Sau khi hủy bỏ kịch bản đã đàm phán, Thẩm Tiêu có được một kỳ nghỉ hiếm có.
Trừ việc tập luyện hàng ngày để giảm cân về lại như trước, Thẩm Tiêu chỉ ở nhà nghỉ ngơi, vô cùng thoải mái.
Lúc Bạch Đồ chạy đến, Thẩm Tiêu đang ngồi trong nhà kính trồng hoa trên sân thượng đọc sách và tắm nắng, thấy dáng vẻ cuống cà kê của hắn, anh ậm ờ hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Đồ giật mình vì dáng vẻ phơi phới rạng ngời của anh: “Sếp ơi, anh lại đẹp trai ra rồi đấy.”
Thẩm Tiêu liếc hắn.
Bạch Đồ vội thu lại vẻ cợt nhả, đưa cho anh một quyển kịch bản: “Đây là kịch bản mới nhận được hôm nay, đạo diễn Lâm mời anh đi thử vai nam chính.” Bạch Đồ kích động, “Em xem sơ qua rồi, tuyệt đối là một bộ phim hay, cả cốt truyện và nhân vật đều không có gì để bới móc.
Có điều cảnh hành động rất nhiều, nhất là nam chính.”
Sếp nhà hắn không bao giờ dùng đóng thế, quay phim sẽ rất vất vả.
Nếu những diễn viên khác diễn tệ thì còn mệt hơn, giống bộ ‘Ma thần lệnh’ ngày trước vậy.
Thẩm Tiêu nhận kịch bản, đọc nghiêm túc, một tiếng sau, anh đóng nó lại.
“Bao giờ thử vai?”
Bạch Đồ nghe vậy là biết anh đồng ý rồi: “Tháng một.”
Thẩm Tiêu gật đầu: “Trả lời họ là tôi đồng ý.”
Bạch Đồ toét miệng: “Được, bây giờ em đi luôn.” Dứt lời bèn đứng dậy chạy đi gọi điện thoại.
Lúc đó Thẩm Tiêu mới thấy trên ghế của Bạch Đồ còn có một quyển kịch bản chương trình, mấy chữ ‘Sàn học vũ đạo’ nổi bần bật trên trang bìa.
Anh tiện tay cầm lên đọc, không khác với các chương trình thầy trò trên các đài hiện nay là bao, chẳng có gì mới mẻ, điểm đáng chú ý duy nhất là ngụ ý không tồi.
Phát huy vũ đạo Trung Quốc, để những người thích vũ đạo nhưng không có cơ hội học được thực hiện ước mơ.
Nhanh chóng lật đến trang cuối, đang định đóng lại, anh vô tình liếc thấy danh sách học viên nằm ở cuối cùng.
Trong đó, vị nghệ sỹ lấn sân cuối cùng bất ngờ viết: Giản Tinh – Giải trí Tinh Đồ.
Bạch Đồ gọi điện xong quay lại, thấy Thẩm Tiêu đang ngồi trên ghế lười đăm chiêu gì đó.
“Sếp à, bàn bạc xong xuôi rồi, ngày 12 tháng 1 đi thử vai.”
“Ừ, mấy ngày nay có lịch trình gì khác không?”
Bạch Đồ trả lời: “Có ghi hình chương trình Đêm hội Năm mới mừng Tết Dương lịch, đầu tháng 1 có vai khách mời trong bộ phim truyền hình đã đồng ý từ trước, tạm thời không có sắp xếp nào khác.”
Thẩm Tiêu giơ quyển kịch bản ‘Sàn học vũ đạo’, hỏi: “Đây là gì?”
Bạch Đồ sực nhớ ra: “À, đây là lời mời cũng nhận được trong hôm nay, một chương trình vũ đạo do đài Táo tự sản xuất, tuần sau bắt đầu ghi hình.
Nghe nói có một giám khảo đã chốt nhưng lại thất hứa, đạo diễn Lý Khải mời anh đến làm giám khảo cứu cánh, em từ chối rồi.”
