Hơn 11 giờ Giản Tinh mới về đến nhà gỗ, những người khác hãy còn chưa về.
Vết thương trên người Thẩm Tiêu đã được băng bó cẩn thận, anh đang ung dung ngồi ngoài sân, hả hê nhìn con gà bị nhốt trong lồng, chính là con gà trống lúc nãy quần nhau với họ.
Thấy Giản Tinh, hai mắt Thẩm Tiêu lóe sáng.
Nhác thấy cái giỏ trong tay cậu, anh tò mò như em bé, hỏi: “Cái gì đây?”
Giản Tinh nhoẻn cười: “Đặc sản vùng núi.”
“Hả?”
“Dùng để hầm canh gà ạ.”
Hai mắt Thẩm Tiêu sáng hơn nữa.
Giản Tinh nhìn con gà trong sân: “Ở đâu ra đây ạ?”
Thẩm Tiêu híp mắt cười nói: “Thím Chu cảm ơn mọi người đã bắt gà và thỏ giúp nên tặng cho một con.”
Giản Tinh hiểu, chắc là chương trình đã bỏ tiền ra mua.
Nhưng khéo thay lại chính là con gà đã mổ Thẩm Tiêu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có nguyên nhân đến từ anh.
Cậu xem giờ, trưa nay không kịp ăn gà rồi, cậu bèn chui thẳng vào phòng bếp.
Thẩm Tiêu lượn lờ quanh con gà trống mấy vòng, nhìn đến độ nó đập cánh muốn bay ra chiến đấu với anh thêm một trận nữa.
Thẩm Tiêu không thèm chấp với loại chẳng sống được bao lâu như nó, nhởn nhơ quay người đi vào phòng bếp.
Trong bếp, Giản Tinh đang rửa rau, thái thức ăn, động tác thành thạo nhanh nhẹn.
Thẩm Tiêu trông một lúc: “Có gì giúp được không?”
Giản Tinh định nói không cần, nhưng thấy người quay phim sau lưng anh, bèn sửa lời: “Anh Thẩm nấu cơm trước nhé.”
“Ừa.”
Người đàn ông mười ngón tay không dính nước loanh quanh trong bếp nửa ngày vẫn chưa bắt tay vào làm được.
Giản Tinh vô tình quay đầu, lập tức đoán ra, mỉm cười nói: “Trên cái bàn cạnh cửa sổ có nồi cơm điện, gạo thì ở cái vại trong góc.
Anh đong ba bát gạo, vo bằng nước sạch ba lần, sau đó cho thêm lượng nước tương đương với gạo là được.”
Thẩm Tiêu làm theo lời Giản Tinh, lúc ấn nút nấu cơm xong, anh nhướng mày: “Thì ra nấu cơm đơn giản như thế.”
Giản Tinh mỉm cười, nhờ anh giúp thêm mấy việc đơn giản khác, tiện cho người quay phim ghi hình.
Một tiếng sau, lúc những vị khách khác quay về, Giản Tinh đã làm xong sáu món một canh, hương thơm thức ăn từ xa vẫn ngửi thấy.
Mấy người nóng lòng ngồi vào bàn ăn, thức ăn vào miệng, nữ khách mời tạm thời kinh ngạc: “Anh Giản, anh làm đây ư?”
Giản Tinh nói: “Tôi với anh Thẩm cùng làm.”
Nói đoạn, cậu nhìn nhau cười với Thẩm Tiêu.
Ba vị khách mời cố định thấy quan hệ hai người dường như tốt hơn nhiều sau một buổi sáng thì vừa ngạc nhiên vừa mừng.
Ba vị khách mời tạm thời khiếp sợ nhìn Thẩm Tiêu – người vẫn đang nghiêm túc ăn uống, gắp thức ăn không hề ngơi tay.
Ánh mắt họ vừa sùng bái vừa xúc động, không ngờ thị đế còn có tay nghề như vậy.
Chưa xúc động được bao lâu, món ăn trên bàn đã vơi đi bằng tốc độ mắt thường trông thấy, mấy người nhanh chóng hoàn hồn, gia nhập đội ngũ cướp thức ăn.
Một bữa cơm, gió cuốn mây tan, đến canh cũng không thừa.
Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục đi làm.
Giản Tinh đi sau cùng.
Con gà trống đã bị cậu làm thịt rồi.
Giản Tinh mặc niệm cho con gà đã đắc tội Thẩm Tiêu mấy phút, cậu cho nó vào nồi và hầm trên bếp, nhờ nhân viên trông lửa hộ.
