"Không làm chuyện gì sai thì cần gì phải sợ." Bà Thị vờ như không có chuyện gì bỏ ra ngoài.
Hóa ra là điện thoại của Lục Thần Hòa, bà Thị như mở cờ trong bụng. Mới xa cách có một đêm, sáng sớm đã gọi điện thoại đến, xem ra tình cảm rất tốt. Chỉ cần nhìn thấy con gái nghiêm túc quen bạn trai, bà sẽ không
cần tốn nhiều công sức nữa, bà thật sự hi vọng đứa con gái khiến bà phải đau đầu này nhanh chóng xuất giá trước ba mươi tuổi.
Đối với bộ dạng giả chết của mẹ mình, Thị Y Thần cũng không nói gì.
Bà Thị vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói: "Nha đầu, mẹ bảo này, sao con lại đặt tên cho Tiểu Lục là 'Bệnh thần kinh' thế kia ?"
"Con thích, con thấy vui vẻ, con thật thích như vậy." Cô khoa tay múa
chân quay trở về phòng, thay quần áo, chuẩn bị ăn sáng, chuông điện
thoại di động lại vang lên. Cô liếc nhìn, lại là Lục Thần Hòa.
Rõ ràng mới nói tạm biệt, bây giờ mới cách vài phút lại gọi đến, nhất định là gọi nhầm rồi.
Cô không bắt máy, ném điện thoại lên giường, chuông điện thoại nhanh chóng không còn kêu nữa.
Đã nói mà, gọi nhầm rồi.
Thế nhưng một giây sau, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, trên
màn hình vẫn hiện lên ba chữ “Bệnh thần kinh”. Cô phải nhận máy: "Lục
đại thiếu gia, lại có gì muốn sai bảo vậy?"
"Xuống đây."
"Đi xuống?Xuống đâu cơ?" Cô không biết gì, sao mà hai chữ này lọt vào
tai cô cứ có cảm giác như bảo cô xuống địa ngục thế nào ấy.
"Anh đang đứng dưới lầu nhà em đây."
"Anh đang đứng dưới lầu sao?!" Cô kích động suýt nhảy dựng lên. Không phải tối qua mới đến đó sao, sáng nay lại đến nữa ư?
"Ý của em là... bảo anh lên đó?"
"Không được lên!" Giác quan thứ sáu thật đáng sợ, đúng là phải xuống địa ngục rồi.
"Anh chờ em."
Điện thoại lại truyền đến âm thanh ngắt máy, Thị Y Thần cầm điện thoại, trong lòng không ngừng vẽ vòng tròn nguyền rủa Lục Thần Hòa. Mẹ già nhà cô lại còn tỏ vẻ phấn khởi tiễn cô ra khỏi nhà, cô vội vàng ra ngoài.
Ra hành lang, cô lấm lét nhìn trái nhìn phải, cách đó không xa, Lục
Thần Hòa đang khoanh hai tạy dựa vào xe, hai mắt nhắm nghiền, dường như
có chút mệt mỏi. Nhưng trên người đang mặc một bộ trang phục thẳng thóm, dáng vẻ anh tuấn cao lớn đứng đó, khiến cô do dự có nên đến gọi anh hay không.
Lúc cô sắp đến gần anh, hai mắt anh bỗng nhiên mở ra. Nhìn thẳng vào cô, một đôi mắt thật đẹp khiến cô hơi giật mình.
Cô thầm hít thở, giả vờ tỏ vẻ tự nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
"Đi thôi, lên xe." Anh mở cửa xe cho cô.
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh là vị hôn phu của em, bây giờ anh đang đói bụng." Anh dùng tay chỉ vào mình, sau đó lại dùng tay chỉ vào cô, "Em thân là vị hôn thê của
anh, có phải nên cùng đi ăn sáng không?"
Ba chữ "Vị hôn phu"
này nếu anh ta không nhắc đến, cô cũng quên mất. Nếu nói nụ hôn đó vẫn
còn khiến cô hoảng loạn, hết lần này đến lần khác chết đi sống lại, thì
hai từ ‘hôn phu’ ‘hôn thê’ này đúng là trực tiếp đẩy cô xuống địa ngục.
"Anh đang nói đùa gì đấy. . ." Cô không thể tin được mà hoảng hốt, "Tôi không muốn đi ăn sáng với anh, tôi muốn về nhà ăn."
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy anh, trong đầu cô lại có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Anh không để ý đến sự từ chối của cô, đưa tay kéo cô lại, trực tiếp nhét vào trong xe.
