Khi đi làm
trở lại, Nhã Thi mới hay tin là Kiều và Trang đã bị đuổi việc, nguyên nhân là
gì thì cô không biết và cũng không muốn hỏi. Chuyện đó khiến Nhã Thi cảm thấy
rất lạ nhưng càng lạ hơn nữa là mấy người trước đây không ưa cô đều đối xử với
cô rất tốt. Cô vừa tới thì mọi người chạy đến nắm tay, niềm nở hỏi han:
- Ôi trời!
Nhã Thi, kiểu tóc này hợp với cô đấy!
- Nghe nói
mấy hôm nay cô bị bệnh, không sao chứ?
- Có cần
tôi mua thuốc cho cô không?
Những câu
hỏi dồn dập, những thái độ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thay đổi xoành
xoạch khiến Nhã Thi không kịp thích nghi. Cô chỉ biết cười trừ rồi tránh đi làm
việc.
Ngay cả
quản lí cũng không còn gay gắt với cô nữa. Dù Nhã Thi có làm sai hay vô tình
làm bể đồ thì anh ta cũng chỉ nhắc nhở vài câu chứ không nổi cáu với cô như mọi
lần.
Đúng là kì
lạ!
…
Mấy ngày
nay Nhật Minh bị sốt, nằm li bì ở nhà. Anh vì không muốn đến bệnh viện nên Hải Nam bắt buộc
phải đến nhà anh để khám bệnh. Do dầm mưa và mặc đồ ướt lâu nên bị cảm, cộng
thêm việc anh không biết tự lo cho bản thân mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu.
Hải Nam
sau khi khám bệnh cho Nhật Minh xong thì không ngừng mắng anh:
- Cái đồ
điên này! Dù là cảm nhẹ nhưng cũng không thể xem thường được đâu. Sao cậu lại
không biết quan tâm bản thân mình như vậy hả?
Trước lời
trách móc của Hải Nam,
Nhật Minh chỉ biết cười trừ. Anh biết cậu lo cho mình nên mới nói như vậy. Anh
cũng không ngờ là chỉ bị cảm thường mà lại dẫn đến tình trạng ngất xỉu như thế.
Xem ra anh đúng là đã xem nhẹ việc này rồi!
Hôm nay anh
cảm thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều. Không khỏe sao được khi mà ngày nào
Hải Nam
cũng tới lo cho anh ăn rồi uống thuốc, đến giúp việc nhà anh mà cậu cũng tự ý
cho về nghỉ nói là để mình cậu lo cho anh được rồi. Hải Nam sợ rằng anh
tham công tiếc việc, sẽ chạy đến công ty làm việc nên cậu mới quản chặt như
thế. Riết rồi anh thấy Hải Nam
giống như bảo mẫu kiêm ông chủ của mình hơn là bạn.
Bữa giờ
không gặp Nhã Thi, Nhật Minh cảm thấy rất nhớ nên hôm nay anh cố ý đến thăm cô
để xem cô thế nào, đã ổn chưa. Mặc dù Hải Nam nói với anh rằng cô đã ổn nhưng
anh vẫn muốn tự mình kiểm chứng.
Nhật Minh
đứng trước cửa nhà cô, lưng thoải mái dựa vào tường, hai tay đút túi quần. Đôi
mắt thâm trầm quan sát xung quanh. Các nhà bên cạnh đều đã đóng cửa tắt đèn,
con hẻm nhỏ chìm vào bóng đêm yên tĩnh.
Anh đưa tay
xem đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Chắc cô đang trên đường về.
Mười giờ
bốn mươi lăm, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh cảm thấy hơi lo lắng. Đã tan
làm lâu rồi mà sao giờ này cô vẫn chưa về? Chẳng lẽ hôm nay nhà hàng tăng ca?
Nghĩ xong,
Nhật Minh liền lập tức phủ định ý nghĩ đó. Nhà hàng đó không bao giờ tăng ca.
Anh lấy
điện thoại ra, dò tìm số của quản lí nhà hàng.
Điện thoại
vừa được thông, anh đã hỏi ngay:
- Nhà hàng
hôm nay đóng cửa trễ sao?
- Dạ không!
