Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 22: 22: Tay Chân Xiêu Vẹo Trái Phải Loạn Xạ





Giản Tinh đi vào phòng hóa trang, đã có rất nhiều người đang ngồi trong đó.

Giữa phòng có một dãy gương, chia làm hai bên, phân biệt rõ ràng.
Giản Tinh nhìn quanh, cậu không nhận ra một ai.

Hàng người bên trái khí chất vượt trội, đang nói nói cười cười, hình như đều quen biết nhau.

Thấy ai cũng có một người đứng sau lưng giống kiểu trợ lý, Giản Tinh đoán đây là những nghệ sỹ lấn sân mà Phó Nguyên nói.

Mấy người ở bên còn lại thì ngồi ngay ngắn một mình, chắc là học viên đại chúng đã được tuyển chọn.
Giản Tinh đi vào, tất cả mọi người đều quan sát và đánh giá cậu.
Trái phải đều còn mấy chỗ trống, Giản Tinh đang định ngồi vào đó, một giọng mất kiên nhẫn bỗng vang lên sau lưng.
“Nhường cái.”
Giản Tinh quay đầu, có mấy người đứng sau lưng cậu, dẫn đầu là Trác Hoa vừa gặp, những người khác vây quanh y, dáng vẻ ngoan ngoãn khúm núm, đằng sau còn có mấy trợ lý đi theo.
Giản Tinh nghiêng người tránh ra.
Trác Hoa liếc cậu rồi hừ một tiếng, hếch hàm đi qua mặt cậu, y ngồi vào bên trái, nhất thời mấy chỗ trống bên trái đều bị lấp kín.
Giản Tinh bèn ngồi vào một chỗ trống ở góc bên phải, thấy người bên cạnh quan sát mình, cậu lịch sự gật đầu chào.
Cô gái trẻ nhìn cậu khoảng mười bảy, mười tám tuổi, búi tóc củ hành, nhỏ nhắn dễ thương.

Cô gái chủ động bắt chuyện: “Chào anh, em là Trần Thụy.”
Giản Tinh mỉm cười: “Chào em, anh là Giản Tinh.”
Hai mắt cô bé sáng bừng lên: “Anh Giản Tinh, anh đẹp thật đấy, anh cũng tham gia hoạt động tuyển chọn à? Hình như em chưa gặp anh.”
Giản Tinh lắc đầu: “Anh là nghệ sỹ lấn sân, là một diễn viên.”
Dứt lời, tất cả mọi người trong phòng quay sang nhìn cậu.

Chỉ có Trác Hoa đã biết cậu từ trước là cười lạnh.
Cô bé nọ nhìn cậu: “Nhưng mà em chưa thấy anh trên TV bao giờ.”
Cô gái nói thẳng ra, những học viên đại chúng khác đều thấy xấu hổ thay.

Nói vậy khác gì bảo người ta không nổi đâu.
Nhưng Giản Tinh không giận, ăn ngay nói thật: “Anh toàn diễn những vai nhỏ không quan trọng thôi, đất diễn rất ít.”
Cô gái nhỏ ồ lên, chợt thấy sai sai: “Nhưng anh không nổi thì sao lại có thể tham gia cuộc thi này?”
Cô chỉ phía đối diện, lí nhí: “Họ đều rất nổi tiếng.”
Giản Tinh chớp mắt: “Chắc là vì trong công ty chỉ có mình anh không biết nhảy múa đó.”
Cô gái sửng sốt, phì cười: “Thế thì anh may mắn thật đấy.”
Giản Tinh cười nói: “Ừ, anh may mắn lắm.”
Những nghệ sỹ bên kia lặng lẽ dỏng tai lên nghe ngóng họ nói chuyện, thấy Giản Tinh bảo mình chỉ là một diễn viên nhỏ thì yên tâm cụp tai lại.

Nghe đến cuối cùng, họ phì cười thành tiếng, dường như xác định cậu không phải đối thủ đáng gờm nên không quan tâm nữa.
Cô gái nhỏ nghe thấy mới muộn màng nhận ra mình lỡ lời, vội cúi đầu im như hến.
Giản Tinh không bận tâm, cậu ngồi chờ một chỗ, đồng thời nghĩ về quy tắc của chương trình.
‘Sàn học vũ đạo’ có tổng cộng 8 tập, tập một là học tập và làm quen, 8 tập sau đều là thi đấu.

