Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 28: 28: Hotsearch Liên Tiếp





Phó Nguyên vội hỏi: “Cái thứ mấy?”
“11 và 14.”
Phó Nguyên thót tim.
Hotsearch weibo không phải muốn lên là lên, mấy cái đầu bảng đa phần là mua.

Thế nên vừa nãy anh thấy Giản Tinh ở no.2 hotsearch mới sốc đến vậy, nhưng đấy cũng là nhờ sự nổi tiếng của Thẩm Tiêu.

Đằng sau, hotsearch của Giản Tinh cao nhất cũng chỉ mới mon men được vào top 50.
Hotsearch càng cao càng đắt, không phải anh bỏ tiền mua thì rất có thể là nhà khác mua.

Lẽ nào điều anh lo lắng đã trở thành sự thật rồi? Mới nhiêu đó đã có người chèn ép Giản Tinh?
Với một người lần đầu lộ mặt trước công chúng, fan trên weibo ban sáng mới có 30 nghìn, cần phải mua hotsearch bôi đen, lại còn mua tận hai cái à?!
Phó Nguyên vội mở weibo, cấp tốc ấn vào hotsearch thứ 11 và 14, nhưng nhận ra đều không phải.
Phó Nguyên hỏi trợ lý: “Tôi không thấy đâu.”
Trợ lý trả lời: “Đã lên thứ 8 và 9 rồi.”
Giọng trợ lý run run, Phó Nguyên tưởng là hắn sợ, lòng càng lo lắng.

Anh giận dữ nói: “Quá đáng thật, một người mới mà thôi, cần phải tốn nhiều tiền để vùi dập thế à!”
Trợ lý im lặng một lát, giọng vẫn run: “Anh Phó, anh xem đi đã.”
Bấy giờ Phó Nguyên mới ngó thấy cái no.8 hotsearch: Hôm nay, Trường Thành đón lượng khách cao kỷ lục trong ba năm qua.
Phó Nguyên đờ người, cái hotsearch này liên quan gì đến Giản Tinh?
Nhìn sang no.9: Trời ơi, ở đâu ra nhóc đáng yêu lương thiện nhất trần đời thế này!
Phó Nguyên lảo đảo, lẽ nào không phải hotsearch bôi đen?
Anh vào xem cái no.8 trước, bài đầu tiên là mấy video do khách đến Trường Thành hôm nay quay.

Nhìn người đăng, Phó Nguyên hiểu tại sao bài này lại lên hotsearch nhanh như vậy.
Người đăng là một nhân vật truyền thông cực kỳ nổi tiếng, có sở trường phát hiện những điều đẹp đẽ trong cuộc sống và chia sẻ lên mạng.

Anh ta có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, weibo gần 10 triệu fans, trong đó có không ít trang tin lớn của giới giải trí.

Mỗi khi anh ta đăng bài, lượng like và share đều rất khủng.
Phó Nguyên mở ra, video đầu tiên là non nước tươi đẹp trong ngoài Trường Thành, video thứ hai là mọi người nối đuôi nhau lên Trường Thành, biển người mênh mông nhưng đâu vào đấy.
Phó Nguyên mở cái thứ ba, cái này quay con người.

Một gia đình hạnh phúc đi chơi, một người bố cõng con trên vai, hai vợ chồng già dìu dắt nhau bước, và… một bạn trẻ lần đầu tiên được ngắm Trường Thành.
Phó Nguyên gặp Giản Tinh ở đây.
Trong video, cậu kích động gọi video cho bố mẹ xem Trường Thành, vui vẻ giống như một đứa trẻ khoe quà, cười nói to: “Bố mẹ ơi, năm sau chúng ta cùng đi nhé.”
Người đông nghìn nghịt, lúc cậu giơ điện thoại xoay mình thì suýt nữa va vào người bên cạnh, cậu vội cúi đầu xin lỗi.

