”
Tôi nói: “Em biết tạ ơn có nghĩa là gì không?”
“Em biết nha, có nghĩa là nói lời cảm ơn.”
“Vậy em cảm ơn anh hai cái gì?”
Nó suy nghĩ hồi lâu: “Ặc… Không biết nữa…”
“Thử nghĩ xem.”
“Nghĩ không ra thật đó…”
“Vậy em cứ cảm ơn anh hai cái gì đó đi, dẫu sao hôm nay cũng là ngày lễ Tạ ơn mà.”
Nó nghĩ ngợi một lát: “Vậy… Cảm ơn anh hai vì đã làm anh trai của em.”
Tôi cười nói: “Đừng khách sáo, anh hai cũng cảm ơn em vì đã làm em gái của anh.”
(5)
Thi tốt nghiệp phổ thông xong, tôi và bạn học đi Nhật Chiếu và Thái Sơn(1) chơi, tiền đi chơi là mượn của bạn.
(1) Nhật Chiếu và Thái Sơn: hai địa điểm ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
Vì vậy, vừa lên đại học, tôi ra sức kiếm tiền và tiết kiệm.
Tôi và bạn học làm thuê cho một trang web, đồng thời đi làm gia sư.
Tôi chia tiền mỗi tháng kiếm được làm ba phần: tiết kiệm cho mình, chi tiêu hằng ngày và đặc biệt là tiết kiệm cho em gái.
Tôi làm cho nó một sổ tiết kiệm, sau ba năm, hiện tại đã được mười sáu ngàn tệ. Nó mới bảy tuổi, tôi thì còn rất trẻ, sau này tôi sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi dự tính là khi nó tròn mười tám tuổi, trong thẻ sẽ có năm trăm ngàn tệ. Tôi sẽ cố gắng để con số này càng lớn càng tốt.
Tôi hy vọng khi nó trưởng thành, nhờ vào khoản tiền mà tôi dành dụm cho nó, nó có thể muốn đi đâu thì đi.
Ba má cho nó sinh mệnh, tôi hy vọng người làm anh là tôi đây có thể cho nó tự do.
(6)
Trên Weibo và cả ngoài đời sống, rất nhiều người hỏi tôi: “Sao cậu thương em thế?”
Thật ra tôi cực kỳ ghét trẻ con, tôi cảm thấy trẻ con rất phiền phức. Nhưng cảm giác của tôi dành cho em gái thì khác, một phần chắc chắn là vì huyết thống, mặt khác là vì nó thông minh, lương thiện và đáng yêu, khiến tôi không thể không thương nó.
Tôi nhớ nó từng hỏi tôi: “Sao anh hai tốt thế?”
Tôi nói: “Ai bảo em tốt thế! Bởi vì trên đời này có người như em nên thế giới này mới người như anh hai.”