Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 8: Một ngày xui xẻo



Ngày đầu tiên đi làm, Nhã Thi cố gắng đi thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Cô không muốn ngày đầu lại đi làm trễ, gây ấn tượng xấu với mọi người.

Nơi cô làm việc là một nhà hàng lớn cách nhà không xa. Đó là một nhà hàng cực kì nổi tiếng và sang trọng, có tên là Heaven. Đây là nơi dành cho giới thượng lưu, các món ăn trong đó rất đắt đỏ, rẻ nhất là vài trăm ngàn và đắt nhất là vài triệu một món. Lúc được nhận vào làm, quản lí đưa cô xem cái menu mà mắt cô mở to hết cỡ. Khi nhà còn giàu có, cha đã nhiều lần dẫn cô đến đây ăn nhưng mọi lần, cô đều nhìn hình ảnh món ăn chứ chẳng hề để ý đến giá cả. Lúc ông tính tiền, Nhã Thi chỉ thấy ổng kẹp rất nhiều tờ năm trăm ngàn vào menu nhưng cô vẫn không mảy may quan tâm. Nay tận mắt nhìn thấy bảng giá, với cương vị là một người nghèo, cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Không cần phải cắt cổ người ta như vậy chứ?

Sở dĩ Nhã Thi được nhận vào làm là vì cô đã từng là khách vip của nhà hàng và vì thông cảm cho hoàn cảnh gia đình nên quản lí mới đồng ý nhận cô. Do đây là nhà hàng lớn nổi tiếng nên nhân viên phục vụ phải được đào tạo, hướng dẫn rất kĩ lưỡng để trong quá trình làm việc không xảy ra sai sót nào khiến thực khách phiền lòng dẫn đến tình trạng khiếu nại nhà hàng. Nhưng Nhã Thi lại được ngoại lệ, cô cảm thấy cuộc đời này vẫn còn ưu ái cho mình lắm.

Tuy phải làm việc từ mười một giờ trưa đến mười giờ tối, lại chỉ được nghỉ mỗi ngày chủ nhật nhưng bù lại, tiền lương rất khá và còn được bao luôn ăn uống nên Nhã Thi cảm thấy hài lòng về điều đó.

Nhã Thi vào phòng thay đồ nữ, cực kì ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi người đều có mặt đông đủ. Họ đã thay đồ chỉn chu, còn đang bận trang điểm một ít. Hóa ra, cô là người đi trễ nhất ở đây.

- Chào mọi người!

Nhã Thi hướng họ nở nụ cười nhưng đáp lại sự nhiệt tình chào hỏi của cô là những cái nhếch môi, liếc xéo và không quan tâm. Môi cô cứng đờ, nụ cười lập tức thu lại.

Nhã Thi biết họ không ưa mình, ngay từ khi quản lí nhận cô họ đã thể hiện ra mặt rồi. Bởi họ cảm thấy ghen tỵ với cô vì cô không cần phải đào tạo mà được nhận vào ngay. Trong khi họ, để bước vào đây không phải là điều dễ dàng. Họ từng bị mắng, từng bị chửi vì làm không đúng yêu cầu của quản lí nên họ không ưa cô cũng là điều dễ hiểu.

Cô lấy bộ đồng phục trong tủ đồ rồi đi vào phòng thay. Đứng ngắm mình trong gương, Nhã Thi không khỏi xuýt xoa bộ đồ tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp. Chiếc áo thun trắng đơn giản có in logo tên nhà hàng bên ngực trái, được cô đóng thùng gọn gàng vào chân váy trên đầu gối một chút, để lộ ra đôi chân thon gọn. Chất liệu vải mềm mại, không quá gò bó giúp cho việc đi lại dễ dàng, thuận tiện. Lấy cái bảng tên gắn vào áo, cô nở nụ cười với mình trong gương, sau đó đi ra ngoài để chuẩn bị làm việc.

Khi Nhã Thi bước ra, những ánh nhìn không mấy thiện cảm của các cô gái kia lại “chĩa” vào cô. Cô vờ không để ý, lách người qua họ để đi. Không cần phải để ý đến những người không ưa mình!

Kiều - một người được mọi cô gái ở đây xem là “chị hai” nhìn theo bóng dáng cô ra khỏi phòng, khẽ lườm nguýt nói với “hội chị em” của mình:

- Con nhỏ đáng ghét! Chỉ là một tiểu thư hết thời thì có gì ghê gớm!

- Đúng đấy! Lúc trước nhà cô ta còn giàu, còn có tiền thì mình còn nể. Chứ bây giờ nhìn cô ta chẳng khác gì một đứa con gái nghèo xơ nghèo xác, thật đáng để phỉ nhổ nước bọt vào mặt. - Trang nói.

Mấy người còn lại đều gật gù, tiếp tục thay phiên nhau nói xấu Nhã Thi. Gần đến mười một giờ, họ mới chịu giải tán để làm việc.

Đúng mười một giờ nhà hàng mở cửa. Ban đầu chỉ có vài người đến nhưng sau đó càng lúc càng đông dần khiến nhà bếp không kịp nghỉ tay khi cái ghi chú món ăn của khách được nhân viên đưa đến liên tục.