Cậu tiếp tục nói chuyện với bố mẹ một lúc rồi mới lưu luyến cúp máy, sau đó cậu cất điện thoại đi, chuyên tâm leo Trường Thành.
Kỹ thuật quay phim và cắt ghép của nhiếp ảnh gia rất tốt, Giản Tinh vốn có ngoại hình xuất chúng, nếu chỉ xem đoạn này, trông chẳng khác nào đang cố ý quay album.
Giả như không phải Giản Tinh chỉ là một trong rất nhiều người của chiếc video dài năm phút ấy, thứ này có thể sẽ biến thành công cụ để nhiều người tấn công cậu, Phó Nguyên cảm kích người đăng bài này từ tận đáy lòng.
Video được đăng lúc 8 giờ tối, khi ấy tin tức của ‘Món ngon và Gia đình’ đang nằm trên no.1 hotsearch.

Có cư dân mạng vừa đọc được thông báo của ‘Món ngon và Gia đình’ thì thấy cái video này, bèn dẫn link ở dưới bài thông báo, tò mò hỏi có phải là cùng một người không, khiến vô số cư dân mạng xúm vào xem.
Một tiếng sau, bài đăng video Trường Thành thoáng cái đã được đẩy lên hotsearch, bình luận có đến hơn 10 nghìn.
“Mau đến xem nhóc đáng yêu có một không hai này, dám cậy mình là một diễn viên vô danh mà nghênh ngang leo trường thành giữa ban ngày ban mặt với bao nhiêu người!”
“Chậc chậc, cơ mà cậu ấy không ngờ, cậu ấy đã bị chụp trộm.

Hơn nữa từ nay trở đi, cậu ấy nổi tiếng rồi.”
“Mai này nhóc đáng yêu không thể đi chơi loăng quăng nữa rồi ha.”
“Há há, cứ nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng cậu ấy được ung dung tự tại như vậy là lại buồn cười.”
“Lại chẳng, làm gì có ngôi sao nào dám leo Trường Thành hồn nhiên thế.”
“Ha ha, nhóc đáng yêu giống hệt tôi lần đầu leo Trường Thành, thì ra trông ngáo thế này.”

“Mi mới ngáo, nhóc đáng yêu cười cưng xỉu.”
“Haizz, hồi xưa tôi cũng muốn đưa bố mẹ đến Trường Thành chơi, kết quả ba năm rồi vẫn chưa làm được.

Quyết tâm năm nay phải đưa bố mẹ đi ngắm Trường Thành! Nếu như sai hẹn, nguyền rủa tôi tăng mười lăm kg.”
“Vãi, lầu trên ác thế! Ha ha ha, tôi tin cô đấy nhé! Lại nói, nhóc đáng yêu biết mình bị người ta chụp chưa vậy?”
“Áu áu áu, sao tôi lại rúc trong nhà nguyên ngày, tại sao tôi không đi Trường Thành, chưa biết chừng sẽ gặp được nhóc đáng yêu!”
“Lầu trên, tôi đi rồi đây.

Ngoại trừ xung quanh toàn đầu là đầu thì không thấy gì khác.”
“Trẫm nhớ phụ hoàng và mẫu hậu quớ, bây giờ trẫm lập tức gọi điện cho họ, cuối tuần sẽ đưa họ đi chơi!”

Nói chung, tất cả mọi người đều đang cảm thán, một diễn viên đóng hơn trăm bộ phim cậy mình không nổi tiếng nên đến Trường Thành chơi, kết quả không ngờ đúng hôm ấy thì nổi tiếng luôn.
Phó Nguyên xem xong cũng thổn thức.

Nhưng anh vẫn không hiểu, sao lại nổi chỉ vì một đoạn video này được?
Cho đến khi anh mở cái no.9 hotsearch ra.
Trong đó có hai tấm ảnh và một ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện.
Người đăng bài là một người thích nhiếp ảnh, anh ta tham gia vào một nhóm nhiếp ảnh, các thành viên thường chia sẻ ảnh đẹp vào nhóm.
Hôm nay là Tết, trời đẹp, cả nhóm rủ nhau đi sưu tầm.

Đến tối, mọi người chia sẻ tác phẩm vào nhóm.

Sau đó, có một người tinh mắt phát hiện trong ảnh của hai nhiếp ảnh gia có cùng một người.
Ảnh đầu tiên là một chàng trai rất đẹp ngồi ở một góc trên Trường Thành, cặp chân dài miên man cố co lại thật ngắn để không ảnh hưởng đến người đi đường.