Nhà hàng vẫn đóng cửa như bình thường ạ. Mà có chuyện gì sao cậu?
Trong đêm
khuya thanh vắng, giọng của quản lí truyền qua điện thoại nghe rõ mồn một.
Anh không
trả lời, cúp máy. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Vừa định
chạy đi tìm cô thì một bóng người nhỏ nhắn đang đi vào con hẻm nhỏ, tiến về
phía anh đang đứng. Trời tối nên Nhật Minh không thể nhìn rõ người đó là ai,
anh thấy người đó nửa quen nửa lại không quen. Anh hơi nheo mắt, Nhã Thi của
anh tóc đâu có ngắn như vậy?
Thắc mắc
của Nhật Minh được giải đáp khi cô đứng trước mặt anh, trưng ra vẻ mặt khó chịu
muôn thuở khi thấy anh.
- Tránh ra
để tôi vào nhà!
Anh vẫn
ngây ra đó, hoàn toàn không có ý định tránh ra như lời cô. Ánh mắt anh từ đầu
chí cuối vẫn nhìn chăm chăm vào mái tóc ngắn trên vai một chút của cô. Trong
lòng khó chịu bội phần.
Thấy anh
vẫn không nhúc nhích, Nhã Thi bực bội dùng hết sức mình để đẩy anh sang một
bên, mở cửa đi vào.
- Tóc của
em...
Nhật Minh
nắm lấy tay cô, khó chịu trong lòng vẫn chưa dứt. Anh thích mái tóc dài của cô,
tự nhiên lại đẹp. Còn mái tóc ngắn này, tuy không xấu, lại rất có cá tính nhưng
chung quy anh vẫn không thích.
Nhã Thi
quay phắt lại nhìn anh rồi lại nhìn xuống cánh tay đang bị anh nắm lấy, khó
chịu rút ra. Cô bước vào nhà, bật đèn sau khi bỏ lại cho anh hai từ: “Cắt
rồi!“.
Nhật Minh
theo Nhã Thi vào nhà, anh kéo cô quay người lại, tức giận nắm lấy hai vai cô,
hỏi:
- Tại sao
em lại cắt đi mái tóc của mình? Tại sao hả?
- Anh làm
cái quái gì vậy? Buông tôi ra! Đau quá! - Nhã Thi nhăn mặt, cố gỡ tay anh ra.
Anh nắm chặt đến nỗi khiến cô đau đến sắp khóc. - Anh điên rồi, cút ra khỏi nhà
tôi ngay! - Cô hét lên khi anh chịu buông tay.
- Trừ khi
em nói rõ cho tôi biết. Nếu không, tôi sẽ không đi đâu hết!
- Tôi có gì
để nói với anh chứ? - Cô quay mặt đi, che giấu những giọt nước mắt vừa rơi
xuống.
Nhật Minh
lại đứng trước mặt cô, vừa định nói tiếp nhưng thấy cô khóc, anh chợt hoảng
loạn.
- Đừng
khóc! Tôi xin lỗi vì lúc nãy hơi mạnh tay. - Anh dỗ dành, lấy tay xoa hai vai
cô, lo lắng hỏi. - Em có đau lắm không?
Nhã Thi đưa
đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh, gật đầu:
- Có, tôi
đau lắm!
Cô ngồi
thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô đau lắm! Trái tim cô rất đau!
Nhật Minh
vội ngồi xuống, ôm lấy cô. Ánh mắt ánh lên những tia đau lòng.
- Tôi xin
lỗi! Tôi không cố ý làm em đau. Tôi chỉ muốn biết tại sao em lại cắt đi mái tóc
của mình thôi.
“Em
có biết, tôi thích mái tóc dài của em như thế nào không?”
Cô đẩy anh
ra, đứng dậy:
- Anh tránh
ra đi! Tất cả là lỗi của anh, tại anh mà anh ấy mới chia tay tôi. Tại anh, tại
anh, tại anh!
Sau mỗi từ
”tại anh” là Nhã Thi lại đánh vào người anh một cái. Nhật Minh không
phản kháng, để mặc cho cô đánh.
