Hải Nam nói là đã xin cho Nhã Thi nghỉ ba ngày, bảo cô ngoan ngoãn ở
nhà dưỡng bệnh. Nhưng cô không nghe, ở nhà buồn chán nên cô muốn đi đâu
đó để tâm trạng mình tốt hơn.
Nhã Thi đi lang thang khắp phố.
Ánh nắng chói chang gieo mình xuống vạn vật, nhảy nhót trên những tán lá và trải dài trên con đường bằng phẳng đông người qua lại. Nhã Thi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp, hòa vào cuộc sống hối hả của đời, lê từng
bước. Tại sao... tại sao đứng giữa nhiều người như vậy mà cô vẫn cảm
thấy cô đơn? Lẽ nào cô không thể hưởng được một hạnh phúc trọn vẹn hay
sao?
Chỉ là chia tay thôi mà, biết bao nhiêu người chia tay nhưng
vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ đấy thôi. Họ làm được, cớ sao cô không làm
được?
Những gì đã xảy ra dù gì cũng là quá khứ. Thôi thì cứ gạt bỏ qua một bên để tiếp tục sống. Nỗi đau mất cha cô còn có thể mạnh mẽ
vượt qua thì thất tình có gì ghê gớm?
Tuy nhiên, không phải vết
thương nào cũng ngày một ngày hai là có thể lành được. Phải cần có thời
gian, vì thời gian chính là liều thuốc tốt nhất cho mọi vết thương. Song cũng có những vết thương theo thời gian sẽ biến thành một vết sẹo không bao giờ xóa được.
Đi dưới nắng, cả người cô đổ mồ hôi rất nhiều.
Nhã Thi đưa mắt tìm kiếm một quán nước nào đó để tránh đi cái ánh nắng
gay gắt tưởng chừng như muốn thiêu rụi mình lúc này.
Mắt cô chợt sáng lên khi thấy một quán nước xuất hiện trong tầm mắt.
Vừa đẩy cửa bước vào, một luồng khí mát mẻ bao trùm lấy người Nhã Thi. Cả
người cô như sống lại, so với cái địa ngục ngoài kia thì nơi đây chính
là thiên đường lí tưởng để tránh nóng.
Quán không đông lắm, số
lượng người không vượt qua con số mười. Nhã Thi khẽ thở phào, như vậy
cũng tốt, càng yên tĩnh thì càng dễ thở.
Cô chọn cho mình một góc
yên tĩnh để ngồi và gọi một ly nước cam. Vừa uống vừa thưởng thức giai
điệu du dương của bài hát “Kiss the rain” do quán mở.
Ngồi được
một lúc thì ngoài cửa có hai cô gái bước vào, ngồi gần bàn cô. Trong hai cô gái đó, có một cô khá xinh xắn, tóc xõa dài tự nhiên, thoạt nhìn đã
bắt mắt. Sau khi kêu nước, cô gái xinh xắn đó bỗng sụt sịt, nói với cô
bạn đi cùng bằng vẻ mặt đau khổ:
- Lam! Anh ấy vừa chia tay tớ.
Chia tay?
Nhã Thi nhíu mày, hóa ra cô ấy cũng đang trong tình cảnh giống cô, đều bị đá ư?
- Cậu nói gì chứ? - Cô bạn đi cùng ngạc nhiên tột độ, âm lượng giọng nói
hơi lớn nên thu hút hết mọi ánh mắt trong đây. Biết mình hơi vô ý nên cô bạn cười hòa với mọi người rồi hỏi nhỏ. - Tại sao lại chia tay? Chẳng
phải hai người vẫn đang tốt đẹp sao? - Rồi cô lau nước mắt giúp bạn
mình, dỗ dành. - Quỳnh, cậu đừng khóc nữa. Nói cho tớ nghe đi!
Quỳnh nấc nghẹn lên từng tiếng, khổ sở nói:
- Anh ấy nói tớ và anh ấy không hợp nhau nên muốn chia tay.
- Không hợp? - Lam tức giận, nghiến răng. - Quen nhau bốn năm mà còn bảo
không hợp? Làm gì có chuyện nực cười như thế? Theo tớ thì hắn có người
khác nên mới nói như vậy. Đúng là đồ cặn bã xấu xa!
- Tớ không biết! - Quỳnh lắc đầu, nước mắt vẫn ướt đẫm trên gương mặt xinh đẹp.
Lắng nghe câu chuyện của hai người từ nãy đến giờ, cô đồng cảm sâu sắc với
Quỳnh. Bộ lý do chia tay của đàn ông trên thế giới này chỉ có một thôi
sao? Lúc nào cũng không hợp, không hợp, không hợp. Thật nhạt nhẽo và vô
vị biết bao!
Quỳnh và bạn trai cô ấy quen nhau tận bốn năm mà vẫn có thể chia tay được thì hai năm của cô có nghĩa lý gì?
Khi chán thì đàn ông ai cũng như ai, chỉ cần quay lưng là có thể phủi sạch tất cả.