Cậu cẩn thận bế một bé trai khoảng ba tuổi trên đùi, mặt mũi bé trai tèm lem nước mắt.

Cậu chàng đẹp trai khoa tay múa máy, dường như đang chơi với đứa bé, nụ cười trên môi còn dịu dàng hơn cả vầng dương ngày đầu năm mới.
Trong lịch sử trò chuyện của nhóm, vị nhiếp ảnh gia nọ nói, khi ấy anh ta đang chuẩn bị ra về, nhìn thấy cảnh này thì trái tim tan chảy.

Đứa bé kia bị lạc mất bố mẹ do dòng người xô đẩy, chàng trai này dắt đứa bé ngồi lại một chỗ chờ bố mẹ của bé đến tìm.

Trong lúc ấy, cậu vẫn luôn kiên nhẫn chơi với đứa bé.
Ảnh thứ hai là một chàng trai gầy gò cõng một cụ già tóc đã pha sương đứng ở trạm dừng Trường Thành xếp hàng chờ xe buýt.

Chàng trai đổ mồ hôi đầy đầu, cụ già dùng ống tay áo lau cho cậu, chàng trai quay đầu cười xán lạn.
Nhiếp ảnh gia chụp tấm này nói, anh ta gặp hai người từ Trường Thành.

Ban đầu tưởng là con cháu cõng ông nhà mình, chỉ cảm thấy thật hiếm có một đứa trẻ hiếu thảo như vậy, dù sao quãng đường xuống khỏi Trường Thành dốc đứng khó đi, cõng một người vô cùng tốn sức.
Nhưng anh ta lại nghe thấy người xung quanh nói, cụ già kia đuối sức suýt ngã, chàng trai nọ tình cờ ngang qua bèn đỡ lấy cụ.

Chàng trai muốn cõng cụ già, ban đầu cụ không muốn làm phiền cậu, có điều sau đó thật sự không đi nổi nữa nên mới đành phải để cậu cõng.
Nhiếp ảnh gia nghe vậy thì giật nảy mình, trên mạng có rất nhiều vụ người già cố tình ăn vạ, thậm chí còn thịnh hành câu “nhà không giàu thì đừng đỡ người già ngã”.

Nhiếp ảnh gia vội chụp mấy tấm ảnh, nghĩ bụng, nếu chàng trai nọ bị lừa, anh ta có thể làm chứng giúp cậu.
Nhưng chuyện sau đó khiến anh ta trào nước mắt.
Anh ta đi sau hai người họ, nhìn chàng trai nọ cõng cụ già chầm chậm xuống khỏi Trường Thành, sau đó cõng một mạch đến trạm xe buýt.

Cụ già không tính là gầy, trông còn to hơn chàng trai kia, khi ấy anh ta cảm thán, người trẻ thời nay còn khỏe thế này thật là hiếm thấy.
Bãi đỗ xe của Trường Thành nằm sau trạm xe buýt, lúc anh ta đi lấy xe thì gặp chàng trai kia đang cõng cụ xếp hàng đợi xe.

Cụ già tựa hồ cực kỳ áy náy, chàng trai quay đầu cười nói không sao, cụ già đau lòng lau mồ hôi cho cậu.

Nhiếp ảnh gia xúc động, cầm máy ảnh chụp lại cảnh này.
Nhiếp ảnh gia nói, anh ta luôn cảm thấy thế giới này càng ngày càng lạnh lùng, thì ra vẫn còn sự ấm áp như vậy.

Nhiếp ảnh gia nọ không có weibo, chủ bài đăng đọc những lời này xong cũng rất xúc động, sau khi được nhiếp ảnh gia đồng ý, anh ta bèn đăng tấm ảnh này lên weibo.
Anh ta chỉ muốn chia sẻ câu chuyện này cho tất cả mọi người, mang chút hơi ấm đến thế gian lạnh lẽo.

Anh ta không ngờ, chàng trai trong tấm ảnh lại là một diễn viên, Giản Tinh vô tình lên hotsearch lần nữa.
“Huhuhu, sao lại có nhóc đáng yêu lương thiện như thế, làm fan ngay và luôn.”
“Vừa đẹp vừa tốt, áu áu áu, sao đến giờ tôi mới biết cậu ấy.”
“Sau này em chính là ngôi sao nhỏ của chị, chị sẽ nâng niu em trên tay, để em tỏa sáng lấp lánh.”

