Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 77: Ngoại Truyện 2



Màn Cầu Hôn Đêm Giao Thừa

Sau khi tốt nghiệp, hai người đều rất bận. Trần Thuật bận rộn với công ty của mình, An Tĩnh tìm được một công việc thực tập tòa soạn.

Ở thành phố A. Bây giờ ngày nào cô cũng bận rộn nộp bản thảo. Có lúc bản thảo không đạt yêu cầu, cô phải làm thêm giờ để hoàn thành công việc. Thậm chí còn về nhà muộn hơn cả Trần Thuật.

Sau khi quay về thành phố A, họ không sống ở nhà mình mà sống trong một căn chung cư nhỏ đứng tên Trần Thuật.

Công việc của hai người đều rất bận. Nhưng hàng ngày họ vẫn bớt chút thời gian để gặp nhau. Ngày nào cũng điện thoại nhắn tin. Có lúc, Trần Thuật đi làm về sớm sẽ tới chỗ An Tĩnh làm việc đợi cô. Ngược lại, nếu An Tĩnh về sớm hơn Trần Thuật, cô cũng sẽ mua đồ tới công ty của cậu, hai người cùng ăn cơm.

Cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau đi xem phim, xem kịch nói.

Sau đó cùng đi chợ, về nhà cùng nấu cơm.

Có lúc An Nguyệt hay nói, trong lớp không có cặp đôi nào hẹn hò lâu như họ, trong trường cũng không có. Thực ra, An Tĩnh nghĩ mình và Trần Thuật đã ở bên nhau sáu năm rồi. Điều thần kỳ nhất là cảm giác mới lạ chưa bao giờ mất đi. Họ đều rất trân trọng mỗi chuyện giữa hai người, đồng thời cũng luôn giữ được sự nhiệt tình với nhau.

Đêm giao thừa, An Tĩnh đi làm ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ. Hôm nay Trần Thuật sẽ đón cô về, gần đến giờ. An Tĩnh có chút không tập trung, liên tục nhìn điện thoại, hai ngày hôm nay Trần Thuật bị cảm, An Tĩnh rất lo cho cậu.

Đồng nghiệp ngồi làm việc bên cạnh thấy An Tĩnh thất thần, mỉm cười trêu chọc cô: "Có phải anh bạn trai đẹp trai của em lại đến đón em đúng không?"

An Tĩnh ngượng ngùng mím môi, gật đầu.

Đồng nghiệp từng nói, cô bé mới đến thực tập này, vẻ ngoài thì dịu dàng nhẹ nhàng nhưng năng lực làm việc thì rất tốt, lại xinh đẹp như vậy, sao có thể chưa có bạn trai được.

Rất nhiều đồng nghiệp nam đều có ý định tấn công cô. Có điều bọn họ nhanh chóng rút lui trong hụt hẫng. Nghe nói cô bé này có bạn trai rồi, hơn nữa những người hay buôn chuyện còn miêu tả rất sinh động, nói lần nào tan làm cô cũng có người đón, bạn trai cô rất đẹp trai, hơn nữa còn siêu giàu, chiếc xe mà cậu ta lái là phiên bản giới hạn.

Nhưng nói như vậy không đúng lắm. Bạn trai của cô giàu như vậy thì sao cô lại ăn mặc bình thường như thế, đều là nhãn hiệu bình dân, có người nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và chàng trai đó, người thì nói là anh trai, người thì nói là bạn.

Cuối cùng, có một chị đồng nghiệp không kìm được tò mò, cười khì khì nói chuyện với cô: "An Tĩnh, hôm qua lúc xuống lầu chị nhìn thấy em."

An Tĩnh mỉm cười gật đầu: "Trùng hợp vậy ạ."

"Chị còn nhìn thấy có người đón em nữa, lái xe đợi em ở dưới. Người đó là ai?" Chị đồng nghiệp vừa hỏi vừa thận trọng liếc nhìn An Tĩnh.

"À." An Tĩnh tươi cười, khẽ nói: "Đó là bạn trai của em."

Chị đồng nghiệp tròn mắt, gật đầu. Quả nhiên là bạn trai, thôi xong, cô bé xinh đẹp như thế này, đám đồng nghiệp trong tòa soạn quả nhiên là hết cửa rồi.

