Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 18: 18: Sau Này Em Cách Xa Anh Ta Ra Anh Ta Không Phải Người Tốt





Hotsearch xôn xao đến sáng hôm sau vẫn nằm ở đầu bảng, đủ thấy Thẩm Tiêu nổi tiếng thế nào.
Đội ngũ chương trình bàn bạc một tối, cuối cùng quyết định không làm gì cả.

Chỉ cần có Thẩm Tiêu ở đây, rò rỉ tin tức là chuyện sớm muộn.

Tất cả coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ghi hình tập thứ hai bình thường.
Khách mời tạm thời tập hai vẫn thế, danh tiếng thường thường, chủ đề là Ăn đậu.

Các thành viên phải thu hoạch đậu, bóc vỏ đậu, xay nhỏ đậu, nấu đậu nành, làm tào phớ, đậu phụ, đậu khô,… Hiệu quả chương trình kém hơn tập một, song vẫn khá mới mẻ.
Ở tập ba, chương trình có một điều đặc biệt.

Trong dàn khách mời tạm thời có một vị ca sỹ thiên hậu, Nghiêm Nhan.
Nghiêm Nhan xinh đẹp, hát hay, mặc dù không nổi tiếng bằng Thẩm Tiêu, nhưng cũng tầm một chín một mười, đều là ông vua bà hoàng trong làng giải trí.

Vả lại Nghiêm Nhan giống Thẩm Tiêu, rất hiếm khi tham gia chương trình giải trí.
Có thể mời được thị đế Thẩm Tiêu đến làm khách mời cố định, cộng thêm ca hậu Nghiêm Nhan làm khách mời tạm thời, tất cả mọi người đều nghĩ, chương trình này chắc chắn đã thắp hương khấn phật dữ lắm.

Hai vị phật này chỉ cần tương tác với nhau một chút là dắt nhau lên hotsearch ngay.
Nhưng hai người không như họ mong muốn.
Chủ đề của tập ba là đặc sản vùng núi, dàn khách mời cần chia nhóm vào núi tìm nguyên liệu.

Quy tắc chia nhóm là ưu tiên phụ nữ, Nghiêm Nhan là người chọn đầu tiên.

Mọi người đều nghĩ cô sẽ chọn Thẩm Tiêu, nhưng cô lại đứng vào chỗ Giản Tinh.
Giản Tinh im re, trong khi Nghiêm Nhan chủ động chào cậu nhiệt tình.

Những người khác vừa tiếc nuối vừa thổn thức.

Tiếc vì không được xem hai ông bà hoàng tương tác với nhau, thổn thức Giản Tinh đúng là trời độ.

Tập một chung nhóm với Thẩm Tiêu, tập này lại chung nhóm với Nghiêm Nhan.
Nghiêm Nhan không chọn Thẩm Tiêu, mấy khách mời nữ còn lại cũng ngại, cuối cùng Thẩm Tiêu chung nhóm với ông Vương.
Chia nhóm xong, Giản Tinh và Nghiêm Nhan đi vào núi.


Mãi đến giữa đường người quay phim có việc rẽ sang hướng khác, xác định xung quanh không có ai, Giản Tinh mới hỏi: “Chị, sao chị lại đến đây vậy?”
Nghiêm Nhan ngồi phịch xuống một hòn đá, chẳng giữ chút hình tượng nào, khoa trương than vãn: “Không đến ủng hộ em thì tai chị sắp bị ông già tụng cho mọc kén rồi.

Ngày nào cũng lắc lư trước mặt chị mười mấy lần, thiếu điều đuổi chị ra khỏi cổng.”
Giản Tinh cười nói: “Thầy vẫn khỏe chứ ạ?”
Nghiêm Nhan chống cằm, cười bảo: “Mặt mày hồng hào, tinh thần hăng hái, càng già càng dai, em xem có khỏe không.

Rảnh thì về thăm thầy, tuy thầy không nói, nhưng chị biết là thầy nhớ em lắm.

Ngày nào cũng xem đi xem lại đống phim em đóng, chẳng biết xem cái gì nữa, có mấy cảnh đâu.”
Giản Tinh nhe răng: “Tại em kém cỏi, chỉ có thể đóng mấy phim đất diễn ít ỏi, em sẽ tiếp tục cố gắng.