Phó Nguyên xem đến đó rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nhìn Giản Tinh ôm đứa bé ngồi dưới ánh nắng, nụ cười rạng ngời của cậu dường như có thể xua tan màn sương lạnh nhất nơi cõi lòng người.
Bên dưới có vô số người vì gương mặt của Giản Tinh, nụ cười của Giản Tinh, bóng lưng của Giản Tinh, hoặc là sự lương thiện của Giản Tinh mà trở thành fan của cậu.

Chỉ trong một đêm, lượng fan trên weibo của Giản Tinh đã phá 1 triệu.
Cư dân mạng còn đặt cho cậu một biệt danh rất đáng yêu, Sao Nhỏ Thiên Thần.
Phó Nguyên nở nụ cười, đứa trẻ này cuối cùng cũng nổi tiếng rồi.
Dựa vào chính cậu, bằng cách tuyệt vời nhất.
Bên kia, trợ lý không kìm được kích động: “Anh Phó, cậu Giản nổi rổi, chúng ta phải làm gì đây?”
Nhân lúc được chú ý mà đi bài hàng loạt là thủ đoạn thường dùng trong giới giải trí.
Phó Nguyên động lòng, nhưng lập tức kìm lại.

Giản Tinh không giống những ngôi sao khác, anh phải suy nghĩ cẩn thận.
Phó Nguyên gọi điện cho Giản Tinh, một lát sau cậu mới nghe máy, mơ màng nói: “A lô, anh Phó, có chuyện gì vậy ạ?”
Phó Nguyên: “Tiểu Tinh, cậu ngủ rồi à?”
“Vâng, hôm nay em hơi mệt.”
Ngọn lửa bập bùng kích động của Phó Nguyên lại bị giội tắt ngấm lần nữa: “… Thôi, cậu ngủ tiếp đi.”
“Vâng, anh Phó ngủ ngon.” Giản Tinh nghe lời cúp máy ngủ tiếp.
Phó Nguyên thở dài, anh nhìn cư dân mạng vẫn đang lục lọi tin tức của Giản Tinh không ngừng, cuối cùng không làm gì cả.
Độ hot thế này là đủ rồi, tốt quá khéo lại hóa dở.

Đối với Giản Tinh bây giờ, càng bước vội càng dễ vấp.
Tốc độ nổi tiếng của Giản Tinh đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của anh.

Phó Nguyên nghĩ, lần này, anh nhất định có thể tranh thủ cho cậu một kịch bản thật hay.
Thẩm Tiêu biết tin sau khi Bạch Đồ gọi điện thoại cho anh.

Anh mở weibo, nhìn ảnh chụp chung của mấy người, ánh mắt dừng lại trên nụ cười ngây ngô của Giản Tinh, khóe miệng cong lên.
Bạch Đồ tấm tắc khen: “Sếp à, bạn nhỏ trong chương trình của tụi anh nổi ác rồi đấy, đúng là may mắn ghê.”
Thẩm Tiêu ấn vào mấy cái hotsearch khác liên quan đến Giản Tinh, anh xem ảnh và video, lướt qua bình luận bên dưới, mỉm cười.
May mắn ư?
Trên thế giới này không có may mắn vô duyên vô cớ.
Ngày hôm sau, Giản Tinh thức dậy, vừa làm bữa sáng xong thì Phó Nguyên lại gọi đến.

Nghe Phó Nguyên kể chuyện xảy ra tối hôm qua, cậu nhìn lượng fans trên weibo tăng đến 1 triệu ngay trong một đêm, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Giản Tinh rì rầm: “Thì ra nổi tiếng đơn giản vậy sao?”
Phó Nguyên phì cười: “May mắn cũng là một loại năng lực, rất nhiều người nỗ lực bao năm vẫn chưa chắc có được thành tích này đâu.”
Giản Tinh lắc đầu: “Thầy em nói không bao giờ được tin vào may mắn.”
Phó Nguyên dặn cậu đừng đi lung tung, ra ngoài nhớ ngụy trang cẩn thận, có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh, sau đó bận việc của mình.
Giản Tinh thấy trên mạng vẫn đang bàn tán xôn xao, cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết đi Cố Cung và Di Hòa Viên theo kế hoạch.