Nếu đã như vậy, chị đồng nghiệp liền bắt đầu chuyện phiếm, chị vừa làm việc vừa hỏi: "Bạn trai của em trẻ thật đấy, trông như mới tốt nghiệp đại học, nhưng chắc là nhiều tuổi hơn em đúng không? Chị thấy chiếc xe của cậu ấy hình như phải làm việc rất lâu mới có thể mua được?"

Chị đồng nghiệp này làm việc ở tòa soạn đã hai mươi mấy năm rồi. Chị ấy rất tốt, thấy An Tĩnh vừa tới thực tập, cô bé thanh tú, dịu dàng nhẹ nhàng nên để ý quan tâm cô rất nhiều, cũng không cậy mình là bậc tiền bối mà bắt nạt đàn áp cô.

Nhưng chỉ có một chuyện khiến An Tĩnh dở khóc dở cười. Chị đồng nghiệp này quả thực rất thích buôn chuyện. Ngày nào cũng nói với An Tĩnh những chuyện riêng tư trong tòa soạn, chuyện riêng của người bộ phận bên cạnh cũng có thể nói như biết rõ lắm, ví dụ Tiểu Giai ở bộ phận của họ có anh bạn trai hơn cô ấy mười mấy tuổi, chồng của chị Vương bên cạnh hôm trước bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɦ.

Chị đồng nghiệp này rất thích việc phổ biến những chuyện này với một người vừa mới bước vào công sở như cô. An Tĩnh rất ngại khi phải nghe những chuyện riêng tư này.

Khi về nhà cô kể với Trần Thuật. Trần Thuật im lặng rất lâu, sờ má cô, hỏi một chuyện không hề liên quan chút nào. Cậu nhìn cô, hỏi: "Chị ấy rất quan tâm đến em?"

An Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, rất quan tâm chăm sóc, giúp em đỡ phải đi đường vòng rất nhiều trong công việc."

Trần Thuật gật đầu, im lặng mấy giây. Sau đó cúi đầu, tiếp tục đọc tài liệu.

An Tĩnh ngồi bên cạnh cậu, uống một ngụm sữa. Chỉ nghe thấy giọng nói không cao không thấp của Trần Thuật vang lên: "Sau này mời chị đồng nghiệp này của em ăn bữa cơm nhé, với tư cách là bạn trai của em, dù thế nào anh cũng phải cảm ơn người ta vì đã chăm sóc em."

An Tĩnh ngẩn ra một lúc, mỉm cười đồng ý. Hình như hồi học đại học cũng vậy, cậu mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm, lịch sự nhã nhặn, biểu hiện ân cần chu đáo, cuối cùng nhờ họ chăm sóc bạn gái mình.

Cô đặt cốc sữa lên bàn, đi ra sau lưng cậu, cúi xuống ôm chầm lấy cậu.

Trần Thuật sững người, khẽ hỏi: "Buồn ngủ à?"

An Tĩnh lắc đầu.

Câu hỏi của chị đồng nghiệp vẫn vang vọng bên tai.

An Tĩnh thật thà nói: "Bọn em bằng tuổi nhau, anh ấy là bạn học cùng cấp ba với em, bọn em yêu nhau từ hồi lớp mười một."

Chị đồng nghiệp há hốc miệng. Hoàn toàn không ngờ rằng sự tình lại như vậy. Chị ấy tỏ ra bí ẩn ghé sát lại thì thầm: "Này, nhà bạn trai em có phải rất giàu không?" Nếu không cũng không mua được chiếc xe kia? Từ trên xuống dưới quàn áo giày dép đều là hàng hiệu giá cả đắt đỏ. Sau này cô bé này đúng là được hưởng phúc rồi.

An Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng bình thường ạ, chủ yếu là từ hồi học đại học anh ấy đã bắt đầu khởi nghiệp rồi."

Chị đồng nghiệp nghe vậy, ánh mắt toát lên vẻ khâm phục: "Thế thì tốt quá, hai bọn em yêu nhau từ cấp ba đến bây giờ là mấy năm rồi đúng không? Cậu ta chung tình phết đấy, ngày nào cũng đến đón em tan làm, em phải trân trọng cậu ấy đấy."

An Tĩnh mỉm cười.

Đợi đến giờ tan ca, một đám con gái xúm quanh cửa sổ.

"Ôi, người ấy lại đến rồi."

