Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 63



An Tĩnh cúp điện thoại. Cô thẫn thờ nhìn đồ ngọt trước mắt, vẻ mặt có chút mơ màng.

Kỷ Nguyên cảm thấy lạ, cô ấy hỏi: "Sao thế?"

An Tĩnh từ từ đưa mắt nhìn cô ấy, một lúc sau mới khẽ đáp: "Có kết quả rồi."

An Nguyệt nói cho cô biết điểm thi của cô qua điện thoại...

Cô không ngờ mình lại làm bài thi tốt như vậy. Thậm chí ngày thi hôm ấy, sức khỏe của cô không được tốt lắm. Cô tưởng thành tích cũng chỉ bình thường thôi. Có điều, không ngờ lần này thật sự đã phát huy vượt khả năng của mình.

Trong nhà đã sôi sục cả lên. Lúc đầu là giáo viên trong trường tươi cười gọi điện thoại tới nhà thông báo kết quả thi, nói rằng lần này An Tĩnh đứng thứ hai khối tự nhiên của thành phố A, bà Lục Mỹ Hoa còn tưởng là báo nhầm tên, sau đó kiểm tra lại mấy lần, kết quả đúng là An Tĩnh.

Khi ấy bà cảm thấy như có pháo hao bùng nổ trong đầu, tâm trạng vô cùng xúc động.

Mặc dù khi thi thử, thành tích của An Tĩnh dần dần nâng lên, thường xuyên đứng trong top đầu của lớp, nhưng không ai có thể ngờ rằng lần này An Tĩnh lại thi tốt như vậy. Vượt xa sự mong đợi của tất cả mọi người.

Lúc nói chuyện trong điện thoại An Nguyệt cũng hết sức xúc động, nhạc nền là tiếng dặn dò sốt sắng của bà Lục Mỹ Hoa, bảo An Tĩnh nhanh chóng về nhà.

An Tĩnh cũng không có tâm tư nào ở bên ngoài nữa.

Cô và Kỷ Nguyên chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm, lúc quay người bước đi, Kỷ Nguyên gọi tên cô.

An Tĩnh ngoảnh lại: "Sao vậy?"

Kỷ Nguyên cười nói: "Mình rất ngưỡng mộ cậu."

An Tĩnh ngạc nhiên: "Ngưỡng mộ mình cái gì."

Kỷ Nguyên lắc đầu, bước tới ôm cô một cái: "Chúc mừng các cậu."

Chỉ là rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Từ đầu đến cuối, có đầu có cuối. Không ai từ bỏ, ai cũng cố gắng nỗ lực.

An Tĩnh sững người, cũng ôm lại cô ấy.

Chỉ là cô để ý thấy, Kỷ Nguyên nói là chúc mừng các cậu, chứ không phải là chúc mừng cậu.

Kỷ Nguyên buông tay, lùi lại vài bước, vẫy tay với cô: "Cậu mau về nhà đi, mọi người ở nhà chắc đang đợi cậu đấy, sau này còn rất nhiều thời gian để chúng mình gặp nhau, cậu đừng ở lì trong nhà nữa nhé."

An Tĩnh gật đầu: "Ừ."

Sau khi cô về nhà, bà Lục Mỹ Hoa vừa cúp điện thoại, cười tới mức không ngậm được miệng. Thành tích của hai cô con gái đều tốt như vậy, với thành tích của hai người vào đại học A hoàn toàn không có vấn đề gì, điều khiến bà ngạc nhiên nhất là thành tích của An Tĩnh. Lần này, sau khi có kết quả thi, bà đã yên tâm được rồi. Bà lại tiếp tục gọi điện thoại.

An Tĩnh lắc đầu không nói gì.

Buổi tối, An Tĩnh tắm rửa xong, thư thái ăn hoa quả trong phòng khách, vừa ăn vừa chăm chú xem phim truyền hình chán phèo, vừa củ chuối vừa buồn cười, cô xem không chớp mắt, bật cười thành tiếng.

An Nguyệt đi tới bên cạnh cô, chiếc sofa chùng xuống, cô ấy cũng ăn hoa quả.

Im lặng một lúc.

"An Tĩnh."