Ai mà không biết, sếp nhà hắn không nhận quảng cáo, cũng không nhận chương trình tạp kỹ.
Đừng nói đài Táo, dù là đài quốc gia với chương trình giải trí rating cao nhất mời thì anh cũng từ chối.
Mới nghĩ vậy, chợt nghe Thẩm Tiêu nói: “Nói với họ là tôi đồng ý tham gia chương trình này.”
“Hả?” Bạch Đồ nghệt ra, chắc bây giờ trông hắn ngu muốn chết.
Thẩm Tiêu không tham gia chương trình tạp kỹ nhiều năm, gần đây lại nhận hai chương trình liên tiếp, còn toàn là hàng kém chất lượng.
Trước kia có bao nhiêu chương trình ngon mời anh làm khách, anh đều từ chối thẳng thừng, lẽ nào vì bị cướp kịch bản nhiều quá nên đâm lo?
Bạch Đồ đắn đo hồi lâu, nói: “Sếp này, thật ra anh không cần vậy đâu, chúng ta không thiếu kịch bản hay, vai diễn tốt, càng không thiếu chương trình xịn.”
Thẩm Tiêu trừng hắn: “Bảo đi thì đi đi.”
Bạch Đồ nhìn anh chằm chằm một lúc, cho ra một kết luận: “Sếp à, gần đây anh lạ lắm.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Thẩm Tiêu không đổi sắc mặt: “Lâu rồi không nhảy, đến xem thanh niên nhảy cũng hay.” Nói rồi đứng dậy xuống nhà.
Bạch Đồ nheo mắt nhìn bóng lưng anh, càng khẳng định có vấn đề.
Sếp nhà hắn chưa bao giờ giải thích với hắn điều gì.
Sáng thứ Hai, Phó Nguyên lái xe qua đón Giản Tinh đến đài Táo.
“Tiểu Tinh, chuẩn bị thế nào rồi?”
Giản Tinh có vẻ nặng nề: “Em vẫn chưa tìm ra cách tăng tốc.”
Mấy ngày vừa rồi Liễu Vân và Nghiêm Nhan cùng nhau dạy cậu, từ nhảy đường phố, múa dân tộc đến khiêu vũ giao tiếp, phàm là vũ đạo có trong nước, họ đều giảng giải ý nghĩa biểu đạt của chúng cho cậu.
Bây giờ Giản Tinh đã hiểu hết “ý thơ”, nhưng lại không nắm được “lời thơ”.
Phó Nguyên cổ vũ: “Đừng căng thẳng, hôm nay chỉ gặp mặt và khởi động thôi, ngày mai mới bắt đầu ghi hình cuộc thi, vẫn còn thời gian.”
Giản Tinh mím môi im lặng.
Phó Nguyên thở dài, anh biết, Giản Tinh chưa bao giờ làm gì mà mình không chắc chắn, một khi sự việc vượt khỏi phạm vi năng lực của cậu, cậu sẽ không thể khống chế.
“Tiểu Tinh, bảo cậu tham gia chương trình này không có nghĩa là bắt buộc phải giành được quán quân.
Làm một nghệ sỹ, điều quan trọng nhất là phối hợp với chương trình để đạt được mục đích của họ.
Mục đích của chương trình này là để khán giả cảm nhận văn hóa vũ đạo Trung Quốc, từ đó yêu thích và học tập.
Việc cậu cần làm là cho khán giả xem quá trình học tập vũ đạo của cậu, dù khó khăn thế nào thì chỉ cần nỗ lực là chắc chắn sẽ học được.
Mang lòng tin đến cho khán giả là cậu đã hoàn thành trọn vẹn ý nghĩa của chương trình này rồi.
Kể cả bị loại ngay từ vòng đầu tiên cũng không sao.”
Giản Tinh gật mạnh đầu.
Đến trường quay của đài Táo, Phó Nguyên dắt Giản Tinh đi gặp đạo diễn, nhưng có người đã đến trước rồi, họ đang nói chuyện với Lý Khải.