"Nhìn xem, anh ấy đến đón ai vậy nhỉ? Lần nào mình cũng bỏ lỡ."

"Đẹp trai quá."

"Đến đón An Tĩnh thì phải? Nhìn giống anh trai."

Chị đồng nghiệp thích tám chuyện nhìn đám đông đang tụ tập kia, chị nghĩ một lúc, ho mạnh mấy tiếng liền, An Tĩnh chợt sững người, sao đột nhiên chị lại ho như vậy? Những người đang xúm quanh cửa sổ cũng quay sang nhìn.

Chị đồng nghiệp nhanh tay nhanh mắt nhìn đồng hồ, cố tình nói thật to: "Ồ, đến giờ rồi, về thôi."

Chị ấy kéo tay An Tĩnh: "Đi thôi, Tiểu An, mau về thôi, đừng để bạn trai em đợi lâu."

An Tĩnh không kịp trở tay, cầm túi đi theo chị ấy.

Những người cạnh cửa sổ trợn mắt há mồm.

Trong thang máy, chị đồng nghiệp cười: "Lần này thì tất cả bọn họ đều biết là bạn trai của em rồi. Xem bọn họ còn dám tơ tưởng nữa không."

An Tĩnh không nhịn được cười: "Tính cách của chị thật là đáng yêu."

Dưới tầng một, thấy An Tĩnh đi ra, Trần Thuật đặt điện thoại sang một bên, cậu chỉnh lại tay áo, mở cửa xe, từ xa thấy An Tĩnh đi cùng một người mà mình không quen, Trần Thuật đoán là đồng nghiệp của cô.

Cậu chạm rãi đi tới bên cô, nhìn An Tĩnh, khẽ hỏi: "Hết giờ làm rồi à?"

An Tĩnh vâng một tiếng, cô giới thiệu với Trần Thuật: "Đây là chị Quách, tiền bối của em, chị ấy luôn rất quan tâm chăm sóc em."

Trần Thuật gật đầu, cậu lịch sự mỉm cười với chị Quách: "Chào chị, cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc An Tĩnh, cô ấy còn nhỏ, còn rất nhiều điều chưa hiểu, nhờ chị để ý giùm em."

Do chị Quách rất thấp, còn Trần Thuật thì rất cao nên lúc nói chuyện cậu lặng lẽ cúi người xuống. Tất cả những hành động nhỏ ấy đều được một người tinh ý như chị Quách để ý. Hành động cử chỉ của chàng trai này vô cùng đúng mực, lịch thiệp nhã nhặn, mặc vest chỉnh tề, bên trong là áo sơ mi đen, cúc áo tinh tế, ánh mắt khi nhìn người khác tuy có vẻ hơi cao ngạo, nhưng khi đứng trước bạn gái lại bất giác dịu dàng hơn rất nhiều.

Chị Quách cười tươi: "Đâu có đâu có, Tiểu An rất hiểu chuyện, năng lực làm việc tốt, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh xử lý."

"Thật sao." Trần Thuật nhìn An Tĩnh, ánh mắt ẩn chứa nụ cười, An Tĩnh nhìn vào mắt cậu, lè lưỡi tinh nghịch, cậu đưa mắt nói với chị Quách: "Hôm nào em mời chị ăn cơm nhé."

Chị Quách không kìm được nghĩ bụng yêu nhau từ thời cấp ba, ở bên nhau lâu như vậy rồi, vậy mà ánh mắt cậu bạn trai này khi nhìn bạn gái khiến chị có cảm giác cậu chỉ nhìn thấy cô ấy mà thôi.

Chị Quách nói với giọng của người từng trải: "Được, hai em đi trước đi, hôm nay là giao thừa người trẻ tuổi còn nhiều hoạt động, chị biết, nên chúc mừng năm mới trước nhé."

Trần Thuật khẽ gật đầu: "Chúc mừng năm mới."

- ---

Sau khi tiễn chị Quách xong, An Tĩnh và Trần Thuật lên xe, An Tĩnh thắt dây an toàn, nhìn cậu một cái rồi cười: "Thế nào, chị Quách rất tốt đúng không, chỉ là có chút thích buôn dưa lê."

Trần Thuật hắng giọng, ngước mắt nói với vẻ nghiêm túc: "Bao gồm cả chuyện của hai chúng ta?"

