Em Lại Gặp Anh

Chương 23: Dì cả (3)



Uống canh gà tình yêu của mẹ xong, trong lòng Thị Y Thần cảm thấy được an ủi phần nào. Thế nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, cô có cảm giác “máu xử nữ” trong người không hề giảm đi, ngược lại càng ngày càng ra nhiều hơn. Thật là giống như “dì cả” ghé thăm vậy, nước mắt chảy thành sông.

Sáng hôm sau, lúc đi làm, cô ngồi ngẩn ngơ trước bàn làm việc gần nửa giờ đồng hồ, không làm được chuyện gì. Bụng dưới có cảm giác đau đớn mơ hồ, đau đến mức trán cô rịn cả mồ hôi. Thậm chí cô còn không dám rời khỏi bàn làm việc, bởi vì cảm giác người giống như có thủy triều chảy qua khiến cô cảm thấy choáng váng.

Lưu Sa Sa đi vào báo cáo công việc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không còn tí máu của cô thì giật mình, nói: "Jessie, chị không sao chứ? Sắc mặt của chị không được tốt lắm. Không được, chị nên đến bệnh viện tìm bác sĩ khám một chút mới được."

Nhắc đến bác sĩ, Chu Kiều Na cũng từng nói với cô, nếu máu càng ngày càng chảy nhiều, đề nghị cô nên đến bệnh viện kiểm tra lại. Chuyện lại phát sinh thêm chuyện, thật khiến cô muốn chết đi cho xong. Thị Y Thần gật đầu, dặn dò công việc, rồi cầm lấy túi xách bước ra khỏi cửa tiệm, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện dành cho bà mẹ và trẻ em.

Trước kia cô rất ít bị bệnh, ít đến bệnh viện, đứng xếp hàng ở bệnh viện mấy giờ đồng hồ, khó khăn lắm mới lết được vào đến phòng khám. Trong phòng khám bệnh có mấy người khẽ liếc nhìn cô.

Bác sĩ là một người đã lớn tuổi, tuổi trạc tuổi mẹ cô, hỏi mấy câu hỏi “riêng tư” nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Mặt khác lại yêu cầu mấy cô gái đến khám bệnh phải nằm một tư thế khá kỳ lạ trên ghế để kiểm tra. Nghe tiếng kêu la thảm thiết của mấy người đến khám, trong lòng Thị Y Thần cũng không khỏi có cảm giác không rét mà run.

Trước mặt có mấy cô gái cũng không ngoại lệ, tất cả đều là mang thai ngoài ý muốn. Vị bác sĩ già không ngừng hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề, lặp lại kết quả khám bệnh "Về nhà uống thuốc, một tuần sau quay lại kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì, chuẩn bị làm phẫu thuật lấy thai ra."

Cuối cùng cũng đến lượt Thị Y Thần, cô bước đến trước bàn ngồi xuống. Vị bác sĩ đẩy kính một cái, nhìn thoáng qua tên cô trên sổ bệnh án, hỏi lại câu hỏi giống như đã hỏi những người khác: "Cô cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Đáy lòng Thị Y Thần dâng lên một cảm giác chua xót, cổ họng lại như bị nghẹn không thể nói thành lời.

Vị bác sĩ nhìn thấy cô như vậy, nét mặt trở nên nhu hòa hơn một chút, nói: "Đừng khẩn trương, lần đầu như vậy, lần sau sẽ quen thôi."

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng nói rằng: "Khuya ngày hôm trước... Tôi có làm “chuyện ấy”... Ngày hôm sau phía dưới không ngừng chảy máu, không biết có phải cơ thể của tôi có vấn đề gì hay không?" Cô thẹn đỏ mặt, không muốn đến bệnh viện, đối mặt với bác sĩ, loại chuyện thế này rất khó mở miệng.

Vị bác sĩ nghe xong, lại đẩy kính mắt một cái, nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Kỳ kinh nguyệt lần trước là lúc nào?"

"Kinh nguyệt lần trước... khoảng đầu tháng tư, nếu nói cụ thể một ngày, tôi không nhớ được."

Bác sĩ vừa ngồi ghi lại bệnh án, vừa hỏi: "Đúng khoảng một tháng. Cô có kiểm tra trước ở nhà xem mình có mang thai hay là không chưa?"

"Mang thai?" Thị Y Thần không hiểu.

"Nếu như trước đó kiểm tra có mang thai, sau đó xuất hiện hiện tượng xuất huyết, có thể là dấu hiệu sinh non." Vị bác sĩ giải thích.

Không thể nào...mới trúng thưởng một lần, sau có thể sinh non sớm như vậy, sẽ không bất hạnh đến vậy chứ...