Chiếc xe khởi động, chậm rãi chạy về phía trước.
"Chờ chút, trong đầu tôi bây giờ rất loạn." Chuyện này là một chuyện
quá chấn động, không phải, chuyện từ tối qua đến sáng nay đều chấn động. Đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng kịp, dường như cũng chỉ có một người
có thể ảnh hưởng đến cô.
Cô ôm đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa
xe, tay chân cứ loạn cả lên, bên trong xe trở nên yên ắng lạ thường chỉ
có tiếng động cơ xe.
Đột nhiên, anh phanh xe lại, cả người nghiêng về phía cô, tay trái đưa qua trước ngực cô.
"Anh muốn làm gì?!" Cô phản xạ theo bản năng rụt về phía sau, lấy tay che trước ngực, nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ phòng bị.
Đôi mắt đen thâm trầm, bình tĩnh mà nghiêm túc nhìn cô, tay phải nắm
lấy cổ tay cô, từng chút, từng chút dùng lực đè xuống, để cơ thể thuận
lợi hướng về phía cô, cả gương mặt gần như đã kề sát mặt cô.
Trong đầu lại bắt đầu nổi lên suy nghĩ: Nụ hôn mê đắm tối qua... Hôm nay cho dù thế nào cũng không thể để chuyện gì xảy ra nữa.
Cô hoảng loạn đến mức gò má nóng lên, run rẫy nói: "Quân tử phi lễ vật động, tiểu nhân..."
Tay trái của anh kéo dây an toàn xuống, môi áp sát bên tai cô, dùng
thanh âm cực khẽ nói: "Em không nghe thấy tiếng báo động của dây an toàn đang vang lên sao?" Tiếng nói kèm theo tiếng lách cách đeo dây an toàn, tiếng máy móc trong xe đang không ngừng kêu vang cuối cùng cũng không
kêu nữa.
Anh ngồi thẳng dậy, kéo thắng xe, đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi lái lên đường.
Cô nhìn dây an toàn trên người mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe,
nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong kính, có cảm giác sự ngượng ngập đang tăng lên. Mất mặt quá đi mất! Cô thật sự cảm thấy không thoải mái, một tay xoa trán, khổ sở nhắm mắt lại.
Lục Thần Hòa nhìn sang cái bóng trên cửa kính xe, khẽ cong khóe môi.
Lục Thần Hòa vững vàng lái xe, chạy qua mấy con phố rồi dừng lại ở một quán ăn phía ngoài trang trí khá độc đáo.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ ăn mì tôm Ma Cau của Lục Thần Hòa, Thị Y Thần
không có chút tâm trạng nào để ăn uống, từ đầu đến cuối chỉ bối rối ngồi tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm: "Anh chắc chắn mình không phải đang nói
đùa?" Anh gật đầu xác định.
"Anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa?Không phải là giả làm người yêu, mà là kết hôn giả đó?" Cô hỏi lại như không thể tin được.
Một chữ "Giả" này khiến mi tâm của anh cau lại, đến tận bây giờ anh vẫn không hề nghĩ đến chuyện kết hôn giả. Anh nhai mì sợi trong miệng, trầm mặc một lúc lâu, hình như đang thưởng thức mì, mải cho đến khi nuốt hết mì trong miệng mới nghiêm túc nói: "Ừm, nhưng mà anh không thể giống
như “chồng trước” của em được, mỗi ngày một lần, có lẽ bây giờ có thể
được, nhưng sau này lớn tuổi rồi thật sự không dám chắc."
Lần đi xem mặt với Hà Kim Quý, anh lại nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Gương mặt của cô trong nháy mắt trở nên khó coi, cơ mặt thậm chí đang
co rút dữ dội, tay ghìm chặt vào mặt bàn, muốn lật cả mặt bàn úp lên đầu anh.
May mà anh nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ chiếc bàn lại, bình tĩnh nói: "Quân tử phi lễ vật động, tiểu nhân vô lễ thô bạo".
Cô cố sức giằng co một lúc, chiếc bàn dưới tay anh vẫn không có dấu
hiệu lung lay, đành phải cắn răng không cam tâm mà buông ra.
Cô đợi một lúc bình tĩnh lại, mới trừng mắt nhìn anh: "Tại sao là
tôi?Chẳng lẽ anh không sợ tôi sau khi kết hôn lại đổi ý, không chịu ly
hôn?Không sợ tôi dùng chiêu lạc mềm buộc chặt à?" Cô vẫn không thể nào
tin được.
Anh thờ ơ nhún vai, tiếp tục nhai mì trong miệng.