Ở tập một, học viên sẽ bốc thăm chia thành hai đội A và B, mỗi đội 7 người.

Tập hai, 7 người đội A thi đấu, hai người xếp cuối sẽ bị loại.

Tập ba, 7 người đội B thi đấu, hai người xếp cuối cũng bị loại.


Đến tập bốn, 5 người còn lại của đội A thi đấu, tiếp tục loại 2 người, 3 người còn lại vào vòng bán kết.

Tương tự như vậy ở tập năm với tổ B.
Tập sáu là vòng hồi sinh, bốn thí sinh bị loại của hai đội A và B gộp thành 8 người, tiến hành thi đấu, hai người đứng đầu sẽ được hồi sinh, vào vòng bán kết.
Tập bảy, 2 người hồi sinh cộng với 6 người còn lại của đội A và B gộp thành 8 người, loại 3 người xếp cuối, 5 người đầu vào vòng chung kết.
Tập tám, thi đấu chung kết, chọn ra 3 người đứng đầu.
Sau khi biên tập, tập một và hai sẽ phát sóng cùng thời điểm.
‘Sàn học vũ đạo’ với ‘Món ngon và Gia đình’ cùng kiểu chương trình, đều là ghi hình một mạch.

Trừ buổi khởi động ở tập một và chung kết ở tập tám, những tập còn lại sẽ ghi hình cả ngày, buổi sáng là đội A, buổi chiều là đội B, tổng cộng 5 ngày.
Một trận đấu chỉ có thời gian nửa ngày, với tốc độ hiện tại, cậu căn bản không thể học xong một điệu nhảy trong nửa ngày.

Nếu không tìm ra phương pháp khác, cậu sẽ bị loại ở ngay trận đấu đầu tiên.

Nghĩ đến đây, đầu óc Giản Tinh nhảy lên vô số công thức toán học, ngón tay nhanh chóng viết lên bàn.
Không lâu sau, có chuyên viên trang điểm vào hóa trang cho họ.

Vì chỉ là phần khởi động nên các học viên đều trang điểm đơn giản, đổi sang bộ đồ tập rộng rãi.
Thay quần áo xong, Trần Thụy nhìn Giản Tinh, lại bắt đầu u mê: “Oa, anh Giản Tinh, anh trang điểm xong còn đẹp trai hơn nữa, đúng là minh tinh có khác.”
Ánh mắt những nhân viên nữ xung quanh cũng liếc sang Giản Tinh không ngừng.
Giản Tinh được khen mà ngại.
Vẻ mặt của nhóm người Trác Hoa đồng thời lóe lên sự khinh thường và u ám.
Lúc chờ ở hậu trường, Giản Tinh cảm nhận rõ mấy nghệ sỹ lấn sân đều có phần kích động, cậu hơi khó hiểu, may là cô bé Trần Thụy giải thích cho cậu.

Thường thì để tăng sức hút một cách nhanh nhất, chương trình giải trí sẽ đưa những khách mời nổi tiếng vào ngay tập đầu tiên.
Trần Thụy nói nhỏ: “Thế nên em đoán lát nữa nhất định sẽ có đại minh tinh xuất hiện.” Cô gái si mê, “Không biết là ai.”
Giản Tinh bừng tỉnh, khen cô: “Em biết nhiều thật đấy.”
Trần Thụy lườm cậu: “Đây là thường thức.”
Giản Tinh: “Bình thường anh không xem chương trình giải trí.”
Trần Thụy tròn mắt: “Thế bình thường anh làm gì?”
“Đọc sách.”
Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười mỉa: “Chao, chưa bắt đầu chương trình mà đã chạy hình tượng học giỏi rồi, biết giả vờ ghê đấy.”
Người nói là một người bên Trác Hoa, Giản Tinh nhìn hắn, không nói gì.
Chương trình nhanh chóng bắt đầu, mười bốn học viên lên sân khấu theo thứ tự.

Giản Tinh được xếp thứ 12, nghe ai lên sân khấu cũng có tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đến lượt mình lên sân khấu, Giản Tinh mới biết là trường quay chứa đầy khán giả, Phó Nguyên ngồi trong một góc ở hàng đầu, vẫy tay với cậu.
Thấy Giản Tinh, tất cả khán giả dường như đều sửng sốt, bắt đầu vừa vỗ tay vừa châu đầu ghé tai, không biết đang nói gì.