Sắc mặt Thị Y Thần vốn đã trắng lại càng nhợt nhạt hơn, trong lòng cô cảm thấy lo lắng, thành thật trả lời bác sĩ, "Không có kiểm tra qua, bởi vì chuyện ấy mới xảy ra vào khuya hôm trước thôi..." Thẹn đến chết người.

Vị bác sĩ nhìn cô, lại đẩy mắt kính, hỏi: "Ngoại trừ khuya ngày hôm trước, trước đã có làm chuyện đó không?"

"Không có. Khuya ngày hôm trước là lần đầu tiên, mặc dù chảy máu là chuyện bình thường, nhưng mà không ngờ càng chảy càng nhiều..." Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến mức thẹn quá nên cúi đầu xuống.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Giọng nói của vị bác sĩ kia có chút kỳ lạ "À" một tiếng, sau đó lại hỏi: "Có đau bụng không?"

"Rất đau."

"Đau thế nào?"

"Có một chút giống như kinh nguyệt đến vậy."

"Máu chảy ra thế nào? Có xuất hiện huyết trắng không?"

"Thật sự không có. Giống như máu xuất hiện trong kỳ kinh nguyệt vậy."

Vị bác sĩ ghi lại xong, nhàn nhạt nói: "Không có gì, cô chỉ là đến tháng thôi. Tôi kê cho cô một ít thuốc trị đau bụng kinh."

"Đến tháng?" Thị Y Thần như không thể tin được.

"Đúng, là đến tháng thôi."

"Vậy không phải là do lần đầu tiên... bị rách mà chảy máu sao?"

"Nói thế này, màng trinh là một tấm màng mỏng nằm trong âm đ*o, nằm giữa mô liên kết có các mạch máu. Phần lớn ở lần đầu tiên quan hệ sẽ bị rách, xuất hiện hiện tượng xuất huyết gây đau đớn. Bởi vì mỗi người mỗi khác, có người sẽ chảy máu, có người sẽ không chảy máu, đa phần sẽ chảy một ít máu, sẽ không xuất huyết nhiều như đến tháng. Nếu xuất hiện hiện tượng xuất huyết nhiều, kéo dài liên tục trong thời gian dài, chuyện cần lo lắng là tử cung xuất huyết. Theo lời cô nói tính từ lần đến tháng lần trước, vừa đúng một kỳ."

"Tôi thật sự chỉ là đến tháng thôi sao?"

"Đúng vậy. Chuyện này rất bình thường, giống như chu kỳ mỗi tháng của cô thôi, rất nhiều người lầm tưởng lần đầu tiên sẽ chảy máu rất nhiều. Nhưng mà đa phần đều là những cô bé chưa trải qua những chuyện thế này. Cô đến từng này tuổi rồi, xuất hiện loại vấn đề này lại lầm tưởng sinh non…" Trên mặt vị bác sĩ kia vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại thoáng ẩn hiện nụ cười trêu đùa, Thị Y Thần tỏ ra thoải mái ngồi chờ nhận đơn thuốc vị bác sĩ kia đưa cho cô, "Không sao, sau này rảnh rỗi tôi sẽ lên mạng tìm hiểu thêm về vấn đề này.”

Mấy cô gái trẻ tuổi vây xung quanh cửa chờ đến lượt mình, vốn trên mặt họ hiện lên vẻ phiền muộn cùng lo âu, nhưng ngồi xem quá trình khám bệnh của Thị Y Thần, tinh thần họ nhẹ nhỏm hơn một chút, thậm chí có người không nhịn được bật cười.

Tình hình như vậy khiến Thị Y Thần thật xấu hổ. Bị nhiều người xa lạ như vậy biết mình đến từng này tuổi mới trải qua lần đầu tiên, đến tháng lại nghĩ nhầm thành vì lần đầu tiên nên mới xuất huyết, thực sự là mất mặt.

"Cảm ơn bác sĩ." Cô cầm đơn thuốc, che nửa khuôn mặt rất nhanh rời khỏi phòng khám.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả người cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Cô nhớ lại một chút, đột nhiên cũng nở nụ cười. Hóa ra chỉ là kỳ kinh nguyệt đến mà thôi, suýt chút nữa dọa chết cô rồi. Cô thật sự là một lão bà dốt nát mà, thật sự ngốc ngếch. Sắp đến tuổi ba mươi, ngay cả loại chuyện thế này cũng không biết rõ, tự mình gây ra chuyện mất mặt làm cho người khác chê cười. Haiz, nhưng mà điều quan trọng nhất là cô không có chuyện gì là tốt rồi. Ít ra cô cũng có thể yên tâm, sẽ không lo chỉ một lần mà mang thai ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.