Cậu quàng một chiếc khăn dày, che hết hơn nửa mặt, đội thêm cái mũ, chỉ lộ hai con mắt.


Trời lạnh nên có nhiều người cũng đội mũ, trông cậu không quá kỳ lạ, chẳng hề bị người khác nhận ra.

Chơi đến tối, cậu về nhà bình yên vô sự.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Giản Tinh không ra ngoài nữa, cậu chuyên tâm ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi của ‘Sàn học vũ đạo’ tập ba.
Mồng 4, Phó Nguyên đến nhà Giản Tinh từ 7 giờ sáng, ăn sáng chỗ cậu rồi cùng nhau ra khỏi nhà.
Lần đầu Giản Tinh mặc chiếc áo khoác lông vũ Phó Nguyên mua cho cậu.

Trước kia, chiếc áo lông vũ màu đen duy nhất của cậu đã bị chọc rách, Giản Tinh đã vá lại, mặc dù chỗ vá không bắt mắt, bình thường mặc vẫn được, nhưng mặc đến đài truyền hình thì không ổn.
Chiếc áo mới màu trắng, đơn giản và rộng rãi.

Giản Tinh vốn đã trắng bóc, chiếc áo khiến mặt cậu trông càng nhỏ nhắn và non nớt hơn.

Phó Nguyên nhìn cậu, tâm trạng hệt như bố già ngắm con nhà mình khôn lớn.
Trên đường, Phó Nguyên hỏi cậu mấy ngày vừa qua thế nào.

Giản Tinh trả lời thành thật, cậu đi xem kéo cờ, thăm thú Cố Cung và Di Hòa Viên.
Phó Nguyên cười: “Cậu không sợ bị nhận ra rồi vây kín à?”
Giản Tinh đáp: “Em quàng khăn rồi, với lại thật ra cũng ít người biết đến em lắm.”
Phó Nguyên cười thở dài, nghĩ bụng, đứa trẻ này không biết đội quân trên mạng thời nay mạnh mẽ cỡ nào.

Mới hai ngày, lượng fan của cậu đã sắp lên 2 triệu rồi.
Đến đài truyền hình, trên đường, rất nhiều nhân viên gặp Giản Tinh đều chào hỏi ân cần, khác hẳn sự lạnh nhạt trước đây: “Cậu Giản, chào buổi sáng.”
Giản Tinh giật mình chào lại từng người một.

Phó Nguyên buồn cười.
Lúc Giản Tinh bước vào phòng hóa trang, tất cả mọi người đều quay ra nhìn cậu.

Giản Tinh không quen với những ánh mắt như vậy, cậu gật đầu chào hỏi, đoạn tìm một góc và ngồi xuống.

Cậu cởi áo khoác ra, cẩn thận đặt bên người, yên lặng đợi chuyên viên trang điểm.
Mọi người xung quanh đều lén nhìn cậu, có những ánh mắt bớt đi sự khinh thường, nhiều thêm sự soi mói, song không một ai đến bắt chuyện với cậu.

Phòng hóa trang im ắng kỳ lạ, mãi đến khi Trần Thụy bước vào phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô nhìn quanh, tìm thấy Giản Tinh liền chạy tới, kích động nói: “Tiểu Tinh, em xem tin tức rồi.

Anh nổi rồi, thật sự tốt quá đi!”
Giản Tinh không biết nên nói gì đành cười trừ.
Một nghệ sỹ lấn sân cười lạnh: “Chưa biết sự đời.”
Vừa dứt lời, một nghệ sỹ khác cười ân cần: “Sau này cậu Giản nổi rồi quả thật không tiện ra ngoài nữa, nhân lúc này đi chơi cũng đúng.”
Sau tập trước, họ nghe trợ lý kể mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người đều hiểu, khi chương trình này lên sóng, Giản Tinh chắc chắn sẽ nổi.
Mấy học viên đại chúng dường như hổ thẹn vì thành kiến trước kia, nói “Chúc mừng” Giản Tinh.
Lúc này, có hai cô gái xuất hiện ở cửa, là nhân viên của đài truyền hình.
Hai người ló đầu vào ngó, thấy Giản Tinh, ánh mắt họ sáng lên, cả hai chạy đến chỗ cậu, kích động nói: “Anh Giản, bọn em là fan của anh, anh ký tên cho bọn em nhé.”
Giản Tinh ngây người nhìn quyển sổ đáng yêu mà hai cô gái đưa đến trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên có người nhờ cậu ký tên, nhất thời bối rối.
Một lúc sau cậu mới đứng dậy, mặt ửng hồng: “Chữ tôi xấu lắm.”
Không phải cậu khiêm tốn mà là chữ cậu xấu thật.

