“Ra biển uống rượu có được không? Anh mời em ra bờ biển, em mời anh uống rượu?”
“Được.”
“Có cần đợi anh tắm rượu, thay quần áo không?”
“Không cần, năm phút nữa anh sẽ ở dưới nhà đón em.”
“Vâng.”
Đúng năm phút sau, chiếc Lexus màu đen đỗ ngay dưới một tòa chung cư cao cấp nào đó.
Một tiếng đồng hồ sau đó, Lexus đã lại xuất hiện trên bãi cát bên bờ biển.
Những chai bia bị vứt ngổn ngang ở ghế sau. Ở phía trước, mỗi người kẹp
một điếu thuốc trên tay, yên lặng ngồi đó. Làn khói thuốc vấn vít, hòa
theo điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ DVD, khẽ vang vọng trong không gian
chật hẹp.
Đó là bản nhạc Fur Elise nổi tiếng của nhạc sỹ Beethoven.
“Sao vậy? Gọi anh ra đây mà lại chẳng nói câu gì?” Rất lâu sau, Phó Minh Tích rít một hơi thuốc, đột ngột quay mặt sang.
Doãn Thần Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn suy trì trạng thái đờ đẫn như trước.
Người đàn ông trước mắt có chiếc mũi diều hâu mà cô thân thuộc nhất, khiến cô cứ bất động ngồi nhìn mãi, dường như có thể thông qua hình dạng của
chiếc mũi ấy, mon men tiến vào trái tim ở một nơi khác.
Phó Minh
Tích khẽ mỉm cười – Thật đấy, rất hiếm có người đàn ông nào ngay cả nụ
cười cũng gợi cảm như vậy, nhưng Phó Minh Tích lại có thể làm được mà
không tốn chút sức lực nào.
“Còn nhìn nữa, anh sẽ cho rằng em đang quyến rũ anh đấy.”
“…”
Bờ môi mỏng nam tính căng ra, ghé sát tới trước mặt cô như có ý trêu chọc, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau” “Thật sự định quyến rũ anh?”.
Nhưng cô vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Thế là anh ấy chầm chậm di chuyển, mang theo chút trêu chọc như đùa bỡn,
chút thăm dò chân thành nhất, dùng một tốc độ mà ngay cả cô cũng không
nhận ra, định áp môi mình lên hai bờ môi đỏ hồng kia. Chậm rãi, từ từ,
từng bước một, lặng lẽ, không một tiếng động…
Chính vào khoảnh khắc đó, Doãn Thần Tâm đột nhiên khựng lại, khẽ gọi một tiếng “Phó Minh Tích”.
Ngay sau đó, khi anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng nhiên òa lên khóc, nức nở rất to.
Anh ấy sững người.
“Phó Minh Tích! Phó Minh Tích…”, cô bỗng nhiên trở nên khác thường, giữ chặt lấy anh ấy như vớ được một cọc gỗ nổi trôi giữa đại dương mênh mông. Cô ôm chặt lấy cổ Phó Minh Tích, ra sức vùi mặt mình vào lòng anh ấy:
“Phải làm sao đây? Người phụ nữ thần kinh ấy gọi điện đến nói những lời
đó, em nên làm thế nào đây? Em thật sự không biết nữa…”.
Tiếng
khóc nghẹn ngào của cô gái khiến người đàn ông buông một tiếng thở dài
khó xử, tiếng thở dài ấy khẽ khàng mà miên man. Giống như việc cô vô
vọng ôm lấy anh ấy, chia sẻ với anh ấy mọi bối rối của bản thân, còn bản thân anh ấy thì vô vọng ngồi trong chiếc Lexus sang trọng nhưng vĩnh
viễn không thể lái ra khỏi bãi cát mênh mông này vậy.
Tay Phó
Minh Tích, rất lâu sau, cuối cùng cũng nặng nề ôm chặt lấy cô, che chở
cô trước vòm ngực mình, tay còn lại vỗ về bả vai đang không ngừng run
rẩy của cô.
Giây phút ấy, Phó Minh Tích đã nghĩ, nếu tất cả cho
phép, anh ấy tình nguyện cứ ôm cô như vậy, cho tới khi biển cạn đá mòn – chỉ cần cô đồng ý…