Sau đó cậu xin nhân viên hai đôi găng tay vải, bấy giờ mới ra khỏi nhà cùng Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu bị thương, nhân viên của chương trình muốn giúp anh, song anh từ chối.
Anh và Giản Tinh làm lụng hơn một tiếng, cuối cùng cũng khai hoang xong một mảnh đất.
Tay anh mọc thêm mấy cái bọng nước, may mà đeo găng tay Giản Tinh đưa nên không hề nghiêm trọng.
Giản Tinh lấy hạt giống đến, hai người rắc hạt xuống, sau đó tưới nước.
Thím Chu đến kiểm tra, xác nhận họ hoàn thành nhiệm vụ, cho họ hai con gà.
Lúc về ngôi nhà gỗ, canh gà đã gần chín, Giản Tinh rửa nấm hái lúc sáng và cho vào.
Chẳng mấy chốc, hương thơm nức mũi tỏa khắp sân nhà.
Thẩm Tiêu tắm rửa thay quần áo xong, ngồi im ở chỗ cách cái bếp không xa.
Lúc canh chín, những người khác vẫn chưa về, Giản Tinh bèn hâm nóng bằng lửa nhỏ.
Thấy Thẩm Tiêu thường xuyên dòm vào bếp, sau khi được sự đồng ý của chương trình, Giản Tinh múc cho anh một bát canh gà, để anh thử trước.
Ăn miếng đầu tiên, Thẩm Tiêu mở to mắt, sau đó lập tức cụp xuống, quyết định bắt Bạch Đồ ngày mai đến dọn nhà lần nữa.
Chủ nhà và đạo diễn xem lại cảnh một đám người bắt gà tìm thỏ hồi sáng, quay sang nhìn Thẩm Tiêu đang ngồi trong góc ăn vụng canh gà, hai mắt phát sáng.
Chương trình lần này chắc chắn sẽ sốt xình xịch.
Chập tối, những người khác hoàn thành công việc trở về.
Ông Vương và Phùng Viện mang về món bò kho do ông chủ tặng, hai vị khách mời tạm thời cũng mang về hai con cá.
Bữa tối do Lý Thi Vận và ba vị khách mời tạm thời nấu, năm món ăn, phòng bếp cứ như vừa trải qua đại nạn.
Trên bàn ăn, Thẩm Tiêu gắp mấy đũa rau cho có, sau đó ăn hai bát cơm với canh gà, hởi lòng hởi dạ.
Một bữa cơm, canh gà bị tranh nhau hết sạch, năm món còn lại đều thừa kha khá.
Như thường lệ, chủ nhà khen ngợi tay nghề của mấy vị khách mời, khen đến nỗi nụ cười trên mặt mấy người suýt nữa sụp đổ.
Nếu đã mời ngôi sao đến làm khách, đương nhiên phải có tiết mục biểu diễn, đây cũng là phần đáng xem của chương trình giải trí.
Đội ngũ chương trình đốt lửa trại trong sân, bởi vì phải biểu diễn, các khách mời đều mặc khá ít, ngồi quanh đống lửa cũng không thấy lạnh.
Ở đây hầu như đều là nghệ sỹ kinh nghiệm đầy mình, biểu diễn là chuyện đơn giản như đan rổ.
Lý Thi Vận nhảy một bài của nhóm, nữ khách mời tạm thời hát đệm cho cô, không khí tươi trẻ, lập tức dấy lên cao trào.
Phùng Viện hát một khúc kịch Hoàng Mai kinh điển, vừa cất giọng đã biết là bậc thầy.
Hai nam khách mời tạm thời song ca một bản rap nước ngoài.
Ông Vương cũng hát một bài cách mạng.
Ba thời đại, bốn phong cách, đều vô cùng đặc sắc.
Chỉ còn Thẩm Tiêu và Giản Tinh.
Thẩm Tiêu nhường Giản Tinh lên trước, ánh mắt chứa đựng sự chờ mong.
Giản Tinh xua tay: “Em thì thôi, em không biết biểu diễn.”
Thấy những người khác không tin, Giản Tinh nói: “Em thật sự không biết, không biết hát cũng không biết nhảy.”
Thẩm Tiêu sửng sốt, đột nhiên nhớ đến “âm thanh ma quỷ” nghe được lúc sáng, ánh mắt lạ lùng.
Một nam khách mời tạm thời hỏi: “Vậy anh biết cái gì?”
Giản Tinh nói: “Tôi chỉ biết đóng phim.”
…
Tất cả mọi người đều biết Giản Tinh là một diễn viên, nhưng trong giới giải trí có diễn viên không biết hát, không biết nhảy hả?