Chữ bút lông còn tạm được, chứ bút máy thì chỉ có thể coi là ngay ngắn.

Cậu từng thấy chữ ký của những ngôi sao khác, rồng múa phượng bay, vô cùng điêu luyện.

Trước kia Phó Nguyên đã nhắc, một ngôi sao cần có chữ ký mang phong cách của riêng mình, nhưng hồi đó nghĩ chuyện này còn lâu mới đến lượt Giản Tinh, anh không bảo cậu luyện tập.
Hai cô bé nhìn dáng vẻ bối rối của cậu, đôi mắt sáng bừng, nói thẳng: “Không sao không sao, bọn em giữ làm kỷ niệm thôi.”
Giản Tinh nghĩ ngợi: “Hay là chúng ta chụp ảnh chung nhé?”
Hai người kinh ngạc: “Được ạ?”
Giản Tinh không muốn người khác thấy chữ của mình, vội vàng gật đầu.
Ba người chụp ảnh, hai cô gái xem ảnh trong điện thoại, vui vẻ rời đi.

Sau đó lại có mấy người chạy đến chụp ảnh với Giản Tinh, khiến những học viên khác có phần ghen tị.
Nhưng việc này không kéo dài bao lâu, vì chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đến rồi, tất cả lại chiêng trống rùm beng bận rộn các thứ.
Lần này, Bùi Giai đi thẳng đến chỗ Giản Tinh.
Giản Tinh vội đứng dậy, lễ phép chào: “Chị Giai ạ.”

Bùi Giai cười và ấn cậu xuống ghế, cô vừa trang điểm cho cậu vừa cười nói: “Nhóc con được lắm.”
Giản Tinh hơi ngại vì được khen, vội chuyển đề tài: “Chị Tuệ dạo này vẫn ổn chứ ạ? Lâu rồi em không gặp chị ấy.”
Bùi Giai thoáng khựng lại, chỉ nói: “Gần đây cậu ấy hơi bận.”
Có Bùi Giai giúp đỡ, lần này Giản Tinh chuẩn bị rất thuận lợi.
Chủ đề thi đấu của tập hai là múa cổ điển Trung Quốc.

Điệu múa Trung Quốc vừa mềm mại vừa tinh tế, yêu cầu cơ thể phải có độ dẻo rất cao, Giản Tinh chưa từng rèn đúc sự dẻo dai, múa cổ điển trở thành bài toán khó với cậu.
Huấn luyện viên múa cổ điển của Giản Tinh là một nữ nghệ thuật gia rất dịu dàng và kiên nhẫn, cô cố gắng hướng dẫn động tác cho Giản Tinh, nhưng người cậu không dẻo, đây không phải chuyện vài tiếng là thay đổi được.
Trước sự cố gắng của hai người, cuối cùng Giản Tinh đã hoàn thành bài múa, nhưng điểm khá thấp.

Trong năm người, Giản Tinh đứng thứ tư.

Trần Thụy không được xem trọng nhưng dựa vào cơ thể dẻo dai nên phát huy vượt trội, giành được vị trí thứ nhất.
Hai trận đấu cộng lại, Trác Hoa đứng thứ nhất, Giản Tinh đứng thứ hai, Trần Thụy đứng thứ ba.

Ba người thành công vào trận chung kết, những người khác cần tham gia trận hồi sinh.
Lúc kết thúc ghi hình, Giản Tinh cúi người cảm ơn huấn luyện viên, đồng thời xin lỗi vì sự kém cỏi của mình.
Huấn luyện viên dịu dàng cười nói: “Em chỉ thiếu thời gian học tập thôi.