- Cậu đừng khóc nữa! - Lam tiếp tục dỗ dành cô bạn mít ướt của mình,
khuyên cô. - Đây không phải là lúc cậu yếu đuối. Cậu phải thay đổi bản
thân mình, đừng vì hạng người đó mà đau khổ. Cậu phải khiến mình phải
trở nên thật xinh đẹp để khi hắn gặp lại cậu, hắn sẽ phải hối hận.
Quỳnh lau nước mắt tèm nhem, tròn mắt nhìn Lam. Dường như lời của Lam nói Quỳnh vẫn chưa tiêu hóa được.
- Nhưng tớ phải làm thế nào?
Lam lấy tay mân mê mái tóc dài chấm eo của Quỳnh, cười nham hiểm. Quỳnh như hiểu được ý đồ của bạn nên vội né người ra xa, xua tay:
- Không được đâu! Anh ấy rất thích tớ để tóc dài, tớ sẽ không cắt đâu.
Nhã Thi bất giác đưa tay lên sờ vào mái tóc dài của mình. Hắn cũng từng nói thích cô để tóc dài.
Lam nhăn mặt, lấy tay cốc vào đầu bạn một cái rõ đau rồi mắng:
- Đồ ngốc! Hắn đã bỏ rơi cậu, vậy mà cậu vẫn còn nghĩ cho hắn ư? Không
chừng bây giờ hắn đã quen được một cô hot girl nào đó tóc dài hơn cậu,
xinh đẹp hơn cậu rồi đó. - Thấy sắc mặt dần thay đổi của Quỳnh, Lam dịu
giọng dỗ ngọt. - Nghe tớ lần này đi, bảo đảm hắn sẽ phải hối hận khi bỏ
cậu.
Rồi không chờ Quỳnh có cơ hội từ chối hay phản kháng nào, Lam đã nhanh chóng gọi phục vụ đến tính tiền rồi kéo Quỳnh đi trong sự ngạc nhiên lẫn tò mò của mọi người, kể cả Nhã Thi.
Bàn bên cạnh lại trống không như lúc cô mới bước vào.
Người ta nói khi con gái thất tình thường hay đi cắt tóc, vì mái tóc được cắt đi cũng giống như vứt bỏ một mối tình không bền bỉ.
Những lời khi nãy Lam nói rất đúng, đây không phải là lúc yếu đuối, không nên vì một
kẻ phản bội mà đau khổ. Mà đây chính là lúc Nhã Thi nên thay đổi, cô
phải trở nên thật xinh đẹp để khi gặp lại nhau, hắn sẽ phải ngỡ ngàng và hối hận vì đã bỏ rơi mình.
Tuy nhiên, có một điều Nhã Thi vẫn
không biết là dù cô có thay đổi mình xinh đẹp đến cỡ nào thì với một kẻ
xem trọng tiền bạc, địa vị và danh vọng như hắn thì nhan sắc chẳng là
cái đinh gì.
...
Trong bệnh viện lớn của thành phố,
Hải Nam đang đau đầu với một cô gái mới được đưa vào từ tối hôm qua do bị người ta đánh đến ngất xỉu. Lúc cô bất tỉnh thì mọi chuyện
vẫn bình thường nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, cô lại làm náo loạn cả
phòng bệnh khi nhìn thấy từng giọt nước biển được truyền vào cổ tay. Cô
tức giận tháo nó ra, tính chạy đi nhưng cũng may có một y tá vừa bước
vào thấy vậy nên ngăn lại. Cô vùng vẫy, la hét khiến cho cô y tá kia
phải gọi người vào giúp khống chế cô. Nhìn cô ốm yếu vậy mà khỏe thật,
đến nỗi hai ba y tá mà vẫn không giữ được. Họ muốn truyền nước biển cho
cô nhưng cô không chịu để yên cho họ làm. Hết cách, họ đành phiền đến
anh.
Lúc Hải Nam tới, thấy cảnh tượng mà khi bước chân vào bệnh
viện anh chưa thấy bao giờ, đôi mày bỗng nhíu lại thật chặt khi nhìn cô
gái nhỏ nhắn trên người có một vài vết bầm tím đang bị hai cô y tá giữ
lại nhưng vẫn không ngừng gào lên, ra sức cào cấu bọn họ để thoát thân.
Anh bảo mọi người đi ra ngoài hết, để mình tự làm. Hải Nam muốn truyền
nước biển cho cô nhưng cô gái ấy vẫn một mực không chịu. Khi anh nắm lấy cổ tay cô ấy, định đưa kim vào thì bị cô cắn mạnh vào tay đến rướm máu. Thế là anh đành buông tay ra, thở dài:
- Cô hai à, phải làm sao thì cô mới chịu để cho tôi làm tròn trách nhiệm của mình đây?