MC giới thiệu đơn giản, sau đó mời người tiếp theo.
Trong khoảnh khắc người nọ xuất hiện, khán đài lập tức vang lên tiếng la hét kích động: “Trác Hoa! Trác Hoa! Hoa nở rợp cành!” mãi mà không ngừng, nhiệt liệt hơn lúc Giản Tinh xuất hiện không biết bao nhiêu lần.
Giản Tinh quay đầu, Trác Hoa mỉm cười, nho nhã vẫy tay chào khán giả, tức thì dấy lên tiếng la ó to hơn.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trác Hoa nghiêng đầu nhìn cậu, nhướng mày khiêu khích.
Đợi các học viên lên sân khấu hết, khách mời ban giám khảo xuất hiện.

Dàn khách mời có tổng cộng bảy người, từng người lên sân khấu một.


Giản Tinh không biết ai cả, nhưng nghe MC giới thiệu, đều là nhân vật lão làng có ảnh hưởng lớn trong giới vũ đạo Trung Quốc.
Đến khi vị cuối cùng xuất hiện, phòng quay yên tĩnh mấy giây, sau đó lập tức bùng nổ.
“A a a, Tiêu thần! Là Tiêu thần!”
“Á á á, vua nhảy! Vua nhảy!” Tiếng hét kịch liệt thiếu điều lật tung trường quay.
Lý Khải đứng trước máy quay chính, vô cùng hài lòng với hiệu quả của chương trình lần này.

Từ biểu hiện của khán giả tại hiện trường, có thể dự đoán phản ứng sau khi chương trình phát sóng.

Bước đầu thu hút khán giả, chỉ cần chương trình làm tốt, rating không thể thấp được.
Phó Nguyên thấy Thẩm Tiêu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chinh Đồ lại để Trác Hoa đến tham gia chương trình này, xem ra họ đã biết Thẩm Tiêu sẽ đến.

Nghĩ đến Giản Tinh đã gặp được Thẩm Tiêu trong chương trình cách đây không lâu, lần này lại gặp lại, đứa trẻ nhà mình quả là may mắn.

Có Thẩm Tiêu, rating chương trình này đã bảo đảm quá nửa.
Đến khi Thẩm Tiêu ngồi vào ghế ban giám khảo, Giản Tinh mới hoàn hồn.

Cậu tròn xoe mắt nhìn Thẩm Tiêu, đáy mắt lấp lánh ánh sáng không thể tin nổi.

Cậu tưởng là sau khi chia tay lần trước, họ sẽ rất khó gặp lại nhau, thậm chí có thể cả đời này sẽ không gặp lại nữa.

Chẳng ngờ mới mấy ngày, cậu đã được gặp lại anh rồi.
Cậu may mắn quá.
Thẩm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt như vô tình giao nhau, đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên cao, giống như có sao sa vào mắt, khóe môi anh âm thầm cong lên.
Sau khi học viên và khách mời lên sân khấu, một vũ công nhảy mở màn, chương trình chính thức bắt đầu.
Người nọ là Vương Tranh, một huấn luyện viên vũ đạo nổi tiếng trong nước, cô mở màn bằng một bài nhảy đơn, đón nhận tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Vương Tranh là huấn luyện viên duy nhất của tập một, trên sân khấu, sau khi các học viên giới thiệu bản thân, cô bắt đầu giảng bài đầu tiên.
Vũ đạo là gì? Vũ đạo bắt nguồn từ đâu? Tại sao con người phải nhảy múa? Câu hỏi nào cũng đánh thẳng vào linh hồn của một vũ công, tất cả học viên và khán giả đều chấn động mạnh.
Vương Tranh cho các học viên bốc thăm chia đội, 14 người chia thành hai đội A và B, Giản Tinh và Trác Hoa đều ở đội A.

Giản Tinh nhìn thấy, lúc công bố kết quả, Trác Hoa đã liếc sang cậu, cậu nhìn lại thì đối phương quay đi.
Sau khi chia đội, với tư cách là huấn luyện viên đầu tiên, Vương Tranh dạy các học viên một số động tác vũ đạo cơ bản, từ từng động tác đến một chuỗi động tác.
Bất kể là nghệ sỹ lấn sân hay học viên đại chúng được tuyển chọn, cơ thể mọi người đều khá dẻo dai, động tác cơ bản ra hình da dáng.