Ăn cơm Giản Tinh nấu, mấy người đều thân thiết và tốt bụng với cậu hơn mấy phần.
Lý Thi Vận nói: “Không biết không sao, có thể học ngay tại đây mà.”
Mấy người xoa tay hăm hở, bất chấp sự từ chối của Giản Tinh, họ tự bàn bạc với nhau xem dạy cậu cái gì, không ai chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Tiêu.
Đội ngũ chương trình đương nhiên đứng xem kịch hay, chương trình giải trí chưa từng có tiền lệ này, đây sẽ là một điểm đáng xem mới.
Một nam khách mời tạm thời đứng ra đầu tiên, định dạy Giản Tinh hát một bài tình ca vô cùng đơn giản.
Cậu hát trước một lượt, sau đó dạy Giản Tinh từng câu một.
Cậu hát xong câu thứ nhất, thấy Giản Tinh không mở miệng, nam khách mời cổ vũ: “Chưa thuộc cũng không sao, tôi dạy thêm mấy lần nữa.
Nào, thử xem.”
Giản Tinh đảo qua ánh mắt mong đợi của mọi người, không tiện từ chối, đành mở miệng hát.
…
Hồi lâu, trong sân có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, âm thanh ma quỷ mới vừa rồi chui từ đâu ra vậy? Nó được phát ra từ miệng Giản Tinh hả? Người bình thường có thể hát được như thế ư?
Lời thì đúng hết rồi, nhưng không có một âm nào đúng điệu, thậm chí lệch xa tít tắp.
Vẻ mặt nam khách mời như bị sét đánh, không tin nổi, dạy cậu thêm mấy lần nữa.
Sau đó, cậu ta tuyệt vọng đổi sang người khác.
Không hát được thì nhảy.
Lý Thi Vận đứng dậy: “Cậu Giản, cậu nhảy bao giờ chưa?”
Giản Tinh thành thật trả lời: “Trước khi đến em có học với huấn luyện viên trong phòng nhảy mười phút.”
Lý Thi Vận không hiểu: “Sao lại chỉ học có mười phút?”
“Thầy giáo nói nền tảng của em quá kém, học cùng những người khác sẽ rất mệt, bảo em về nhà tự học.”
???
Lý Thi Vận càng không hiểu nổi, học với huấn luyện viên đương nhiên sẽ nhanh hơn tự học chứ.
Đây rõ ràng là không muốn dạy.
Huấn luyện viên của Giải trí Tinh Đồ đều kênh kiệu thế à?
Nhưng cô nhanh chóng hiểu được mình đã hiểu lầm thầy dạy nhảy kia rồi.
Cô nhảy mấy động tác đơn giản, bảo Giản Tinh thử xem, Giản Tinh nhảy theo cô.
Sau đó, tất cả mọi người lại bị sét đánh.
Giản Tinh thuộc hết động tác, nhưng không phải tay nào chân nấy thì là trái phải loạn lên, trọng tâm chông chênh, cơ thể nghiêng ngả, trông không giống nhảy mà như lên đồng.
Lý Thi Vận không tin, dạy thêm mấy lần, tất cả các khách mời không nhịn nổi nữa cười lăn cười bò, các nhân viên xung quanh cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Ngay cả Tiểu Phi ngồi trong nhóm nhân viên cũng bụm miệng cười trộm.
Cuối cùng, Lý Thi Vận từ bỏ.
Phùng Viện cũng đứng dậy.
Thực tế chứng minh, người không hát nổi bài bình thường thì hát hí khúc càng đáng sợ.
Cả đám lăn qua lộn lại nửa tiếng vẫn không dạy nổi Giản Tinh một ngón nghề nào.
Nhưng người ngồi xem lại vô cùng vui, chẳng hạn như Thẩm Tiêu.
Sau khi ai nấy đều đã từ bỏ, anh đứng dậy, cười tủm tỉm: “Nhảy với tôi nhé.”
Một câu nói, cả sân thoáng cái im phăng phắc.
Sau đó, toàn bộ mọi người kích động đứng bật dậy, bao gồm cả đạo diễn và chủ nhà.
Thẩm Tiêu ra mắt là vũ công, một bước lên ngôi, nhưng anh đã ngừng nhảy tròn tám năm rồi.
Vốn dĩ anh chịu đến đây tham gia, đội ngũ chương trình đã cảm thấy không biết mình thắp hương khấn đúng phật nào, chẳng ngờ, vậy mà có thể khiến anh nhảy lại.
Vua nhảy trở về, còn đề tài nào tuyệt hơn nữa ư.
Khỏi lo rating của chương trình này nữa rồi.