Phó Nguyên biết người nọ, là Dương Phàm – người đại diện hàng đầu của công ty Chinh Đồ, toàn dẫn dắt những nghệ sỹ có triển vọng nhất của Giải trí Chinh Đồ.
Phó Nguyên nhìn cậu trai trẻ đứng cạnh Dương Phàm, anh nhận ra thân phận của đối phương, là ca sỹ mới ký hợp đồng năm ngoái – Trác Hoa, người mà Chinh Đồ dốc sức lăng xê.
Chinh Đồ gần như đã đem hơn nửa nguồn tài nguyên tốt cho riêng cậu ta.
Đôi mắt nheo lại trên gương mặt núng nính, Phó Nguyên thì thầm với Giản Tinh: “Người này là Trác Hoa, ca sỹ lưu lượng mới mà Giải trí Chinh Đồ lăng xê hết mình, người hâm mộ hơn chục triệu, nghe nói sang năm định lấn sân đóng phim.
Chinh Đồ xưa nay chỉ làm việc có lợi cho mình, đã đưa người này đến đây, xem ra chương trình này chắc chắn có nhân vật lớn.”
Phó Nguyên hơi kích động, nếu đúng thật thì Giản Tinh có lời rồi.
Giản Tinh mù mờ gật đầu.
Phó Nguyên an ủi: “Đừng áp lực, chúng ta chỉ cần nghiêm túc làm cho tốt, dù chỉ có thể tham gia một tập thì cũng đủ rồi.”
“Vâng.”
Dương Phàm chào hỏi xong định đi, thấy hai người Phó Nguyên thì nhếch mép vẻ khinh thường, đoạn đi về phía họ.
“Anh Phó, lâu rồi không gặp.”
Phó Nguyên cười giả lả: “Anh Dương giỏi giang bận rộn, nào như tôi, cả ngày muốn bận mà chẳng được.”
Dương Phàm cười ha hả, liếc mắt đánh giá Giản Tinh.
Giản Tinh lễ phép gật đầu: “Chào anh Dương.”
Dương Phàm hơi bất ngờ vì ánh mắt trong veo của cậu: “Anh Phó, nhóc này nhà anh xuất sắc đấy.”
Phó Nguyên than vãn: “Còn kém lắm, một nhóc vô danh tiểu tốt mà thôi, nào sánh bằng cậu nhà anh, đã là ngôi sao mới của giới âm nhạc rồi.”
Hai người khen nhau mấy câu, lúc ngang qua, Giản Tinh thấy Trác Hoa nhìn mình thì gật đầu chào.
Trác Hoa không thèm để ý đến cậu, nhìn sang chỗ khác, đi theo Dương Phàm.
Phó Nguyên nói: “Đừng để bụng.
Trong giới giải trí có nhiều người coi thường người khác lắm, những người này không bao giờ tiến xa được đâu.”
Giản Tinh lắc đầu: “Em không để bụng, thầy em từng nói, trong giới này, người lịch sự với bạn chưa chắc đã thật sự tôn trọng bạn.
Vì thế, người để lộ cảm xúc ra mặt có khi mới là người chân thực nhất.”
Phó Nguyên gật đầu: “Thầy em tinh tường đấy.”
Giản Tinh cười: “Vâng, thầy em nhìn xa trông rộng lắm.”
Hai người đến trước mặt Lý Khải, Phó Nguyên nhiệt tình sấn tới: “Đạo diễn Lý, lại gặp nhau rồi.”
Lý Khải ngoái đầu nhìn anh: “Phó Nguyên à.” Vừa quan sát anh vừa cười nói, “Cậu lại tăng cân hả.”
Phó Nguyên cười hềnh hệch: “Dạo này chuẩn bị giảm béo đây.
Đạo diễn Lý, tôi dắt nhóc này đến chào anh.”
Đoạn quay đầu nói với Giản Tinh: “Tiểu Tinh, đây là đạo diễn Lý Khải, tổng đạo diễn của chương trình này.”