Khi động tác càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phức tạp, bắt đầu có người không theo kịp.
Chẳng hạn như Giản Tinh.
Giản Tinh hoàn thành những động tác đơn lẻ rất tốt, nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, cộng thêm âm nhạc, cậu bắt đầu như ngựa đứt cương.

Động tác nào cũng trật nhịp, không phải nhanh hơn thì là chậm hơn, trái phải lung tung, tay chân loạn xạ, nhảy múa cái nỗi gì, đang lên đồng thì có.
Nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của tất cả mọi người, Vương Tranh mới thấy lạ, cô quay đầu, bắt gặp cậu bé đẹp nhất đội A kia.

Vũ đạo trước hết là thể nghiệm thị giác, vì hiệu quả của chương trình, cô đã cố ý sắp xếp những người đẹp đứng ở giữa.

Lúc này, người đứng chính giữa là Giản Tinh nhất thời trở thành tâm điểm của khán giả.
Đẹp bao nhiêu thì nhảy tệ bấy nhiêu, nghiêm túc bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.

Vương Tranh lập tức sầm mặt, cô làm chương trình bao nhiêu năm, ghét nhất là hạng người toan tính vụng về cố tình giả vờ giả vịt để thu hút sự chú ý.

Không phải trước kia cô chưa từng gặp, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoa trương một chút, thu hút sự chú ý một chút.

Đây là lần đầu tiên cô gặp kiểu trắng trợn thế này.
Mấy giám khảo nghĩ giống Vương Tranh, một người trong đó đập mạnh bàn: “Quá quắt thật đấy, người có tố chất thế này mà cũng được tham gia, chương trình không điều tra kĩ hả?”
Mấy giám khảo khác cũng lạnh mặt.
Chỉ có Thẩm Tiêu bình tĩnh nói: “Có một số việc chưa chắc đã phức tạp như thế.”
Mấy giám khảo ngẩn người, nghi hoặc nhìn anh: “Anh Thẩm, ý của anh là?”
Thẩm Tiêu giữ sắc mặt bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn Giản Tinh trên sân khấu.
Người tức giận nhất trong trường quay đương nhiên là Lý Khải, ông cáu đến nỗi suýt nữa đập vỡ máy quay, chỉ vào Giản Tinh và nói gì đó với trợ lý.
Phó Nguyên thấy vậy, bất chấp đang ghi hình, vội đi qua khom lưng cúi đầu: “Đạo diễn Lý, xin anh đừng giận, Giản Tinh không cố ý đâu.”
Lý Khải bực bội: “Cậu ta không cố ý thì tôi cố ý à?”
Phó Nguyên vội xua tay: “Không không không, tôi không có ý này.” Phó Nguyên đắn đo một hồi, cuối cùng nói thật, “Giản Tinh… bị thiếu hụt bẩm sinh.”
Lý Khải chau mày đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, đáy mắt âm ỉ cơn giận ngùn ngụt: “Cậu có ý gì?”
“Cậu ấy bị thiếu cảm giác tiết tấu và điều hòa tứ chi.”
Nghe vậy, Lý Khải càng nổi điên: “Ra là các người biết từ trước rồi! Cảm ơn Tinh Đồ đã tốn công tặng cho tôi một tên tàn phế!”
Phó Nguyên sững sờ, nắm chặt hai tay, nghiêm túc nói: “Đạo diễn Lý, Giản Tinh không phải người tàn phế.

Tôi cho cậu ấy đến là vì cậu ấy có thể nhảy múa, chỉ là học chậm thôi.”
Lý Khải tức cười: “Cậu nói tôi nghe, bẩm sinh không có cảm giác tiết tấu, động tác cơ thể thì loạn thành thế kia, làm thế nào mới học vũ đạo được? Đây là chương trình vũ đạo, không phải trung tâm cứu tế người tàn phế!”
Phó Nguyên cuống quýt gật đầu: “Vâng vâng vâng.” Anh nắm chặt tay, xin xỏ: “Đạo diễn Lý, xin anh cho thằng bé một cơ hội nữa, cậu ấy thật sự rất thông minh và cố gắng, chắc chắn sẽ làm được.”
Lý Khải chau mày, im lặng nhìn chằm chằm sân khấu.
Trên sân khấu, Vương Tranh bảo những người khác ngừng lại, đi đến trước mặt Giản Tinh, nghiêm túc nhìn cậu: “Tôi vừa dạy thế à?”
Giản Tinh đứng ngay ngắn, giống hệt học sinh thi kém bị giáo viên phê bình.
“Xin lỗi cô, em sẽ cố gắng ạ.”
Vương Tranh dạy một đoạn rất ngắn, chỉ có ba giây, động tác không phức tạp, nếu cho cậu một tiếng, cậu có thể học được.