Giản Tinh ngồi im, cậu lấy đâu ra tư cách để nhảy với Thẩm Tiêu! Nhưng Thẩm Tiêu không cho cậu cơ hội từ chối, dứt khoát kéo tay cậu ra đứng ở giữa sân.
Bảo nhân viên bật một đoạn nhạc chậm rãi, anh dắt Giản Tinh bắt đầu nhảy, dùng hành động thực tế để diễn giải cho tất cả mọi người, thế nào gọi là “Rồng dìu dắt tôm”.
Kết thúc bài nhảy, mọi người vừa cười vừa vỗ tay.
Tiếng vỗ tay đương nhiên là dành cho Thẩm Tiêu, còn tiếng cười cho ai thì khỏi cần phải nói.
Giản Tinh trái lại thở phào, có thể khiến mọi người vui vẻ, cũng coi như đã hoàn thành tiết mục.
Buổi ghi hình kết thúc trong tiếng cười rộn rã.
Lúc tan cuộc, Thẩm Tiêu gọi cậu lại.
Giản Tinh nghi hoặc: “Anh Thẩm, có chuyện gì ạ?”
Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh: “Cậu ghi nhớ rất tốt.” Anh để ý thấy, cho dù lời bài hát hay động tác nhảy phức tạp thế nào, Giản Tinh cũng chỉ cần một lần là thuộc, chẳng qua tay chân xiên xẹo, trái phải loạn lên.
Giản Tinh gật đầu: “Vâng, em học tập rất nhanh.”
“Cậu nhảy bằng cách nào?”
Giản Tinh chớp mắt: “Nhảy theo tiết tấu ạ.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, một người không có cảm giác tiết tấu (*) lại nhảy theo tiết tấu, há chẳng phải làm khó mình sao?
“Cậu không nhận ra lúc cậu nhảy thì đứng không vững à?”
Giản Tinh đương nhiên nhận ra, nhưng cậu vẫn luôn nghĩ là do mình không theo kịp tiết tấu.
Thẩm Tiêu nói thẳng: “Cậu không vững trọng tâm.”
Giản Tinh sững sờ: “Trọng tâm?”
“Cậu từng thấy con lật đật chưa?”
Giản Tinh gật đầu.
“Nhảy là dùng lực của cơ thể, nếu lực đúng, cậu nhảy thế nào cũng sẽ không ngã, giống như con lật đật vậy.”
Giản Tinh rơi vào trầm tư, đột nhiên sáng bừng mắt: “Đúng, lực và mô men lực! Khi sức lực sẵn có của cơ thể và lực hướng tâm với lực sinh ra do gia tốc trọng trường hoàn toàn trùng nhau, ta sẽ đạt được sự cân bằng.” (**)
Thẩm Tiêu: “…” Anh chỉ nhắc nhở cậu phải chú ý trọng tâm, cậu nói cái gì vậy.
“Gia tốc gì cơ, tôi nói là cảm giác tiết tấu của cậu không tốt, phải đổi sang cách học khác.”
Giản Tinh lẩm bẩm: “Gia tốc…” Hai mắt phát sáng, “Gia tốc có thể rút ngắn thời gian! Đúng, chính là thời gian!”
Cậu kích động nhìn Thẩm Tiêu: “Cảm ơn anh Thẩm, chắc là em tìm được cách rồi.”
Thẩm Tiêu không hiểu ra làm sao, nói sang cái khác: “Ngày mai tôi muốn ăn canh cá trích.”
Giản Tinh chưa theo kịp: “Dạ?”
Thẩm Tiêu nhắc lại.
Giản Tinh cười xán lạn: “Được.”
Khóe môi Thẩm Tiêu bất giác cũng cong lên theo, quay người lên tầng.
Tiểu Phi chạy đến kéo Giản Tinh lại.
“Anh Tiểu Tinh, anh đừng buồn, chỉ cần chăm chỉ học tập là nhất định sẽ học được thôi.”
Giản Tinh xoa đầu cậu bé, cười nói: “Ừ, chỉ cần nắm được phương pháp học tập chính xác, nhất định có thể học được.
Đi thôi, anh dạy em cách giải đề mới.”
Một tiếng sau, Thẩm Tiêu tắm rửa xong liền nằm trên giường xem điện thoại.
Anh nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ lên tầng, sát vách phát ra tiếng mở cửa.
Năm phút sau, Thẩm Tiêu thấy trên weibo vẫn đang mở, người mình theo dõi có tin mới.
Một Vì Sao Nhỏ: Anh Thẩm nhảy giỏi, diễn hay, tốt tính, anh là super star của em!
Thẩm Tiêu mỉm cười.