- Bàn số một hai phần bít-tết. Bàn số năm và bàn số bảy mỗi bàn hai phần cơm chiên hải sản. Bàn số mười bốn phần mì Ý... - Tiếng của một nữ nhân viên đứng trong nhà bếp, đọc lớn cho các đầu bếp người Việt lẫn người Tây nghe.

Bên trong bận rộn, bên ngoài cũng không được thảnh thơi.

Các nhân viên phải liên lục chạy bàn, ghi ghi chép những món họ gọi. Nhã Thi cũng vậy, cô đứng tại bàn số mười lăm, chờ đôi nam nữ kia xem menu.

- Cho tôi một phần cơm sườn cừu nướng và một chai Vodka. - Chàng trai quay sang cô gái đối diện, hỏi. - Mai Liên! Em dùng gì?

Trong khi chờ đợi, Nhã Thi cứ nhìn cô gái đó không thôi. Trông cô ấy khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không đẹp nhưng cô ấy lại có một nét gì đó rất đáng yêu khiến người ta dễ cảm mến. Cô ấy trang điểm khá nhẹ, chỉ tô một chút son cho tươi tắn chứ không lòe loẹt như những quý cô đang có mặt ở đây. Cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc ngắn được cắt cúp tới vai, ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhã Thi không khỏi xuýt xoa, thầm khen cô gái đó giống hệt như búp bê, hai má hơi ửng hồng thật khiến người ra ngứa miệng muốn hôn.

Nghe chàng trai hỏi, cô gái có tên là Mai Liên ấy ngẩng mặt lên nhìn, không cần xem menu, tươi cười nói với Nhã Thi:

- Chị cho em một phần mực nướng cay và mực xào sa tế đi ạ!

Mắt Nhã Thi chợt sáng lên, giọng Mai Liên nghe dễ thương quá! Giống hệt như giọng của một đứa con nít, hơi ngọng nghịu nhưng không khó nghe. Điều Nhã Thi quan tâm nữa là hai món cô ấy vừa gọi cũng là hai món mà cô rất thích ăn.

Cô mỉm cười với Mai Liên, vừa định ghi vào giấy thì nghe giọng của chàng trai kia có vẻ không hài lòng:

- Không được! Lần nào em cũng chỉ gọi có hai món đó, ăn nhiều đồ nóng sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu. Em phải ăn cơm mới tốt, biết chưa?

Mai Liên bĩu môi:

- Nhưng em thích ăn cơ mà! Với chẳng phải vừa nãy anh hỏi em ăn gì sao?

Chàng trai bị bắt thóp, không biết nói gì hơn nên đành dịu giọng:

- Thôi được rồi! Ăn hai món đó cũng được nhưng em phải ăn thêm cơm, được không?

Mai Liên nghe xong gật đầu lia lịa, luôn miệng nói “dạ được dạ được” khiến cho Nhã Thi và chàng trai kia phải bật cười. Nhưng nhìn hai người họ vui vẻ như vậy, cô lại có chút buồn khi nghĩ đến tình cảm đang nhạt dần của cô và hắn.

- Cô làm theo yêu cầu của cô ấy cộng thêm một phần cơm cà ri thịt bò và một ly nước cam. Cảm ơn!

Nhã Thi ghi lại theo lời chàng trai rồi cúi chào lui đi. Trước khi đi cô không quên nhìn chàng trai đó, anh ta đang giơ tay véo nhẹ má Mai Liên, yêu chiều nhìn cô ấy. Nhã Thi lại nhìn sang Mai Liên đang nhăn mặt vờ hờn dỗi, khẽ mỉm cười.

“Cô gái! Em may mắn thật đấy vì em có một người bạn trai rất thương em!”

Đến gần tối, khoảng tám giờ mà khách vẫn còn ăn chật kín nhà hàng. Nhã Thi khẽ thở dài, không ngờ đi làm lại vất vả như vậy!

Tất cả tiếng nói chuyện, tiếng thủy tinh chạm nhau đều ngưng bặt, tất cả ánh mắt đều hướng ra ngoài cửa - nơi có hai vị khách vừa mới bước vào.

Nhã Thi cũng thuận mắt nhìn theo họ, hai người một người tuổi trung niên và một chàng trai còn rất trẻ, hơn nữa lại cực kì đẹp trai, dáng người cao lớn, đôi chân thẳng tắp đang sải bước tiến về chiếc bàn trống gần chỗ cô đứng, vừa đi vừa nói chuyện với vị khách kia.

Hai người đều mặc vest như nhau nhưng vị khách trung niên ấy hơi mập và thấp nên nhìn sao cũng mặc không đẹp bằng chàng trai kia. Dường như người đẹp thì dù là miếng giẻ rách, mặc lên người vẫn trở nên rất “sì-tai” và “hợp thời trang“.

Anh ta tuy có đẹp, có phong độ thiệt đấy nhưng đó lại là người cô không muốn nhìn thấy nhất.