Nhưng cậu không có thời gian.

Giản Tinh nắm chặt tay, nếu cậu không tìm được phương pháp giải quyết, cậu căn bản không thể tham gia thi đấu.
Vương Tranh thấy thái độ chân thành của cậu, sắc mặt tốt hơn một chút, nhịn tức nói: “Học lại một lần nữa.”
Cô đứng cạnh Giản Tinh, làm một động tác, bảo Giản Tinh học theo.

Cô nhận ra, Giản Tinh thật sự rất nghiêm túc, động tác nào cũng hoàn thành đúng, nhưng khi cô ra hiệu bật nhạc lên để Giản Tinh nhảy thì lại sai bét.
Vương Tranh cuối cùng cũng thấy lạ.
Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, hỏi Giản Tinh: “Cảm giác tiết tấu của cậu kém lắm phải không?”
Cô chỉ hoài nghi, không ngờ Giản Tinh lại gật đầu: “Vâng, không chỉ cảm giác về tiết tấu kém, cơ thể cũng không nhịp nhàng ạ.”
Vương Tranh tin Giản Tinh không giả vờ, không phải cái gì cũng giả vờ được, cô chỉ hơi kinh ngạc vì sự thành thật của Giản Tinh.

Chuyện thế này, cậu không nói, khán giả sẽ nghĩ cậu giả vờ.

Một khi thừa nhận, mọi người sẽ có đủ loại suy đoán.
Quả nhiên, khán giả chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người trên màn hình lớn, sau phút kinh ngạc, dưới khán đài bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ha, không có cảm giác tiết tấu mà cũng đến học vũ đạo.”
“Nhưng cậu ta đẹp trai mà.”
“Đẹp thì đi mà thi hoa hậu, đến chương trình này làm gì.”
“Chuẩn, người như này mà cũng tham gia, chắc chắn có chống lưng.”

Đứng trên sân khấu không thể nghe rõ khán giả nói gì, nhưng có thể đoán ra từ vẻ mặt khinh thường rõ mồn một của họ.
Trác Hoa đứng bên cạnh Giản Tinh thấy vậy, không quan tâm đang ở trên sân khấu mà cười lạnh.

Lúc Giản Tinh được xếp vào vị trí chính giữa, y đã rất căm phẫn.

Giản Tinh lòe thiên hạ để thu hút sự chú ý, y thấy khinh thường.


Hiện tại, y thấy buồn cười.
Giản Tinh nhìn phản ứng của khán giả, dường như hơi chần chừ.

Trong lúc nhìn quanh, cậu chợt bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phó Nguyên, lại đối diện với ánh mắt khích lệ của Thẩm Tiêu, sự do dự trong mắt cậu tan biến.
Cậu nhìn Vương Tranh, nghiêm túc nói: “Cô ơi, em học chậm, nhưng em học được.”
Vương Tranh thấy được sự chân thành và áy náy của cậu, cơn giận tan biến.

Cô quay đầu nhìn Lý Khải vẫn im lặng nãy giờ, ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Cậu thế này sẽ ảnh hưởng đến người khác, cậu đứng ra rìa đi.” Sau này muốn cắt đi cũng tiện.
Giản Tinh gật đầu đi ra rìa, mọi người cũng di chuyển vị trí theo, thành ra Trác Hoa đứng giữa.
Buổi học tiếp tục, Vương Tranh dạy lại đoạn lúc nãy.

Động tác của Giản Tinh tốt hơn một chút, nhưng tiết tấu vẫn trật lất.