An Tĩnh mím môi, lườm cậu một cái: "Chuyện chúng ta đâu phải dưa lê?"

Trần Thuật khẽ ừ một tiếng, vẫn tươi cười: "Ừ, chuyện của hai chúng ta không phải là dưa lê mà là dưa xịn."

Cậu ghé sát lại, nhìn cô, lướt mắt nhìn đôi môi đỏ mọng tươi tắn của cô, hôn lên má cô.

Hơi thở hòa vào nhau.

An Tĩnh sờ má cậu, xót ruột nói: "Anh đợi lâu rồi đúng không?"

Trần Thuật lắc đầu, liên tục hôn cô, miệng nói không rõ: "Không lâu lắm, cũng chỉ một tiếng thôi."

An Tĩnh vốn đang ngoan ngoãn để cho cậu hôn, kết quả vừa nghe thấy một tiếng đồng hồ lập tức vùng vẫy, ánh mắt đầy vẻ áy náy.

Trần Thuật đỡ vai An Tĩnh, tựa lên người cô cười đều, khống chế hơi thở nói: "Cho hôn một cái là chồng em lại đầy máu sống lại rồi."

An Tĩnh cười nũng nịu, dịu giọng đấm vai cậu: "Chồng cái gì chứ, vẫn chưa cưới mà."

Trần Thuật nhướng mày, vẻ mặt đầy kiên định: "Dù sao thì cả đời này em là của anh rồi."

Hai người thân mật trong xe một hồi, khiến các nữ đồng nghiệp tan làm vô tình hay cố ý đều nhìn sang, có một số người lúc nãy đứng cạnh cửa sổ, cố tình đi vòng sang bên này nhìn. Trần Thuật mặc kệ bọn họ, không thèm ngước mắt lên, cậu chỉnh lại những lọn tóc rối bên tai An Tĩnh, cụp mắt nhìn cô, cuối cùng hôn mỗi nơi cái.

Cậu quay về chỗ, chậm rãi thắt dây an toàn. Xem giờ xong, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa xoay vô lăng, nói với cô: "Tống Tư đặt phòng rồi, hôm nay chúng ta đi ăn trước, sau đó tới sông Lý Hoa xem pháo hoa."

An Tĩnh ừm một tiếng, cúi đầu nhắn tin cho Kỷ Nguyên và An Nguyệt.

Bởi vì bình thường họ không tụ tập được với nhau, không ở cùng một nơi, người thì đi học, người đấu game, người thì đi làm. Mấy năm học đại học, họ đều không đón năm mới cùng nhau.

Bọn họ đều có chút tiếc nuối. Vừa hay năm nay họ đều ở thành phố A, liền bàn nhau cùng đón giao thừa. Nếu để lỡ lần này, không biết lần sau là lúc nào, dù sao thì mọi người đều rất bận, tụ tập được với nhau cũng không dễ dàng.

Điện thoại đổ chuông. An Nguyệt nói cô ấy tan làm muộn một chút, đến lúc ấy Lục Cách sẽ đón cô ấy. Kỷ Nguyên cũng nhắn tin lại, nói là cô ấy đã đến khách sạn rồi.

An Tĩnh vô cùng háo hức, khuôn mặt rạng ngời hẳn lên.

Trần Thuật nhìn cô, có chút ngạc nhiên: "Có tin gì khiến em vui như vậy?"

"Kỷ Nguyên ạ." An Tĩnh cúi đầu tiếp tục nhắn tin, vừa nhắn vừa lẩm bẩm: "Lâu lắm rồi em không gặp Kỷ Nguyên, cô ấy nói cô ấy đã đến phòng bao rồi, em muốn nhanh chóng gặp cô ấy."

Trần Thuật ừ một tiếng, không nói gì.

Im lặng mấy giây, An Tĩnh mới hiểu ra. Cô ngước mắt nhìn Trần Thuật, khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu càng ngày càng đậm chất đàn ông, không hề giống sinh viên đại học mới tốt nghiệp chút nào, An Tĩnh cụp mắt, đưa tay kéo cà vạt của Trần Thuật, dịu giọng nói: "Anh ghen cái gì, ngay cả Kỷ Nguyên mà cũng ghen à?"

Trần Thuật không ngờ cô lại làm như vậy. Cậu ngạc nhiên, ho vài tiếng vẻ hơi ngượng, tai cũng đỏ ửng lên: "Anh đang lái xe, đừng nghịch."

