Thị Y Thần ngồi vùi trên ghế ở bàn làm việc, tim cứ đập thình thịch, thình thịch không ngừng. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng vừa xảy ra. Cô lại bị trêu đùa trước đám đông, trong giây phút đó bản thân giống như bị bỏ thuốc mê, chính mình không hề hay biết, lúc tỉnh táo lại thì cái tên đáng chết đó đã sớm chạy mất chẳng để lại dấu vết gì.
Cô sớm đã qua cái thời thiếu nữ trẻ tuổi ngu ngốc, sẽ không xao động, sẽ không phấn khích, tim cũng sẽ không đập nhanh, chẳng qua chỉ là vô cùng bối rối. Thị Y Thần có thể khẳng định, lúc này đây, người cô gặp không phải chỉ bị bệnh thần kinh, còn là một ôn thần.
Thấy Sa Sa và Manh Manh dùng ánh mắt gian xảo như kẻ trộm nhìn mình, cô có cảm giác ánh mắt của hai cô gái đó giống như tia X quang đang quét qua cơ thể trần trụi trong một thời gian dài, mà tất cả chuyện này chính là do cái tên bệnh thần kinh chết tiệt đó cố tình gây ra.
Trước đó cô phải mất mười phút để giải thích cho mẹ của mình tại sao tối qua lại đi qua đêm, thật đáng thương cho Chu Kiều Na bị cô lấy ra làm bia đỡ đạn, mới lừa gạt được mẹ mình xong. Nếu chuyện mới xảy ra lại lọt đến tai mẹ, cô nhất định là đến xương cốt cũng không còn. Trời ạ! Hai tay Thị Y Thần xiết chặt thành quyền, thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Thị Y Thần phát điên lấy tay gõ vào đầu, bỗng nhiên, màn hình vi tính thông báo có tin nhắn QQ gửi đến. Cô ngừng vò đầu bứt tóc mình, ngước mắt nhìn lướt qua màn hình, có lời mời kết bạn. Cô mở ra, đúng là Chu Tân Vũ. Cô nhanh chóng thêm vào danh sách bạn bè.
Chu Tân Vũ gửi đến một icon mặt cười: "Tối hôm qua, cô có khỏe không?"
Cô gửi lại một icon mặt cười, sau đó gõ mấy chữ: "Cám ơn anh, tôi rất khỏe. Chuyện tối hôm qua thực sự rất xin lỗi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm."
"Cô quá khách sáo rồi. Thoải mái chút đi, chuyện tối hôm qua, tôi không nói gì với mẹ cả." Chu Tân Vũ lại gửi đến một icon mặt cười.
Thị Y Thần chưa kịp trả lời, Chu Tân Vũ lại gửi đến một tin nhắn: "Thật ra tối hôm qua...lúc sau...trong lòng tôi có chút chờ mong, chỉ là “sứ giả hộ hoa” của cô xuất hiện" anh liên tục gửi đến icon ba ngón tay, "Tôi nghĩ bản thân mình không còn cơ hội, vậy nên tôi phải cố gắng lên." Sau cùng anh ta gửi đến một cái icon Fighting.
Vừa nhìn thấy bốn chữ "sứ giả hộ hoa", trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng Lục Thần Hòa nhân lúc cô không chú ý mà hôn trộm mình. Thị Y Thần tức giận trả lời: "Cái gì sứ giả hộ hoa, anh ta chính là ôn thần!"
Chu Tân Vũ gửi đến một icon ngạc nhiên.
"Anh ta chỉ là... một khách hàng không thể hiểu được, tôi và anh ta chẳng có liên quan gì với nhau cả." Tuy rằng tình cảm giữa cô và Chu Tân Vũ chỉ là bạn bè bình thường, thế nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ, để tránh hiểu lầm.
Chu Tân Vũ lại gửi đến một icon mặt cười, "Lời nói của cô cứ giống như nữ sinh cùng bạn trai yêu nhau tha thiết đang giận dỗi với nhau vậy."
"..." Cô gửi lại một chuỗi dấu chấm, đúng là càng giải thích càng loạn.
"Nói đùa thôi."
"Không có gì. Chúc anh sớm tìm được bạn gái, lần sau đi xem mắt, có hồi hộp cũng đừng nhắc đến em gái mình nha."
"Nhất định nhất định. Thật ngại quá, có đồng nghiệp tìm tôi, có việc gấp, tôi phải đi trước, trở về nói chuyện sau." Chu Tân Vũ gửi đến một cái icon giàu to rồi, ảnh đại diện nhanh chóng biến thành màu đen.
Thị Y Thần rất biết ơn anh ta, nếu không bây giờ cô cũng không được yên ổn ngồi trước bàn làm việc. Chỉ là cô có chút khó hiểu, nếu nói Chu Tân Vũ giúp cô, là xuất phát từ bạn bè quen biết giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng chuyện cô và Thị Y Vân có mâu thuẫn với nhau, chuyện này tối qua lại không nhắc đến, khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.
Nghĩ đến Thị Y Vân, cô liền nhớ đến Cao Minh Dương, trái tim lại nổi lên một trận đau đớn. Thị Y Thần tựa đầu vào hai tay, hít sâu một hơi.