"Hả?" An Tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không chớp mắt.

"Chuyện là."

Thực ra An Nguyệt rất muốn nói ra, cô dè dặt nhìn An Tĩnh một cái, thì thầm hỏi: "Em có biết thủ khoa khối tự nhiên của thành phố A năm nay là ai không?"

"Là ai?" An Tĩnh hỏi vẻ rất không quan tâm rồi cắn một miếng táo.

"Cũng là học sinh trường mình."

"Ồ." An Tĩnh tiếp tục nhai hoa quả trong miệng, khẽ đáp một tiếng.

An Nguyệt im lặng rất lâu không nói gì.

An Tĩnh không nghe thấy câu trả lời nên cảm thấy có chút kỳ lạ, bỗng nhiên hàng mi của cô run run, chợt nghĩ ra điều gì đó, lòng cô thắt lại, tay cầm chặt chiếc dĩa, hơi thở có chút gấp gáp.

An Nguyệt không vòng vo nữa, nói tiếp: "Là Trần Thuật..."

An Tĩnh khựng lại, nghe thấy cái tên này cảm giác như đã cách hàng thế kỷ. Thực ra cô không cố tình nghe ngóng thành tích và tin tức của cậu. Cô tin cậu cũng như vậy.

Bởi vì hai người họ đều đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì đó.

An Nguyệt bĩu môi, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Hôm nay lúc cô giáo gọi điện tới thông báo thành tích, lại còn đặc biệt nói về Trần Thuật lớp A1 bên cạnh. Cậu ta không chỉ là thủ khoa khối tự nhiên của trường mình, mà còn là thủ khoa khối tự nhiên toàn thành phố, thành tích đó của cậu ta thật đúng là, năm nay đề toán khó như thế, vậy mà cậu ta được điểm tối đa... Chị đoán, điện thoại nhà cậu ta cũng sắp cháy máy rồi, không biết cậu ta sẽ chọn trường nào, nghĩ tới việc thua cậu ta, thật không cam tâm."

Cô ấy nói rất nhiều, bỗng nhiên dừng lại, hồi hộp quay sang nhìn An Tĩnh, cảm thấy có phải là mình đã nói quá nhiều hay không.

Nhưng nhìn thấy An Tĩnh tiếp tục xem tivi, không có biểu cảm gì cả.

Không biết vì sao cô lại thở dài.

Cái thứ gọi là tình yêu quá khó, cô lựa chọn cái chết chứ không yêu.

Mấy ngày sau họ tới trường điền nguyện vọng.

Ngoài cổng có một số báo đài và phóng viên. An Tĩnh sợ phiền phức, ầm thầm lặng lẽ tránh đi.

Trên đường đi, dù là giáo viên hay học sinh, tất cả mọi người đều chúc mừng họ, đặc biệt là chúc mừng An Tĩnh, tất cả đều không ngờ một người bình thường kín đáo ít nói như cô lại tiến bộ vượt bậc như vậy ở lớp mười hai. Thành tích cuối cùng thầm chí còn vượt hai ngọn núi lớn là An Nguyệt và Thẩm Thư Quân. Điều này khiến giáo viên chủ nhiệm lớp A2 nở mày nở mặt.

Đến giờ cô ấy vẫn còn cười toe toét.

Kỷ Nguyên cũng tới, mấy người bọn họ trò chuyện với nhau một hồi, biết được cô ấy thi cũng rất tốt, An Tĩnh cảm thấy yên tâm. Lúc một mình cô đi nộp nguyện vọng, vô tình nghe thấy mấy bạn nói chuyện.

Một bạn dựa lưng vào lan can nói: "Thành tích của Trần Thuật lần này đúng là quá khủng, chẳng phải hồi lớp mười hai có lần cậu ta đánh người hay sao, còn tưởng là cậu ta biến thành du côn rồi, nào ngờ vừa mới thi xong, ngôi vị quán quân của cả khối vẫn là cậu ta. Thật đúng là nam thần học giỏi."