Cô gái đó nghe anh gọi vậy thì không bằng lòng, ngồi trên giường bệnh, cô hung hăng nói:
- Thứ nhất, tôi có tên tuổi đàng hoàng. Tôi tên là Hoài Anh, anh đừng có
gọi bừa như thế. - Cô giơ hai ngón tay lên, tiếp tục nói. - Thứ hai, tôi không muốn truyền nước biển. Vì sau khi truyền nước biển sẽ ăn rất
nhiều, nhưng tôi lại không muốn ăn. Tôi sợ mập.
Ba từ cuối cùng
của cô khiến Hải Nam suýt chút nữa là thổ huyết. Anh quét mắt
nhìn một lượt khắp người Hoài Anh. Ẩn sau bộ đồ rộng thùng thình màu
xanh của bệnh viện là một dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh thiếu điều gió thổi bay như kia mà còn sợ mập ư?
Hải Nam lắc đầu ngao ngán, chân thành khuyên cô:
- Này cô hai, tôi thấy người cô mỏng lắm rồi, đừng kiêng cữ gì nữa. Hại sức khỏe lắm!
- Mặc kệ tôi! Bây giờ tôi muốn về.
Nói xong, Hoài Anh toan trèo xuống giường định đi nhưng chân chưa chạm đất đã bị câu nói của anh làm cho đứng hình:
- Chưa được! Cô cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Hoài Anh tức giận, nghiến răng:
- Theo dõi cái đầu anh đó! Tôi nhắc lại, tôi muốn về. - Chữ “về” được cô
đặc biệt kéo dài và âm lượng cũng lớn hơn khiến Hải Nam phải lấy hai tay bịt tai lại.
- Được! Cô cứ về đi.
Hoài Anh nghe vậy, hí hửng trèo xuống giường chạy đi nhưng lại một lần nữa bị câu nói của anh làm cho khựng lại:
- Tôi không kí giấy xuất viện, cô có thể về được sao?
- Anh...
Hoài Anh quay lại, trừng mắt nhìn anh. Thấy anh vẫn ung dung tự tại, ra vẻ
đắc thắng. Cô đành hậm hực trở lại giường, trùm chăn kín người như một
đứa con nít đang dỗi.
Nhìn Hoài Anh cuộn tròn mình vào trong chăn, Hải Nam khẽ cười.
- Nếu cô chịu để tôi truyền nước biển và hứa sau này ăn uống điều độ thì ngày mai tôi sẽ cho cô về.
- Thật sao? - Cô bật dậy, đầu tóc bị tấm chăn làm cho rối bù.
Anh lại cười, bàn tay vô thức đưa lên chỉnh lại mái tóc của cô, nhẹ gật đầu.
Hoài Anh rất ngoan ngoãn đưa cổ tay về phía anh:
- Đây nè, anh làm đi.
Anh hơi ngạc nhiên, cô gái này sợ ở lại bệnh viện đến vậy sao?
Hải Nam đưa tay nắm lấy cánh tay trắng ngần, mềm mại của cô, cảm thấy như có một cảm giác khác lạ len lỏi vào người.
Lúc nãy do hai bên giằng co nên có thể anh không cảm nhận được gì nhưng bây giờ là cô tự nguyện cho anh nắm, cảm giác kì lạ đó đột nhiên xuất hiện.
Xong việc, Hải Nam bảo Hoài Anh nằm xuống nghỉ ngơi, cô cũng ngoan ngoãn
nghe theo. Vì cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô rất sợ phải ở
một mình trong cái bệnh viện lạnh lẽo này. Hơn nữa, cô cần phải về để đi làm. Nếu không, ông chủ sẽ cho người đánh cô thêm một lần nữa.
Hải Nam không rời đi mà kéo ghế ra ngồi bên cạnh trước cái nhìn kinh ngạc của Hoài
Anh. Anh liếc nhìn những vết bầm trên người cô, khẽ hỏi:
- Cô làm gì mà để người ta đánh ra nông nỗi như vậy?
Cô nhìn anh, hết cắn răng rồi lại mím môi, lắc đầu không muốn trả lời.
Hải Nam thở dài, đứng lên kéo chăn đắp cẩn thận cho cô rồi mới từng bước rời đi. Cô đã không muốn nói thì anh cũng không nên nhiều chuyện quá làm gì.
Hoài Anh nhìn theo tấm lưng anh bước đi, rồi lại nhìn xuống tấm chăn, trong
lòng dâng lên một cảm xúc không rõ là gì. Cũng lâu rồi, cô chưa được ai
đối xử tốt với mình như vậy.
Hải Nam đi về phòng làm việc của
mình, lúc này anh mới cảm thấy cánh tay mình hơi nhức. Đưa tay lên xem
thì phát hiện ra trên tay mình có một dấu răng hơi sâu viền đỏ. Anh nhẹ
nắn chỗ cắn đó, rồi tự mình xử lí vết thương.
Vừa rửa vết thương,
Hải Nam vừa lắc đầu cười. Cô gái này, cô ấy muốn “đánh dấu chủ
quyền” hay sao mà lại cắn mạnh đến nỗi bật máu như vậy?