Điều chỉnh lại tâm tình, Thị Y Thần lại tiếp tục công việc, làm việc sẽ khiến bản thân không còn để ý đến những chuyện khác nữa.
Chiều tối, một cơn giông tố ào ạt kéo đến, nhiệt độ oi ả lan rộng suốt một ngày cuối cùng cũng lui về phía sau, nhường chỗ cho giai điệu tí tách của những hạt mưa. Gió nhẹ từ phía đối diện thổi tới, bay lơ lửng trong không khí hòa quyện vào những hạt mưa, mang đến cảm giác mát mẻ đã lâu không gặp.
Xuống xe taxi, Thị Y Thần cầm túi xách che mưa, mang đôi giày cao gót tinh tế đi về hướng nhà của mình.
Có lẽ là do trời mưa, đường đi lại rất ẩm ướt, trơn trợt, Thị Y Thần đang mang đôi giày cao gót cao 10 cm, từng bước chậm rãi, cẩn thận từng chút một, rất sợ sơ ý một chút sẽ ngã xuống đất.
Câu nói thật đúng ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’. Mọi chuyện thường là như vậy, càng khiến người ta lo lắng thì càng dễ phát sinh. Hai tay Thị Y Thần cầm túi xách che lên đỉnh đầu để tránh mưa, bỗng nhiên cô bị trẹo chân, cả người mất thăng bằng. Ngay lúc cô lo lắng bản thân sẽ ngã xuống đất, một cánh tay có lực đã đỡ bên hông của cô, giúp cô đứng vững trở lại.
Thị Y Thần hoảng sợ nhìn người vừa cứu mình, còn chưa kịp nói tiếng "Cảm ơn", thân thể đột nhiên cứng đờ.
Cao Minh Dương đỡ cho cơ thể Thị Y Thần đứng vững, cầm lấy cây dù che cho cô, "Có khỏe không?"
Thị Y Thần giống như phản xạ có điều kiện đẩy anh ta ra, không ngờ cảm giác đau đớn từ mắt cá chân lại truyền đến. Nếu không có cánh tay của Cao Minh Dương kịp đỡ lấy cô, Thị Y Thần sợ là bản thân đã ngã xuống đất.
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mang giày cao gót không thể mang gót thấp một chút được sao?" Cao Minh Dương liếc nhìn đôi giày cao 10 cm của cô, mi tâm nhíu lại.
"Gót thấp một chút cũng gọi là giày cao gót sao?" Giống như trước kia, cô nói ra mà không hề suy nghĩ, sau khi nói xong cô lại cảm thấy hối hận, gương mặt đỏ bừng. Không phải là lần đầu tiên mang giày cao gót bị trẹo chân, mỗi lần như vậy Cao Minh Dương sẽ không ngừng ‘giáo huấn’ cô, lúc đó cô sẽ phản bác lại nếu mang giày gót thấp, vậy có khác gì mang dép lê đâu.
Trong nháy mắt ánh mắt Cao Minh Dương sáng lên như hắc bảo thạch, anh có cảm giác cô đang xấu hổ, lại vì phản ứng của cô mà cảm thấy chút vui mừng.
"Điện thoại di động của em vẫn tắt máy. Anh biết, em không muốn nghe điện thoại của anh."
"Nếu như anh chờ ở đây, chỉ là muốn nói với tôi chuyện tối qua, tôi không muốn nghe." Thị Y Thần quay đầu đi vào màn mưa.
"Y Y..." Cao Minh Dương che dù đuổi theo.
Thị Y Thần không để ý tới anh ta, bước nhanh về phía trước, càng đi càng nhanh, thậm chí bắt đầu chạy. Cô quên rằng bản thân đang mang đôi giày cao gót 10 cm trong lúc trời đang mưa nên tốc độ chạy cứ như đi bộ, cho nên chạy được vài bước, liền bị Cao Minh Dương bắt được.
Cao Minh Dương nắm cánh tay của Thị Y Thần, kéo cả người cô đến trước mặt, ép cô phải đối mặt với mình, "Hai chúng ta có nói chuyện đàng hoàng một chút được không?"
"Hai chúng ta lúc đó cũng chưa nói chuyện rõ ràng với nhau." Cao Minh Dương không chịu buông tay, giọng nói vẫn luôn dịu dàng giờ cũng cất cao hơn.
"Bởi vì chẳng có chuyện gì cần phải nói. Buông tay!" Cô muốn rút tay ra, nhưng mà bàn tay to lớn Cao Minh Dương nắm rất chặt, chẳng những không rút ra được, ngược lại làm cho tay mình càng đau hơn.
"Không buông." Cao Minh Dương giữ chặt không buông, "Nếu em thà chấp nhận mất thời gian đứng ở chỗ này, chứ không chịu nói chuyện rõ ràng với anh, vậy đêm nay cứ đứng như thế này đi, đối với anh chẳng có vấn đề gì cả."
Cô muốn thoát ra khỏi bàn tay của Cao Minh Dương, tức giận nói: "Anh thật sự là... Được rồi. Anh còn muốn nói chuyện gì? Chuyện gì nên nói, đêm đó lần đầu tiên đến nhà tôi không phải anh đã nói rõ ràng rồi sao?"
Cao Minh Dương nói: "Vậy bây giờ hãy mang chuyện đêm đó nói lại một lần."