Một bạn khác nói đầy vẻ mong chờ: "Này, khi nào Trần Thuật tới nộp nguyện vọng vậy? Mình thật sự rất muốn gặp thủ khoa khối tự nhiên của thành phố A, chúng ta cũng thấy tự hào lây, thành tích tốt như thế, gia đình thì khá giả, lại còn đẹp trai nữa, thật là quá chất!"

"Hứ, đừng có nằm mơ nữa, mình nghe người ta nói hình như buổi sáng cậu ta tới rồi, sau đó đám Tống Tư cũng tới cùng, nộp xong một cái là đi luôn, không quan tâm tới ai cả, ngầu lắm."

"Này, nghĩ lại thực ra ngưỡng mộ An Tĩnh thật đấy, ba năm cấp ba Trần Thuật chỉ thừa nhận An Tĩnh là bạn gái của cậu ta. Mặc dù sau đó chia tay..."

An Tĩnh nghe tới đó thì không nghe nữa. Cô đi thẳng vào văn phòng, nộp nguyện vọng cho giáo viên. Bên trong có rất nhiều học sinh, ồn ào náo nhiệt. Cô giáo thấy cô tới, có vẻ vui mừng lắm, cô giáo nhận tờ phiếu nguyện vọng, liếc nhìn qua, khuôn mặt liền lộ vẻ kinh ngạc.

Cô ấy âm thầm liếc nhìn theo bóng An Tĩnh.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền mỉm cười, thanh xuân thật là tuyệt.

----

Những ngày sau đó, tất cả họ hàng thân thích bất kể gần xa đều liên tục gọi điện thoại tới chúc mừng. Ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Bà Lục Mỹ Hoa chỉ thiếu nước đốt pháo để thông báo với tất cả thiên hạ mà thôi.

Ông An Hướng Dật ngày nào cũng khoe khoang ở công ty, gặp ai cũng kể chuyện con gái mình, lần nào cũng nói rất lâu. Có điều ông vẫn rất lý trí, biết điểm dừng.

Còn An Tĩnh vẫn ăn uống nghĩ ngơi như bình thường.

Thời gian rãnh rỗi thì đi ra ngoài dạo phố cùng An Nguyệt và Kỷ Nguyên, mua quần áo, kem dưỡng da gì gì đó.

Hôm ấy, cô và An Nguyệt về nhà, chiếc túi trên tay đựng bánh ngọt và đồ ăn vặt mua ở cửa hàng bánh ngọt lúc dạo phố. Hai người vừa cười nói vừa đi vào.

Đi bộ nhiều nên thấy hơi mệt. An Tĩnh vốn định lên phòng nghỉ ngơi, nhưng bà Lục Mỹ Hoa lại gọi cô lại.

An Tĩnh đi tới. Bà nhìn cô với tâm trạng phức tạp, một lúc sau mới thốt ra bà tiếng.

"Vì sao vậy?"

Bà không nói ra nửa câu sau.

An Tĩnh có dự cảm, cô cúi đầu, trên bàn là hai tờ giấy báo trúng tuyển đại học. An Nguyệt cũng tò mò đi tới, cô liếc nhìn tờ giấy trên bàn, bỗng chốc nhíu mày, vẻ mặt phấn khích, một tờ là của cô, giấy báo trúng tuyển vào đại học A.

Cô cầm lên xem, sau đó quay sang nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của em gái, sững người một lúc, lập tức quay sang nhìn An Tĩnh.

An Tĩnh cụp mắt, tay sờ vào một góc của tờ giấy báo trúng tuyển.

Tất cả mọi cảm xúc đều ẩn giấu trong đôi mắt.

Bà Lục Mỹ Hoa cau mày, không to tiếng, chỉ hơi ngập ngừng: "Vì sao không nghe lời mẹ, vì sao... không chọn đại học A?"

An Tĩnh từ trước tới nay chưa từng phản đối việc thi vào trường đại học A, vì thế bà tưởng rằng cô vào đại học A là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hơn nữa đại học A cũng là trường cũ của bà, lại cách nhà rất gần, cũng là trường nổi tiếng số một số hai cả nước.

Bà hoàn toàn không thể ngờ...