Nhật Minh
không biết tại sao cô lại đổ lỗi cho mình việc hai người chia tay. Nhưng anh
vẫn không hỏi và không làm gì, cứ để mặc cô trút giận lên người mình. Chỉ mong
sau khi đánh anh xong người cô có thể nhẹ nhõm.
Mặc dù Đan
Huy đã thừa nhận chia tay cô vì cô gái kia nhưng Nhã Thi vẫn ngang bướng không
chấp nhận sự thật. Và vì không chấp nhận sự thật nên cô chỉ còn cách đổ mọi lỗi
lầm lên người Nhật Minh. Cô đang cố gắng để quên hắn, nếu anh không gợi lại
chuyện này thì vết thương của cô nó sẽ không đau như thế.
Khi trái
tim tưởng chừng như đã hồi phục như ban đầu nhưng hóa ra nó vẫn cứ đau âm ỉ.
Chỉ cần một tác động nhỏ là nó lại trỗi dậy, khiến sự mạnh mẽ của cô lập tức
trở nên yếu đuối.
Không ai
khác mà chính anh - người đã khơi mào nỗi đau cô đang cố quên đi.
- Việc hắn
bỏ em khiến em đau lòng đến vậy sao? - Nhật Minh bắt lấy tay cô, hỏi.
- Phải! Tôi
đau lòng lắm! Tôi yêu anh ấy nhiều thế cơ mà nhưng anh ấy vẫn bỏ tôi để đi theo
người con gái khác. Hức hức!
Nhìn thấy
cô như thế, anh không chịu được liền văng tục một câu:
- Fuck!
Rồi anh
quay người đi nhanh ra cửa, không quên dặn dò cô: “Em nghỉ sớm đi! Tôi có
việc phải đi rồi.”
Nhật Minh
ngồi vào xe, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số mà trước kia nó đã từng nằm
trong danh bạ của anh.
- Đến cầu
Hoa Viên, tôi có chuyện cần nói với cậu.
Vứt điện
thoại sang ghế bên cạnh, anh đạp ga phóng đi. Con xe Benz sáng bóng lao vun vút
trong đêm tối như một cơn vũ bão.
...
Cầu Hoa
Viên về đêm thật đẹp, ánh sáng phát ra từ cây cầu chiếu sáng cả một vùng. Ánh
sáng chiếu xuống mặt sông phẳng lặng, êm đềm. Có một vài con thuyền nhỏ vẫn còn
qua lại trên sông, tiếng mái chèo rẽ nước tạo nên một thứ âm thanh dễ chịu,
cùng với tiếng nói chuyện rôm rả của người chèo trong đêm khuya tĩnh lặng phá
tan đi bầu không khí cô đơn, hiu quạnh khi màn đêm buông xuống.
Trên cầu
chỉ còn thấp thoáng vài chiếc xe qua lại. Khi tiếng động cơ xe dần xa thì không
gian lại trở nên yên ắng.
Ở bãi đất
trống gần đó, Nhật Minh đứng dựa lưng vào thành xe, nhàn nhã hút thuốc. Anh
đang cố gắng phục hồi lại tâm trạng bình ổn vốn có của mình. Sau khi từ nhà cô
rời đi, anh thực sự đã rất tức giận. Nếu không phải vì đêm khuya vắng người qua
lại thì có thể anh đã không thể kiểm soát được hành vi của mình khi gặp xe nào
là muốn tông xe đó.
Từ trước
đến nay, dù có chuyện gì đi nữa Nhã Thi cũng không bao giờ khóc trước mặt anh.
Trừ khi chuyện đó quá sức chịu đựng của cô.
Cô vì hắn
mà khóc, vì hắn mà cắt đi mái tóc của mình, còn anh vì cô mà tiếc nuối, vì cô
mà đau lòng. Liệu rằng cô có hiểu điều đó không?
Gió miên
man thổi, khẽ luồn vào mái tóc, da thịt anh. Ngọn lửa nhỏ trên điếu thuốc bị
gió thổi, ánh lửa lập lòe như muốn tắt. Một chiếc BMW đỏ rực lao như điên vào
bãi đất trống, tiếng thắng gấp chói tai vang lên ngay bên cạnh xe anh.