Xong chương trình này em sẽ đi thăm thầy và cô.”
Nghiêm Nhan nhướng mày, ít ỏi? Muốn nhiều nhặn thực ra chỉ cần một câu nói của ông già nhà cô mà thôi.

Nhớ lại bộ dạng vừa xem phim vừa hớn hở kiêu ngạo của bố già nhà mình, lại nhìn sắc mặt hổ thẹn của Giản Tinh, Nghiêm Nhan lắc đầu.

Quả nhiên không giống nhau không thể thành thầy trò.
Tìm trong núi một ngày, thu hoạch khá phong phú.
Đến tối, Giản Tinh hiếm khi chủ động, cậu xin được đứng bếp, làm một bàn đầy thức ăn.

Nghiêm Nhan ăn đến là sung sướng, bảo Giản Tinh đơm cho cô hẳn hai bát cơm.
Thẩm Tiêu nhìn hai người trao đổi tự nhiên, cúi đầu ăn cơm, không biết đang nghĩ gì.
Đến thời gian tương tác buổi tối, chương trình vốn định cho Nghiêm Nhan và Thẩm Tiêu chung nhóm, nhưng bị cô từ chối thẳng thừng, Thẩm Tiêu thì giữ im lặng.

Nghiêm Nhan là người thẳng tính nổi tiếng trong giới, nói một là một hai là hai, chương trình cũng không dám ép nài, đành sắp xếp giống như hồi sáng.
Lý Thi Vận và một vị khách mời tạm thời nhảy chung một điệu dành cho cặp đôi, kết hợp với âm nhanh trẻ trung sôi động, lan tỏa bầu không khí vô cùng rạo rực.

Phùng Viện và một vị khách mời tạm thời khác kết hợp hoàn hảo giữa kịch Hoàng Mai và nhạc thịnh hành, nghe rất thú vị.

Thẩm Tiêu và ông Vương biểu diễn ngẫu hứng một đoạn phim kinh điển, diễn viên gạo cội và thị đế trẻ tuổi, hai thế hệ va vào nhau, đẩy chương trình lên cao trào.
Tuy nhiên, màn cuối cùng của Nghiêm Nhan và Giản Tinh còn bất ngờ hơn.

Giản Tinh nhờ chương trình tìm cho mình một đoạn trúc, thổi một khúc nhạc.

Nghiêm Nhan ngồi trên ghế, nhẹ nhàng cất tiếng hát theo.

Không có âm nhạc phức tạp, chỉ là tiếng sáo đơn giản, bài ca lại tuyệt vời khôn tả.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một người đứng một người ngồi, một người hát một người thổi, tựa như chỉ có hai người họ, vừa trong trẻo vừa đẹp đẽ.
Đạo diễn nhìn hình ảnh trong máy quay, ông chắc chắn, rating của tập này sẽ tăng vọt.
Ghi hình xong, chủ nhà mang hoa quả và đồ ăn nhẹ đến, mọi người ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
Giản Tinh cầm dao gọt vỏ, bổ hoa quả thành những miếng nhỏ rồi cắm dĩa vào, Nghiêm Nhan lập tức thò tay ra lấy để ăn.

Giản Tinh thấy vậy bèn đẩy đĩa bưởi đầy ắp về phía cô.

Nghiêm Nhan cười hài lòng, ăn bưởi ngấu nghiến, trông có vẻ rất thích.
Thẩm Tiêu nhướng mày.
Lý Thi Vận hỏi: “Chị Nghiêm, sao chị lại đến chương trình này vậy?”
Nghiêm Nhan vừa ăn vừa nói: “Đến kiếm cơm.”
“Hả?” Lý Thi Vận không hiểu, đến cái nơi xa tít mù khơi này để kiếm cơm á? Đồ ăn của chương trình ẩm thực ngon hơn khách sạn của Kinh Đô à?
Nghiêm Nhan toét miệng, chỉ vào Giản Tinh: “Kiếm cơm của ẻm.” Cô chỉ nói có thế.
Những người khác hiểu ra.
Chủ nhà hỏi: “Cô Nghiêm, cậu Giản, hai người quen nhau à?”
Nghiêm Nhan cười không nói, Giản Tinh đáp: “Chị Nghiêm là chị của tôi.”
Mọi người sực tỉnh, Nghiêm Nhan cũng là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Nghệ thuật Quốc gia.