Giản Tinh lễ phép chào: “Chào đạo diễn Lý ạ.”
Lý Khải đánh giá cậu: “Cậu tên Giản Tinh phải không?”
“Vâng.”
“Từng học vũ đạo chưa?”
Giản Tinh đáp: “Trước kia chưa, mấy hôm vừa rồi thì ôm chân Phật được một chút ạ.”
Phó Nguyên trợn mắt, suýt nữa vì câu nói của cậu mà nhồi máu cơ tim.
“Ồ?” Lý Khải hơi bất ngờ với sự thành thật của cậu, ánh mắt xao động, “Cậu không sợ nói vậy sẽ bị tôi tước tư cách tham gia chương trình à?”
Giản Tinh điềm tĩnh nói: “Kịch bản yêu cầu học viên chưa từng học vũ đạo, không hề nói không được tự xem video.
Mấy ngày qua tôi không học vũ đạo, chỉ học cách nắm bắt cảm xúc trong vũ đạo.”
Lý Khải càng bất ngờ: “Ồ? Cảm xúc trong vũ đạo? Cảm xúc là thứ khó hiểu nhất, không nhìn thấy cũng không sờ thấy.
Xin hỏi ai dạy cậu vậy?”
“Cô và chị của tôi.”
Lý Khải: “Họ đều là vũ công?”
Giản Tinh gật đầu.
“Thế tại sao họ không dạy cậu vũ đạo?”
Giản Tinh nói: “Cô tôi dạy là có thể mưu lợi nhưng không được gian dối.”
Lý Khải bật cười: “Cậu rất may mắn khi có một bề trên như vậy.”
“Vâng.”
Lý Khải cười tủm tỉm: “Cố gắng lên nhé, đừng phụ lòng kỳ vọng của họ.” Nhìn sang bộ dạng căng thẳng của Phó Nguyên, ông cười sâu hơn, “Cũng đừng phụ lòng người đại diện nhà cậu.”
Giản Tinh trịnh trọng gật đầu.
“Đi chuẩn bị đi.” Lý Khải nhìn Phó Nguyên, “Cậu đấy, còn không thấu suốt bằng nghệ sỹ nhà cậu.”
Phó Nguyên cười khan nhận thua.
Đợi Phó Nguyên dắt Giản Tinh đi rồi, trợ lý của Lý Khải ghé tới: “Đạo diễn, cậu ta làm vậy cũng tính là gian dối rồi.”
Lý Khải nhướng mày: “Cậu nghĩ là ở đây có ai không gian dối à, ít nhất là cậu ta thẳng thắn.
Được rồi, mau chuẩn bị đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Phó Nguyên dắt Giản Tinh đến một chỗ không người, nhíu mày nhìn cậu: “Sao có thể nói trước mặt đạo diễn như vậy.
Cậu biết không, ông ta thật sự có thể hủy bỏ tư cách của cậu đấy.”
Giản Tinh gật đầu: “Em biết, nhưng cô em nói, từng học vũ đạo hay chưa là chuyện không thể che giấu được.”
Phó Nguyên chau mày: “Cô cậu là ai?”
Giản Tinh im lặng nhìn anh.
Phó Nguyên: “Không thể nói?”
Giản Tinh gật đầu.
Phó Nguyên thở dài, không hỏi cố: “Lần này thì thôi, nhưng từ nay không được nói với ai như vậy nữa biết chưa?”
“Vâng.”
Phó Nguyên đưa cậu đến phòng nghỉ ở hậu trường: “Được rồi, anh không vào nữa.
Cậu đừng căng thẳng, anh sẽ luôn ngồi ở phía dưới.”
Giản Tinh thấy ấm lòng, cười nói: “Anh Phó, anh cũng đừng căng thẳng.
Thi đấu cũng giống thi bài vở, từ nhỏ đến lớn em chưa thua bao giờ.”
Phó Nguyên trợn mắt: “Anh căng thẳng cái gì, anh đương nhiên không căng thẳng! Mau vào đi.”