Nhã Thi nhất thời cuống quýt, tính chuồn đi nhờ người khác tiếp họ. Nhưng nhìn quanh, ai cũng đang bận rộn với công việc của mình. Bàn chỗ cô đang đứng là một bàn vip dùng để tiếp những vị khách quý lâu năm của nhà hàng. Quản lí nói một lúc nữa sẽ có một vị khách vip đến cùng với người thân nên bảo cô đứng đây tiếp họ. Nhưng Nhã Thi không ngờ người đó lại là anh, nếu biết trước cô thà chết chứ không tiếp người mà mình ghét.

Cô loay hoay không biết làm thế nào thì anh và người kia đã tiến đến nơi. Hết đường lui, cô hít thở thật sâu, cố gắng điều hòa lại tâm trạng của mình sau đó nở nụ cười thật tươi để chào đón bọn họ.

- Chào mừng quý khách đến với nhà hàng của chúng tôi! Mời quý khách ngồi! - Khi hai người ấy yên vị trên ghế, cô mới lịch sự hỏi. - Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?

Nhật Minh nhìn thấy cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, khóe miệng chỉ hơi cong lên. Ánh mắt anh di chuyển một vòng trên người cô, tại sao đến giờ anh mới thấy bộ đồng phục của Heaven lại đẹp như vậy? Là vì trước nay anh không hề để ý hay vì nó được mặc trên người cô nên anh mới thấy nó đẹp?

Ánh mắt anh lại di chuyển lên mặt Nhã Thi, nụ cười của cô khiến tâm trạng anh có chút vui vẻ, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô cười với anh như thế!

Nhã Thi cười muốn méo miệng vậy mà anh vẫn không hề quan tâm đến lời nói của cô, menu được đặt sẵn trên bàn cũng không thèm liếc mắt lại nhìn cô chằm chằm như vậy để làm gì? Anh có âm mưu gì chăng?

- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ? - Cô kiên nhẫn hỏi lại, nụ cười vẫn giữ trên môi tuy có chút miễn cưỡng.

Nhật Minh thực sự muốn cười với vẻ mặt giả vờ niềm nở của cô nhưng nụ cười chưa được hé ra, anh đã lập tức thu lại. Nếu như đây không phải là nhà hàng và cô không phải là nhân viên bị bắt phải tiếp anh thì cô có vui vẻ, có cười với anh như thế không?

Dời tầm mắt khỏi cô, anh cúi đầu xem menu.

- Chú Trung, chú muốn dùng gì? - Anh không vội gọi món cho mình mà quay sang hỏi người kia trước.

Ông chỉ vào hình ảnh một con tôm hùm lớn, nói với cô:

- Cho tôi một con tôm hùm Boston nướng sốt phô mai, một phần cá hồi Na Uy nướng và một phần gan ngỗng áp chảo.

Nghe ông gọi món, cô cảm thấy hơi choáng nhưng vẫn gật gật ghi vào giấy.

- Còn anh dùng gì? - Cô hỏi anh.

- Cho tôi một phần bít-tết và một chai vang đỏ. Cảm ơn!

Anh gấp menu lại đưa cho cô. Cô nhận lấy.

- Quý khách vui lòng đợi một lát, món ăn sẽ được mang ra ngay.

Nhã Thi cúi chào rồi đi vào nhà bếp.

- Cô gái ấy xinh quá phải không? - Ông Trung thấy cô đã khuất bóng rồi mà anh vẫn còn nhìn theo nên ông cười cười, ghẹo anh.

Bị ông ghẹo, anh chỉ còn cách cười trừ, đổi đề tài:

- Chú dự định xây dựng gì ở khu đất mới mua?

Ông Trung xoa xoa cằm, nghĩ ngợi nói:

- Chú định xây một khu nhà trọ cho người nghèo thuê.

Nghe ông nói, anh liền lập tức tán thành:

- Con ủng hộ với quyết định của chú! Nước ta vẫn còn nhiều người khá nghèo khổ, nếu có một căn nhà ở mà giá cả lại phải chăng thì cuộc sống của họ sẽ bớt đi một thứ để lo.

Hai người ngồi trò chuyện được một lúc thì Nhã Thi mang đồ ăn ra.

Vì hơi nặng và vì bưng bằng một tay, cô cảm thấy không quen nên bước chân đi không được vững. Cô không hiểu cái ông kia đã mập như vậy rồi sao còn ăn lắm như vậy chứ? Chỉ cần bưng vài lần như vậy nữa thôi, cô e rằng cánh tay của mình sẽ gãy mất.

“Cố lên Nhã Thi, sắp tới rồi!” Cô thầm nhủ.

- Á!

Xoảng!

Chân cô va phải cạnh ghế của chiếc bàn bên cạnh bàn Nhật Minh, khiến cả người cô chúi nhủi, ngã nhào về phía trước, khay thức ăn trên tay cô cũng theo đà rơi thẳng xuống nền gạch. Tạo nên một thứ âm thanh chói tai.

Lập tức, mọi ánh nhìn vừa dời đi lại một lần nữa quay lại. Lần này họ không nhìn anh mà là nhìn cô...

Lần lày cô thảm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.