"Mẹ, con đã nghe lời mẹ rồi." An Tĩnh cụp mắt nhìn tờ giấy báo trúng tuyển đại học trên bàn, khẽ nói: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ bảo con làm cái gì con đều làm cái đó, mẹ bảo con... lớp mười hai không được tiếp xúc với cậu ấy nữa, con cũng làm được rồi. Nhưng, mẹ biết không, một năm qua con không hề thấy vui chút nào, ngày nào con cũng ép mình học bài, đó là điều mẹ muốn hay sao?"

Bà Lục Mỹ Hoa sững sờ nhìn con gái của mình.

"Mẹ, lần này con thật sự không thể nghe lời mẹ được nữa." An Tĩnh hít sâu một hơi, giọng nói rất kiên định, cô nói từng câu từng chữ: "Con biết mình đang làm gì, con cũng biết bản thân mình muốn gì, thứ quan trọng con sẽ nắm thật chặt trong tay, sẽ không từ bỏ nữa."

Tâm trạng bà Lục Mỹ Hoa vô cùng rối bời, lần đầu tiên bà cảm thấy thái độ cứng rắn của mình với con gái trước đây liệu có phải đã làm sai hay không.

Hai đứa con gái trong nhà, bà đều muốn tốt cho các con, vì thế yêu cầu rất nghiêm khắc, không cho phép có sai sót.

Nhưng sự thay đổi của An Tĩnh, bà cũng nhìn thấy rất rõ, hồi ấy, tối nào cô cũng ngủ muộn hơn An Nguyệt, dường như ngoài việc học, không còn việc gì khác quan trọng cả. Nụ cười cũng càng ngày càng ít.

Bà bám vào tay vịn sofa, run rẩy đứng dậy, thở dài một tiếng:

"Thôi tùy con."

Con gái đã lớn thật rồi.

Bà bước từng bước rất chậm lên cầu thang.

An Nguyệt cúi đầu nhìn tờ giấy báo trúng tuyển đại học ấy, chỉ cảm thấy vừa chua xót vui mừng.

Cô dang rộng hai tay ôm An Tĩnh thật chặt. An Tĩnh sững người, cũng vòng tay ôm chị gái. Từ trước tới nay hai người họ chưa từng xa nhau. Nhưng lúc này đã cảm nhận được mùi vị của sự chia ly.

An Nguyệt vỗ vai cô, khẽ thì thầm bên tai:

"Vẫn là câu nói ấy, chúc mừng em An Tĩnh!"

Những thứ em muốn làm, chị đều ủng hộ em.

Hãy là chính mình nhé.

An Tĩnh bật cười, trong đôi mắt lấp lánh những vì sao.

Quay về phòng ngủ ngồi một lúc, An Tĩnh lúc thì đọc tạp chí lúc lại ăn chút đồ ngọt, không biết làm gì cả.

Cô nhìn tờ giấy báo trúng tuyển đại học đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ngăn nắp, bản thân có chút lơ đãng không tập trung. Cứ như thế đến tối lúc nào không hay.

Cô ăn cơm rồi lấy quần áo đi tắm rửa, sau đó cô nằm xuống giường.

Trong phòng tối om. Chỉ có ánh trăng thưa thớt bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Cô xoay người, trằn trọc rất lâu không ngủ được. An Tĩnh quyết định ngồi dậy, suy nghĩ một lúc, đứng dậy đi dép đi trong nhà, rồi lại thay một bộ quần áo đơn giản, sau đó lấy điện thoại các thứ.

Cô mở cửa phòng ngủ, bố cô đang ngồi xem tivi ở phòng khách, chốc chốc lại phát ra tiếng cười, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy An Tĩnh có vẻ định ra ngoài, thế là buột miệng hỏi: "Tĩnh Tĩnh, đi đâu đấy?"

An Tĩnh chững lại, cô nói: "Con ra ngoài đi dạo."

Ông An Hướng Dật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng không phải là quá muộn, thế là lại hướng sự chú ý lên màn hình tivi, chỉ dặn: "Thế thì về nhà sớm một chút nhé, đừng ở bên ngoài quá khuya."

Con gái cũng lớn rồi, làm bố mẹ cũng không nên quản con nghiêm quá. Dù sao thì ông nghĩ như vậy.

An Tĩnh gật đầu.