Thật ra nếu tôi là giám khảo, tôi sẽ cho em điểm nằm trong top ba.”
Giản Tinh không hiểu.
Huấn luyện viên giải thích: “Động tác vũ đạo là thứ yếu, khả năng truyền tải cảm xúc mới là linh hồn của điệu múa.

Tuy động tác của em chưa đạt, nhưng lại thể hiện phần hồn tốt nhất.

Em từng được học rồi đúng không?”
Giản Tinh không giấu giếm: “Cô của em cũng là một nhà nghệ thuật, trước khi ghi hình chương trình này, cô đã dạy em cảm xúc của vũ đạo.”
Huấn luyện viên càng hài lòng bởi sự thành thật của cậu: “Có thể dạy em giỏi thế này, cô của em chắc chắn là một diễn viên múa xuất sắc.

Có thể nói với tôi cô của em là ai không?”
Giản Tinh ngẫm nghĩ, đoạn nói tên của cô.
Huấn luyện viên kinh ngạc, sau đó cười: “Thế này thì tôi múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Trò chuyện với huấn luyện viên một lát, lúc Giản Tinh về phòng tẩy trang, có mấy người đã dọn dẹp và đi rồi.

Cậu trở về vị trí của mình, đang định tẩy trang thì đột nhiên liếc thấy cái gì đó màu đỏ, cậu quay đầu nhìn sang, lập tức hoảng hốt.
Giản Tinh nhìn những học viên vẫn đang tẩy trang trong phòng, mọi người bận việc của mình, xong xuôi thì chào cậu rồi đi.

Không có ai nói cho cậu biết, một vũng nước sơn móng tay màu đỏ trên áo khoác của cậu là chuyện thế nào.
Phó Nguyên tán gẫu với mấy người quen một lúc rồi đến, vừa vào đã thấy Giản Tinh ủ rũ buồn bã.

Giản Tinh luôn tràn đầy năng lượng, chưa bao giờ để lộ vẻ mặt thế này.
Phó Nguyên giật mình, vội hỏi: “Tiểu Tinh, sao vậy?”
Giản Tinh chỉ vào chiếc áo khoác trong lòng, buồn bã nói: “Anh Phó, áo bị bẩn rồi.”
Bấy giờ Phó Nguyên mới để ý cái áo ướt sượt ngấm một bãi màu đỏ chót, chắc là Giản Tinh vừa giặt nó, nhưng càng giặt càng bẩn.
Phó Nguyên tức điên: “Ai làm?”
Giản Tinh cúi đầu: “Em không biết.”
Phó Nguyên đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, nào có chuyện gì mà chưa từng chứng kiến, nhưng anh không ngờ, đến cái thời này rồi mà vẫn còn thủ đoạn báo thù vụng về như vậy.

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của đứa trẻ nhà mình, Phó Nguyên cố nhịn cơn giận, cởi áo khoác của mình ra và mặc cho Giản Tinh.
Giản Tinh lập tức định cởi ra trả anh, song bị anh giữ hai vai: “Tiểu Tinh.”
Sắc mặt Phó Nguyên nghiêm túc chưa từng thấy: “Giới giải trí là nơi ngập tràn cơ hội, nhưng cơ hội sẽ đi kèm với cạnh tranh.

Sau này cậu sẽ gặp vô số thủ đoạn gây rối và chèn ép, cậu cứ mặc kệ chúng, việc cậu cần làm là nghiêm túc làm tốt và làm đúng mọi việc.”
Giản Tinh im lặng hồi lâu, đoạn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh Phó, em hiểu, em không sợ cũng không để ý đến những việc này.

Em không giận, nhưng… nhưng đây là quà anh tặng em.”
Cậu chỉ buồn, đây là chiếc áo Phó Nguyên tặng cậu, cậu đã không bảo vệ nó cẩn thận.
Phó Nguyên cười nói: “Không sao, một chiếc áo có thể giúp cậu hiểu được sự tăm tối trong cuộc sống, đáng lắm.”
Phó Nguyên định mua cho cậu chiếc khác, nhưng Giản Tinh từ chối.

Không trông chừng chiếc áo cẩn thận là trách nhiệm của cậu, không nên để người khác trả giá cho sai lầm của mình.
Những thứ có được quá dễ dàng thì không còn đáng quý nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.