An Tĩnh thấy lạ vì cậu lại thẹn thùng như vậy? Sau đó mới chợt nhớ ra buổi tối nào đó, lúc Trần Thuật cùng cô làm cái việc mà không thể miêu tả được đó, cô cũng chủ động kéo cà vạt của Trần Thuật, ép cậu cúi xuống.

Mặt của An Tĩnh cũng đỏ bừng lên. Toàn thân đều sôi sục, hai người lấy lại hơi thở bình thường.

- ---

Sau khi đến khách sạn, Trần Thuật đi đỗ xe, cho cô biết số phòng, bảo cô đi lên trước. Cô được nhân viên phục vụ dẫn đường, vừa vào phòng, còn chưa nhìn thấy bóng người thì đã nghe thấy tiếng nói vang bên tai.

"Ôi, nhìn xem ai kìa, Tiểu Tiên Nữ của chúng ta đến rồi." Vẫn là giọng nói cười cợt đó, An Tĩnh không cần phân biệt cũng biết đó là giọng Tống Tư. Cô đi vào phòng, quả nhiên Tống Tư ngồi chống tay lên ghế, trêu chọc cô.

An Tĩnh không có gì thay đổi so với trước đây, khác biệt rõ nhất là tóc của cô dài ra, hất lệch, đuôi tóc hơi xoăn, trông trí thức điềm đạm hơn.

An Tĩnh mỉm cười. Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp cũng đến rồi, bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau. Châu Tề để râu, mặc vest chỉnh tề, còn Tống Tư thì vẫn như thời thiếu niên, An Tĩnh chào hỏi họ, sau đó quay sang nhìn, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên cũng đứng dậy, bây giờ cô ấy để tóc ngắn đến vai, khuôn mặt thanh tú, trông có vẻ chững chạc hơn rất nhiều.

Hai người ôm nhau rất lâu, An Tĩnh có rất nhiều điều muốn nói với Kỷ Nguyên. Họ ngồi xuống, nhanh chóng không để ý đến những người kia nữa.

Cánh cửa mở ra, Trần Thuật bước vào. Cậu ngồi xuống bên cạnh An Tĩnh, tay chống lên chiếc bàn phía sau An Tĩnh, nói chuyện với Châu Tề, Tống Tư. Đột nhiên điện thoại rung lên, An Tĩnh liếc nhìn, cô nhướng mày nói với cậu: "An Nguyệt vừa nhắn tin cho em, nói bọn họ sắp tới rồi, bảo chúng ta gọi đồ ăn lên đi."

Tống Tư có chút phấn khích, lâu lắm rồi không gặp anh em: "Lục Cách và cô chị ngốc của cậu tới rồi, thằng ranh Lục Cách này giờ đã thành tên chiều vợ chính cống rồi."

Châu Tề vẫy tay bảo phục vụ mang đồ ăn lên, cậu ta ra hiệu về phía Trần Thuật, bĩu môi: "Người chiều vợ thật sự đang ngồi đây này." Ngày nào công ty cũng bận chết đi được, vậy mà Trần Thuật cứ đến giờ là đứng dậy đi đón An Tĩnh.

Cậu ta cũng thấy băn khoăn. Hai thánh tình yêu của trường đều nằm gọn trong tay hai chị em nhà này sao?

Đồ ăn đã được mang lên hết, Lục Cách và An Nguyệt mới tới.

Tống Tư đùa: "Chị gái ngốc tới rồi."

An Nguyệt nhíu mày, trợn mắt lườm Tống Tư: "Nói ai là chị gái ngốc đấy hả?"

Tống Tư nghẹn họng, rụt lại phía sau, không hẹn mà gặp nháy mắt với Châu Tề, cười gượng, cô nàng An Nguyệt này vẫn nóng tính như xưa, cũng chỉ có Lục Cách là chịu đựng được.

Mọi người đã ngồi kín bàn. Con gái ngồi cùng con gái, con trai ngồi cùng con trai.

Trong bữa ăn mọi người cười nói vui vẻ, kể về tình hình của mình gần đây, chỉ là chủ đề nói chuyện từ anh chàng nào thích cô nàng nào biến thành công việc, chuyện riêng của mỗi người.