Lúc này họ mới hiểu, Nghiêm Nhan chịu đến cái chương trình tôm tép này của họ là vì nể mặt Giản Tinh.
Đạo diễn muốn cúng Giản Tinh lắm rồi, cậu chính là thần may mắn của bọn họ.
Tiểu Phi chạy khỏi chỗ ông Vương đến trước mặt Nghiêm Nhan, gọi ngọt xớt: “Chị Nghiêm Nhan ơi.”
Nghiêm Nhan trêu cậu bé: “Giờ mới đến chào chị à, chị tưởng cưng không quen chị nữa chứ.”
Tiểu Phi nói ngay: “Chị Nghiêm Nhan đẹp như vậy, không quen thế nào được ạ.”
Nghiêm Nhan cười véo cái má phính của cậu: “Mới bé tí đã toàn lời ngon tiếng ngọt, sau này không biết sẽ giỏi dỗ dành con gái thế nào.”
Thấy mọi người tò mò, Nghiêm Nhan giải thích đơn giản: “Bố tôi là bạn của ông Vương.”
Mọi người nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng tán gẫu sang chuyện khác, không khí nhẹ nhàng ấm áp.

Giản Tinh quay đầu, thấy Thẩm Tiêu không tham gia câu chuyện, chỉ ngồi im với gương mặt lạnh tanh, cậu bèn dịch ghế sang: “Anh Thẩm, anh muốn ăn hoa quả không?”
Thẩm Tiêu hết nhìn cậu lại nhìn sang Nghiêm Nhan vẫn đang gặm bưởi ngon nghẻ, cúi đầu nói: “Không thích.”
Giản Tinh nghiêng đầu: “Mấy quả này đều không thích ạ? Vậy anh thích ăn gì?”
“Dứa.”
Giản Tinh cười nói: “Không có dứa, anh Thẩm đợi chút nhé.”
Giản Tinh đứng dậy chạy vào bếp, nhanh chóng ôm hai quả dứa ra.

Cậu cầm con dao sắc, bắt đầu nghiêm túc bổ dứa.
Thẩm Tiêu nhướng máy, khóe môi hơi cong lên.
Ở một bên, Nghiêm Nhan vừa gặm bưởi vừa nhìn hết mọi biểu cảm của Thẩm Tiêu, cô quay sang nhìn Giản Tinh đang vùi đầu gọt dứa, đôi mắt khẽ nheo lại.
Ngày hôm sau, chương trình vẫn rất thuận lợi.

Yêu cầu cao nhất của ẩm thực thường chỉ cần cách nấu đơn giản nhất, gìn giữ hương vị ban đầu của nguyên liệu.

Nghiêm Nhan ăn đến là vui, thậm chí còn bảo Giản Tinh gói cho cô một hộp canh gà nấm rừng.

Ghi hình xong, Giản Tinh kéo hành lý của Nghiêm Nhan ra xe.
Đến khi chỉ còn hai người, Nghiêm Nhan hỏi: “Tiểu Tinh, em thân với Thẩm Tiêu lắm à?”
Giản Tinh chớp mắt: “Không tính là thân lắm, lần đầu tiên gặp nhau ở chương trình này, có kết bạn weixin ạ.”
Nghiêm Nhan nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.
“Sao vậy chị?”
Nghiêm Nhan lắc đầu: “Không có gì, sau này em cách xa anh ta ra, anh ta không phải người tốt.”
Giản Tinh lập tức phản bác: “Chị, anh Thẩm tốt lắm.”
Nghiêm Nhan vỗ đầu cậu: “Chị lừa em bao giờ chưa, nghe lời, đừng quá gần gũi với anh ta.”
Giản Tinh ngẫm nghĩ, chỉ còn hai tập, sau khi chương trình kết thúc, họ sẽ không gặp lại nhau nữa, cậu bèn gật đầu.
Nghiêm Nhan hài lòng, nhắc nhở cậu chăm sóc bản thân, sau đó lên xe rời đi.
Hai tập cuối vẫn quay rất thuận lợi.