Đan Huy từ
trên xe bước xuống, hai tay đút vào túi quần, sải từng bước chân cao ngạo đến
chỗ Nhật Minh.
Hắn đứng
trước mặt anh, nở một nụ cười đểu, cất tiếng:
- Cậu gọi
tôi ra đây để đòi lại sự công bằng cho Nhã Thi sao?
Khi Nhật
Minh gọi điện cho hắn, hắn đã mơ hồ nhận ra được việc anh đột nhiên hẹn gặp hắn
là có chuyện gì.
Anh liếc
nhìn hắn, khẽ nhếch môi rồi vứt điếu thuốc vẫn còn đang hút dở xuống đất, dập
tắt bằng cách nghiền nát nó dưới chân như một cách “dằn mặt” hắn.
- Dạo này
công việc làm ăn của cậu vẫn khá chứ? - Nhật Minh không trả lời câu hỏi của hắn
mà hỏi một câu không liên quan. - Tôi nghe nói công ty Hoàng Kỳ đang chuẩn bị
cho một cuộc đấu thầu xây dựng một khu chung cư ở tỉnh A nhỉ?
- Vậy thì
sao? - Hắn nhìn anh, có chút khó hiểu. Khi không anh lại hỏi về công việc của
hắn làm gì?
- À không
có gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một điều thôi. - Anh đi vòng quanh người
hắn, đặt một tay lên vai hắn, từ tốn nhả ra từng chữ. - Từ bây giờ trở đi, bất
cứ một dự án nào của công ty Hoàng Kỳ đều sẽ không qua khỏi tay tôi.
Như có một
dự cảm chẳng lành, hắn quay phắt lại nhìn anh. Đối diện với ánh mắt đầy kiên
định và cái nụ cười hòa nhã nhưng ẩn sâu bên trong là một thâm ý khó dò, trong
lòng hắn đột nhiên có chút lo sợ.
- Nói như vậy
là có ý gì? - Hắn hiểu nhưng vẫn vờ như không hiểu.
- Chẳng
phải cậu thông minh lắm sao? Tôi nói đơn giản như vậy, lẽ nào cậu nghe không
hiểu? Hay là tôi đã đánh giá quá cao về khả năng nhận biết vấn đề của cậu?
Một loạt
câu hỏi đầy tính trào phúng của anh xoáy sâu vào tâm trí hắn. Hai tay hắn bất
giác nắm chặt lại tạo thành hình nắm đấm. Ánh mắt oán giận nhìn anh, cố nuốt
từng nỗi hận, nỗi căm thù vào lòng. Thời đại học hắn đã thua anh, nay ra ngoài
xã hội làm việc hắn cũng chưa từng thắng anh. Nỗi hận này, hắn quả thực nuốt
không trôi.
“Đồ
khốn!” Hắn chửi thầm.
- Vì trả thù cho Nhã Thi mà cậu phải làm như vậy sao?
Nhật Minh
thôi bỡn cợt hắn, trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu. Mở cửa ngồi vào trong xe,
anh hạ cửa kính xuống, nói vọng ra. Từng lời từng chữ lạnh như băng:
- Làm tổn
thương đến cô ấy, để tôi xem cậu có sống yên được với tôi hay không. Tôi sẽ khiến
cho cậu phải trắng tay ra khỏi công ty Hoàng Kỳ. Hãy chờ đi!
Rồi anh lái
xe một vòng quanh hắn, bánh xe ma sát với mặt đất khiến cát bụi bay tứ tung.
Đan Huy lấy tay che ngang tầm mắt đến khi xe anh mất hút và đống cát bụi tan
biến vào không khí.
Hắn tức
giận quay người, dồn hết sức vào bàn chân đá thật mạnh lên chiếc xe vô tội của
mình.
- Mẹ kiếp!
Trương Nhật Minh, nếu như mày khiến tao trắng tay thì tao sẽ khiến cho Nhã Thi
hận mày suốt đời.
Tiếp theo
đó là một tràng cười man rợ vang vọng trong đêm khuya thanh vắng. Một vài chiếc
xe máy qua lại đều trao cho hắn những ánh nhìn quái dị và có cùng một ý nghĩ:
”Cái tên này bị điên rồi!”