Cô đi trên đường, cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhìn về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên những hòn đá nhỏ dưới đất, hứng làn gió đêm mát mẻ, cảm giác mới rất dễ chịu làm sao.

Suốt đường đi đều vô cùng yên tĩnh.

Chốc chốc cô lại nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn ánh trăng bàng bạc. Đi tới đâu mặt trăng cũng đi theo cô, dường như không còn cảm giác cô đơn một mình nữa.

Gió đêm mát mẻ thổi tới. Đường phố phía xa vô cùng huyên náo, tiếng người nói ồn ào, ánh đèn neon lấp lánh.

Cô lại đi tới bên con sông ấy, cùng một địa điểm, chỉ là tâm trạng hoàn toàn khác so với một năm trước đây. Cô vẫn còn nhớ, hồi ấy khi đi ngang qua đây, trong lòng chỉ cảm thấy hổ thẹn và bất lực, khóc suốt trên đường tới đây.

Đi mãi đi mãi, cô dừng bước, sững người nhìn về phía trước, ánh mắt run rẩy, người khẽ lảo đảo, trong lòng trào dâng cảm giác chua xót không thể kìm nén được.

Chỉ thấy sợ hãi, may mà cô đã đến.

Cùng một địa điểm, cùng một thời gian, dường như không có gì thay đổi cả. Cậu vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ ấy, tư thế cũng không thay đổi. Trong cùng một đêm tối như thế này, dáng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.

Cô sợ rằng đó là ảo giác, không dám bước tới gần.

Nhưng rất lâu sau, cậu không hề biến mất.

An Tĩnh nín thở, cất bước đi về phía cậu.

Mỗi bước đi đều rất khẽ, cô có cảm giác, hình như những ngày tháng của lớp mười hai đều chưa từng xảy ra, hai người họ vẫn là họ như trước đây, vẫn là những học sinh trốn bố mẹ đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.

Cô đã trải qua từng đêm như thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

Trần Thuật ngồi ở đó, tựa lưng vào ghế.

Cậu nhìn về phía xa, không hề phát hiện ra cô, khuôn mặt nhìn nghiêng gầy đi nhiều, ánh mắt trầm tĩnh.

Ngón tay thon dài đặt lên đùi, hình như đang cầm cái gì đó. Dường như không hề bận tâm tới mọi thứ xung quanh, cứ ngồi ẩn mình trong bóng tối như thế.

An Tĩnh đi tới sau lưng cậu.

Hình như Trần Thuật đã nhận ra, cậu khẽ cử động, đang định quay người lại.

An Tĩnh không cho cậu cơ hội, chậm chậm cúi người vòng tay qua cổ cậu từ phía sau.

Đôi vai của Trần Thuật rất vững chãi.

Cô gục mặt dưới vành tai của cậu, da cậu rất ấm, đến khi chớp mũi ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc, lúc ấy cô mới cảm nhận thấy cậu là thật.

Không ngừng siết chặt tay, ôm cậu thật chặt.

Trần Thuật không bỏ được tay cô ra, cụp mắt xuống, chỉ khẽ nhấp môi: "Em đến rồi."

Từ sau khi thi đại học xong, tối nào cậu cũng tới đây. Hóng gió, ngắm cảnh. Ngồi một lúc rồi về.

Nơi đây đối với cậu mà nói là nơi không thể không tới, là nơi mà trong lòng có chút không cam tâm. Nơi đây đã chia cắt hai người, những người non trẻ như họ hoàn toàn không đấu tranh gì cả, chỉ bình tĩnh lại, tập trung tâm sức nỗ lực để hoàn thiện bản thân.

An Tĩnh gật đầu.

Bỗng nhiên Trần Thuật mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đợi em lâu lắm rồi."

An Tĩnh hít sâu một hơi, lông mi ươn ướt, giọng nói sụt sịt vang lên.

"Trần Thuật, chúng mình có thể cùng nhau vào đại học rồi."

Không uổng công họ đã nỗ lực hết sức những ngày tháng đó.

Hai người chưa từng xa nhau.

Tờ giấy báo trúng tuyển đại học trên tay hai người, ở chính giữa là tên cùng một trường học.

Đại học S


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.