Đám con trai thì nói về cổ phiếu, công ty và một số vấn đề Hứa Gia Nghiệp gặp phải khi thi đấu như game thủ chuyên nghiệp. Ai trông cũng ra dáng người lớn. Còn các cô gái thì thảo luận về mỹ phẩm, tình yêu và những chuyện đau đầu trong công việc.

Đã lâu lắm rồi mọi người không tụ tập nhưng khi gặp lại nhau thì không hề có cảm giác xa lạ chút nào. An Tĩnh nói chuyện rất lâu, khát khô cổ họng, cô quay sang cầm cốc nước cam trên bàn lên uống, lúc ngẩng đầu vô tình liếc thấy Tống Tư, cậu ta đang nói về chuyện công việc với vẻ rất nghiêm túc, hoàn toàn tương phản với vẻ cợt nhã lúc nãy.

An Tĩnh cuối đầu tiếp tục uống nước cam. HÌnh như ai cũng thay đổi, nhưng lại không hề thay đổi.

- ---

Cuối cùng cũng ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, họ lại đi chơi bi- a.

Cứ nói đến thắng thua con trai lại giống như trẻ con, ai cũng giật cà vạt ra, áo sơ mi cũng nới ra vài cúc, áo vest cũng ném cho con gái, hò hét tưng bừng.

Tống Tư không chịu thua muốn đấu tiếp với Trần Thuật.

Trần Thuật nghe vậy khẽ cười, thản nhiên nói: " được thôi."

Những người xung quanh đều ngồi chờ xem kịch hay.

Kết cục vẫn là Tống Tư thua. Cậu ta phải chịu hết mọi chi phí cho buổi chơi bi-a tối nay, thật là đáng thương.

Mọi người cứ từ từ gϊếŧ thời gian như thế, tụ tập với bạn học cũ, An Tĩnh cảm thấy thật tuyệt, không giống với cảm giác nghiêm nghị khi làm việc, giống như lại được quay trở về thời niên thiếu, bên cạnh vẫn là những người bạn này.

Màn đặc sắc cuối cùng chính là ra sông Lý Hoa xem pháo hoa.

Trên đường, người càng lúc càng đông, ồn ào tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Bọn họ đi theo dòng người, cứ đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.

Câu được nói nhiều nhất có lẽ là:

"Cậu có nhớ cái này không? Hồi ấy cũng có"

"Wow, đường bên này vẫn thế."

"Ấy, bên này đổi nhãn hiệu rồi."

"Uống nước hoa quả không, mình nhớ lần trước uống ngon lắm."

Mỗi cảnh tượng đều là ký ức sống động.

Lúc bọn họ tới, bên sông Lý Hoa đã chật kín người, mọi người cười nói, thì thầm, ôm ấp, đáng tiếc là bọn họ không chiếm được vị trí đẹp nhất để ngắm pháo hoa. Có điều cũng không sao, bọn họ bị đẩy vào chính giữa dòng người, cảm giác rất khác biệt.

Trần Thuật luôn nắm chặt tay An Tĩnh, An Tĩnh cảm thấy rất an toàn. Mọi người cười nói vui vẻ. Tống Tư và Châu Tề có lúc còn đánh nhau, Hứa Gia Nghiệp đứng cạnh can ngăn, An Nguyệt và Lục Cách thì thầm to nhỏ.

Lục Cách cười đểu nhìn An Nguyệt. Cuối cùng mặt An Nguyệt cũng đỏ bừng lên.

Đột nhiên, Kỷ Nguyên vốn đang yên lặng khẽ nói một câu: "Sắp đếm ngược rồi."

Tất cả mọi người đều không nói chuyện nữa, đồng loạt ngẩng đầu nhìn phía đối diện, chờ đợi pháo hoa.

Mười, chín, tám...

Trong đó có tiếng hét của Tống Tư và Hứa Gia Nghiệp.

Bảy, sáu, năm...

Đột nhiên Trần Thuật bỏ tay An Tĩnh ra. An Tĩnh thấy tay trống không, cô thấy lòng trống trãi, ngỡ ngàng nhìn sang bên cạnh, không thể rời mắt đi được nữa, cô sững người, trái tim như bị ai đó đập mạnh một cái, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Cô bụm miệng, ánh mắt vô cùng xúc động.

Trần Thuật... Đây là?

Tiếng đếm ngược bên tai vẫn còn bốn giây.