Vương Tranh mặc kệ cậu, chuyên tâm dạy học.
Vương Tranh thông thạo nhiều loại hình vũ đạo, trong một tiếng tiếp theo, cô dùng rất nhiều phương pháp mới lạ để dạy nền tảng vũ đạo cho các học viên, khiến khán giả hiểu thêm về các loại hình vũ đạo, đồng thời xem xét tiềm lực và kỹ năng hiện tại của các học viên.
Trong mười mấy người, Trác Hoa là người xuất sắc nhất.

Hiện trường thi thoảng lại có tiếng fan Trác Hoa gọi tên y, nhưng đa số ánh mắt khán giả vẫn tập trung vào Giản Tinh đứng ở tít trong góc.
Sau khi biết Giản Tinh bị thiếu hụt bẩm sinh, mọi người không khinh thường như trước nữa.

Ban đầu họ thấy Giản Tinh khôi hài, nhưng dần dần, khán giả nhận ra, Giản Tinh học tập rất nghiêm túc, cũng rất ngoan ngoãn.

Tuy rằng nhảy kém, nhưng cậu tuyệt đối là người có thái độ tốt nhất trong tất cả.
Dần dà, tiếng cười biến mất, thậm chí có người còn hô cố lên.
Thẩm Tiêu nghe âm thanh sau lưng, khóe môi từ từ cong lên.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, những học viên khác đều vung tay lắc chân để thả lỏng cơ thể, chỉ có Giản Tinh ngồi xổm xuống, sắc mặt nghiêm túc, đưa ngón tay vẽ nhanh trên đất.
Tất cả mọi người tò mò nhìn cậu, Lý Khải nhíu chặt mày, hầm hừ hỏi Phó Nguyên: “Cậu ta lại làm gì đấy?”
Phó Nguyên giải thích: “Chắc là đang tính toán.”
“Tính?”
“Vâng, tính động tác vũ đạo.” Phó Nguyên ra hiệu bằng hai tay, “Động tác của Giản Tinh không nhịp nhàng, chỉ có thể học máy móc bằng cách tính toán.”
Lý Khải nhìn Phó Nguyên bằng vẻ mặt “cậu đang đùa tôi đấy à”: “Tôi chưa nghe thấy cách học vũ đạo kiểu này bao giờ.”
Phó Nguyên nghiêm túc nói: “Tôi cũng lần đầu tiên thấy.”
Lý Khải nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi kết thúc mười phút nghỉ ngơi, Vương Tranh cho các học viên tập tiếp, Giản Tinh chợt nhảy đúng.
Lý Khải trợn mắt, còn chưa kịp nói gì, Giản Tinh đã quay về dáng vẻ tay chân vụng về, trước sau chỉ mấy giây.
Khán giả không chú ý đến cảnh này, nhưng Thẩm Tiêu vẫn luôn quan sát Giản Tinh, anh nhận ra, ánh mắt xao động.
Lý Khải kinh ngạc: “Thế này là thế nào?”
Phó Nguyên bất lực buông tay: “Đạo diễn Lý, tốc độ tính toán của Giản Tinh chỉ nhanh vậy thôi.”
Lý Khải im lặng, lúc nãy nghỉ ngơi mười phút, Giản Tinh kiên trì được khoảng năm giây.

Nếu là thật, vậy thì Giản Tinh mất một tiếng mới học được hai mươi giây.

Một điệu nhảy năm phút, cậu phải học trong khoảng mười lăm tiếng.
Lý Khải cười lạnh: “Nếu cậu nói thật, lẽ nào chúng tôi phải quay một tập trong mười lăm tiếng?”
Phó Nguyên im lặng.
Nửa tiếng sau, chương trình kết thúc.
Giản Tinh đổ mồ hôi đầy đầu, cậu biết mình nhảy tệ, nhưng cậu có cảm giác mình sắp tìm được cách giải quyết rồi.

Cảm giác mạnh mẽ ấy khiến cậu suy tư, thậm chí không kịp lau mồ hôi.
Khán giả thấy vậy tưởng là cậu đang suy sụp.

Không biết khởi đầu từ đâu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt chợt vang lên, có nhiều khán giả còn hô to Giản Tinh “cố lên”.
Giản Tinh hoàn hồn trong tiếng hô hào, đối diện với sự khích lệ của khán giả, cậu cười xán lạn.
Nụ cười ấy đi vào ánh mắt và trái tim của biết bao người.
Tiếng hét rít lên.
Mẹ ơi con yêu rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.