Bọn họ nhìn thấy chính là, mặc một bộ tây trang màu đen, bộ dạng này đối với Tô Ý Niệm mà nói, đó là tuyệt đối đẹp trai, chẳng qua, thoạt nhìn dường như có chút già, không, phải nói là trầm ổn.
Người đàn ông nhìn Cố Nan Vong, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Không nghĩ tới, con trai Cố Ấn Quốc kia sinh ra, lại rất đẹp trai?
"Cậu, chính là con trai của Cố Ấn Quốc?" Ông ta đi tới Cố Nan Vong.
Cố Nan Vong gật gật đầu, không rõ người đàn ông trước mắt này muốn làm gì, nhưng rõ ràng anh cảm nhận được sát khí.
Lấy tay che chở Tô Ý Niệm, ra hiệu kêu cô trốn sau lưng anh.
Tô Ý Niệm rất nghe lời, vì thế làm theo ý anh.
Tống Gia Minh nhìn Cố Nan Vong, không tệ, tên nhóc này lại còn hiểu bảo vệ người mình yêu, hiểu chuyện hơn người đàn ông kia.
"Ông là ai?" Cố Nan Vong cảm thấy người đàn ông này sẽ không làm gì bọn họ, nhưng không thể không đề phòng.
Tống Gia Minh đặt mông ngồi lên ghế dựa, bắt chéo chân, nào còn có sự uy nghiêm lúc mới vừa rồi vào cửa.
Uy nghiêm cái gì, tất cả đều bị chó ăn.
"Tôi là ba cậu." Tống Gia Minh thản nhiên mở miệng, nhìn Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm tránh ở phía sau Cố Nan Vong, dieendaanleequuydoon – V.O, cong môi.
"???" Mặt Tô Ý Niệm mờ mịt.
"Có bệnh."
Giọng điệu lúc Cố Nan Vong nói ra hai chữ này giống như đúc mỗi lần Cố Ấn Quốc mắng anh, anh rất hoài niệm cũng rất tưởng niệm.
"Ơ? Cậu không tin?" Tống Gia Minh hỏi lại.
"Thần kinh."
"Ơ, cậu không muốn biết, tôi và ba cậu, là quan hệ gì sao?" Tống Gia Minh thành công khiến cho Cố Nan Vong tò mò.
"Rốt cuộc ông có mục đích gì?" Tuy Cố Nan Vong tò mò, nhưng so với tò mò, anh vội hơn.
"Mục đích? Tôi thật có mục đích, muốn biết vì sao ba cậu và mẹ cậu ly hôn không?"
Người đàn ông này, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Dẫn hai người họ đến nơi này, chỉ vì biết rõ ràng vấn đề nhàm chán này?
"Đương nhiên tôi biết, không cần ông phải nhiều lời."
Tống Gia Minh nhìn Cố Nan Vong chỉ cảm thấy khôi hài, xem ra Cố Án Quốc vẫn không nói cho anh biết quan hệ giữa bọn họ và anh?
Vậy...
Ông ta đứng dậy, ngón tay xẹt qua bả vai Cố Nan Vong, điều này làm cho ánh mắt Cố Nan Vong lộ ra một tia chán ghét và bụng truyền đến một trận ghê tởm.
Tự nhiên Tô Ý Niệm không rõ rốt cuộc người đàn ông này muốn nói cái gì, cô chỉ cảm thấy, người đàn ông này, không bình thường.
Đầu ngón tay Tống Gia Minh nâng cằm Cố Nan Vong lên, ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn anh: "Cậu có biết, tôi luôn luôn cảm thấy hứng thú với cái gì không?"
Cố Nan Vong ngẩng cằm, cổ truyền đến cảm giác đau nhức, ánh mắt càng nhiều mà chán ghét: "Cái gì?"
"Đàn ông." Tống Gia Minh mới mở miệng, Cố Nan Vong như bị khiếp sợ, lập tức lùi về phía sau.
Anh đỡ lấy Tô Ý Niệm sắp ngã ra phía sau: "Có bệnh, biến thái, ghê tởm, lưu manh, vô sỉ."
Đương nhiên, những lời này cũng không phải là do Cố Nan Vong nói.
Đây là Tô Ý Niệm nghĩ ra hết tất cả từ ngữ cô biết trong khoảng thời gian ngắn để mắng người đàn ông này trong một lần.