Trần Thuật lấy trong túi một cái hộp màu đỏ, mở ra trước mặt cô.

Ba!

Cậu quỳ một gối xuống.

Hai!

Mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh hiện lên trong tầm mắt, cậu ngẩng đầu nhìn An Tĩnh, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn cô, cười nói: "An Tĩnh, lấy anh nhé."

Một!

Trong nháy mắt, những bông pháo hoa rực rỡ sắc màu bừng nổ trên bầu trời, An Tĩnh cảm giác đầu mình cũng như bùng nổ, thoắt một cái đã sang năm mới.

Mọi người đang hò hét, hoan hô, bên tai là những tiếng pháo hoa nở rộ.

Mấy giây sau, có người nhìn thấy màn cầu hôn ở đây, lại càng kích động hơn, thi nhau vây quanh họ.

Có một thoáng chốc dường như An Tĩnh không nghe thấy gì cả, trong mắt cô chỉ có Trần Thuật, Trần Thuật của hiện tại và Trần Thuật của thời thiếu niên bất ngờ hòa vào nhau, vẻ trẻ con non nớt và vẻ điềm đạm trầm tĩnh cùng thuộc về một người, điểm tương đồng là Trần Thuật lúc nào cũng chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

"A!!!!!" Bên cạnh là tiếng hét như muốn rách họng của An Nguyệt.

Tống Tư rùng mình, không phải chứ, chỉ là xem pháo hoa thôi mà, có đến mức như vậy không, cậu ta băn khoăn quay đầu lại, chợt sững sờ, ngớ ra nhìn.

"Trời ơi! Người anh em! Khủng vậy sao? Cầu hôn trước mặt mọi người trong đêm giao thừa?"

An Nguyệt và Kỷ Nguyên liền lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này, không hẹn mà cùng bụm miệng lại.

Mấy người anh em Châu Tề, Lục Cách cổ vũ trợ uy cho Trần Thuật, dẫn dắt đám đông hò reo cổ vũ nhiệt liệt.

An Nguyệt là người đầu tiên bật khóc, vừa khóc vừa giơ điện thoại. Lục Cách vỗ vỗ lưng cô.

Tất cả mọi người bên sông đều nhìn họ. Đột nhiên An Tĩnh biến thành trung tâm, là tâm điểm của mọi ánh nhìn, vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng không kìm được, thật sự không kìm được, hai mắt ướt nhòe, gió thổi qua, đêm nay chắc chắn là một đêm không bình lặng.

Mọi người xung quanh đều xúm lại nhìn, tiếng người nói ồn ào. Cô gái thì xinh đẹp, chàng trai thì tuấn tú, còn trẻ tuổi như vậy đã cầu hôn rồi. Càng náo nhiệt càng tốt, pháo hoa, ánh đèn, ánh lửa, du thuyền, tất cả mọi thứ dường như đều được chuẩn bị cho hai người.

Cô còn nhớ đêm hôm ấy trên đỉnh núi rất lạnh, họ cùng đón bình minh. Trần Thuật ôm cô, nói là tốt nghiệp sẽ kết hôn. Khi ấy cô đã nhận lời.

An Tĩnh cố nén nước mắt, khịt khịt mũi. Cô gật đầu, tay run run, cô đưa tay ra khẽ nói: "Vâng."

Mọi người đều điên cuồng hoan hô.

Chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của An Tĩnh, sau đó cô được ôm trong một vòng tay rộng mở, ấm áp. Cuối cùng cô không kìm chế được nữa, hai tay ôm chặt lấy Trần Thuật, khóc trên vai cậu. Những chuyện đã xảy ra thời học sinh, sự đè nén khi phải lén lút hẹn hò đều khiến cô không thể kìm được nước mắt.

Trần Thuật vỗ lưng cô, khẽ nói: "Đừng khóc."

An Tĩnh sụt sùi, cô vừa khóc vừa nói: "Lần sau... anh nói trước... một tiếng... được không?"

Cảm giác này, trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Trần Thuật mỉm cười: "Được, em muốn anh cầu hôn bao nhiêu lần anh cũng bằng lòng."

Những lời đã nói cùng nhau thời niên thiếu.

Trẻ tuổi không sợ, quan trọng nhất là chúng ta cùng nhau trưởng thành là được.

Anh và em đều đã thực hiện được lời hứa của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.