Lần nào Giản Tinh cũng phối hợp với những khách mời khác để hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày còn nấu một nồi canh, bữa nào Thẩm Tiêu cũng uống hẳn hai bát.
Ngày cuối cùng, mọi người cùng nhau làm một bữa chia tay, chương trình kết thúc viên mãn.
Chiếc xe đưa dàn khách mời đi đã đỗ sẵn ngoài cửa, mọi người vẫy tay chào nhau.
Thẩm Tiêu gật đầu chào mọi người, cuối cùng nhìn Giản Tinh một cái, đoạn lên xe và rời đi đầu tiên.
Tiểu Phi kéo tay Giản Tinh: “Anh Tiểu Tinh, về Kinh Đô anh nhất định phải tìm em chơi đấy nhé.”
Giản Tinh cười nói: “Được.”
Lý Thi Vận cảm ơn Thẩm Tiêu và Giản Tinh đã cứu mạng mình, đồng thời chăm sóc cô những ngày qua.
Phùng Viện cũng thấy ghi hình chương trình này rất dễ chịu, ăn ngon ngủ kĩ, giống như đi nghỉ ngơi vậy, bà cũng cảm ơn Giản Tinh.
Giản Tinh là người đi cuối cùng, chủ nhà đích thân đưa cậu ra xe.


Ông vỗ vai Giản Tinh: “Tiểu Tinh, cố gắng lên nhé.

Mai này cậu chắc chắn sẽ tuyệt lắm.”
Giản Tinh cười: “Cảm ơn chủ nhà, cháu sẽ cố gắng, chú giữ gìn sức khỏe nhé.”
Những người khác đều có việc riêng, chỉ có Thẩm Tiêu và Giản Tinh về Kinh Đô.
Lên máy bay, Giản Tinh không gặp Thẩm Tiêu, đoán chắc là anh ngồi khoang hạng nhất.

Cậu ngẫm nghĩ, không qua chào anh, chỉ yên tĩnh đọc sách mấy tiếng.

Lúc xuống máy bay, cậu cũng không thấy Thẩm Tiêu, nghĩ lại thì hẳn là anh đã đi ra từ cửa đặc biệt rồi.
Giản Tinh kéo vali và lên taxi.

Vừa ngồi vào xe, điện thoại chợt có thông báo tin nhắn weixin, Giản Tinh mở điện thoại ra, là tin nhắn của Thẩm Tiêu.
“Hẹn gặp lại.”
Giản Tinh mỉm cười, trả lời: “Anh Thẩm, hẹn gặp lại.”
Bên kia, Thẩm Tiêu ngồi trong xe, nhìn nụ cười xán lạn của Giản Tinh trên chiếc taxi vừa lướt qua, khóe miệng anh cong lên.
Bạch Đồ vẫn luôn quan sát anh từ kính chiếu hậu, vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: “Sếp nhìn gì vậy?”
Số lần sếp nhà hắn cười trong một năm có thể đếm bằng ngón cái.
Ngừng cười, Thẩm Tiêu liếc hắn: “Đi thôi.”
Nói xong thấy Bạch Đồ vẫn ngồi im, bèn liếc xéo: “Sao?”
Bạch Đồ kinh ngạc cảm thán: “Sếp ơi, cơm nước ở chương trình này ngon lắm à?”
Thẩm Tiêu hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của Bạch Đồ.
“Rõ thế hả?”
Bạch Đồ gật đầu cái rụp: “Rõ lắm luôn.”
Thẩm Tiêu chưa từng tham gia chương trình giải trí, hắn đương nhiên cũng không có cơ hội theo.

Chỉ nghe người đại diện nhà khác nói, sau khi tham gia chương trình ẩm thực, nghệ sỹ nhà họ đều gầy mất mấy cân.

Sao đến lượt nhà hắn lại khác thế này.
Từ trước đến nay sếp nhà hắn đều vô cùng có kỷ luật, sau khi làm diễn viên, trừ khi vào phim cần tăng cân, cân nặng của anh không bao giờ chênh quá 1kg.

Nhưng lần này, ngắn ngủi mười ngày, sếp nhà hắn đã béo hơn hẳn, đoán bằng mắt cũng phải tầm 3kg.

Hắn hết sức tò mò, sếp nhà hắn đã gặp được gì trong chương trình này vậy.
Bạch Đồ thật sự hoài nghi, đám người đại diện kia lừa hắn!
Thẩm Tiêu đương nhiên đã nhận ra từ lâu, mỗi bữa ăn ít nhất hai bát cơm, cộng thêm hai bát canh, không béo mới là lạ.
Khóe miệng anh bất giác lại cong lên: “Ngày mai bảo huấn luyên viên thể hình đến đây.” Một câu nói hời hợt kết thúc cuộc trò chuyện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.