"Trời ạ!" Tay của cô run run ra sức đè ngực mình lại, "Tôi chắc chắn anh thật sự là một kẻ điên!"
Anh không phản bác mấp máy môi nói: "Nếu anh là người điên, đến lúc đó em có muốn ly hôn cũng không được."
Cô dè dặt nhìn gương mặt anh tuấn của anh, rơi vào trạng thái trầm tư.
Thành thật mà nói, đối với đối tượng hẹn hò trước đây cô cảm thấy chẳng
có tí ấn tượng tốt đẹp nào, không thể phủ nhận, tướng mạo quyết định tất cả, cô cũng là một người coi trọng diện mạo bên ngoài. Lục Thần Hòa cao lớn trước mắt, đẹp trai lại giàu có, đây là người đàn ông mà bao nhiêu
cô gái trẻ đều mơ ước, đừng nói kết hôn giả với anh, dù giả làm người
yêu với anh, thì người đứng xếp hàng cũng dài đến mức có thể uốn lượn
quanh sườn núi mười tám vòng. Càng không thể phủ nhận, có một đối tượng
như vậy để kết hôn, tội gì cô phải ép buộc bản thân tiếp tục những cuộc
xem mắt nhàm chán?Đúng vậy, mỗi lời nói mỗi hành động của Lục Thần Hòa
đều có ý mách bảo cô rằng: Anh ta chính là một kẻ bệnh thần kinh!
Cô nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, nội tâm bắt đầu không ngừng đấu tranh.
Chấp nhận?Hay là không chấp nhận?Thật là khó nghĩ.
Cô mở mắt ra một lần nữa nhìn vào anh, một đôi mắt sáng như sao như
ngọc đang tỏa ra tia sáng câu hồn đoạt phách, chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên run lên, giống như bị ánh sáng chiếu vào, không thể nào động đậy
được. Bệnh thần kinh đúng là bệnh thần kinh mà, chống đối chỉ có đường
chết, so với đi xem mặt gặp cực phẩm khinh thường, thà rằng bị một báu
vật thế này trêu ghẹo vẫn hơn. Chỉ cần kết hôn xong, qua mấy tháng, cô
tìm một cớ để ly hôn là được. Đến lúc đó, mẹ cô muốn bức hôn nữa cũng vô ích, cô sẽ không quan tâm đến nữa.
Cô quyết định chấp nhận anh, thế nên hít sâu một hơi nói: "Được, tôi đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện."
Anh ăn nốt miếng mì cuối cùng, dùng khăn ưu nhã lau miệng, ngước mắt lên nhìn cô, như sớm đã đoán được việc này.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào lớp sơn trên mặt bàn, nói: "Tôi muốn
lấy giấy chứng nhận kết hôn trước năm mới, anh chỉ cần đi lấy giấy đăng
ký kết hôn với tôi là được, chuyện tổ chức tiệc tốt nhất là đừng làm.
Nhận giấy đăng ký xong, tôi đảm bảo không quá ba tháng, nhất định sẽ đi
làm đơn ly hôn với anh. Nếu bên nhà anh cần tôi ra mặt, tôi nhất định sẽ phối hợp, anh cứ yên tâm, trong thời gian đó, không có chuyện gì quan
trọng, tôi nhất định sẽ không đến tìm anh, càng không can thiệp vào
chuyện anh tìm bạn gái." Nếu như có thể, hôm nay kết hôn xong ngày mai
lại ly hôn, cô cũng không cần phiền phức đến vậy.
Hàng lông mày của anh lại nhíu chặt, không nói tiếp.
Thấy anh không phản đối, chắc là đồng ý, cô nói tiếp: "Cho dù có kết
hôn hay giả làm người yêu đi nữa, anh cũng không được tiếp xúc thân thể, cũng giống như..." Giống như chuyện tối hôm đó, thật là nghiệp chướng
mà... Cô không thể nào mở miệng nói tiếp được nữa.
"Không được
tiếp xúc thân thể, cũng coi là vợ chồng sắp cưới sao, em tưởng người nhà của em và người nhà của anh đều bị mù à?" Anh nhìn cô tỏ vẻ xem thường.
Cô nhíu mày thật chặt, ngẫm lại cũng đúng, vì thế nói thêm: "Trước mặt
người nhà thì có thể, nhưng lúc chỉ có hai người, một chút hành động quá giới hạn cũng không được."
"Thế nào gọi là hành động?Ví dụ như?"
Anh hỏi như vậy, trong đầu cô lại hiện lên một loạt hành động, chợt nhớ đến lần trong cửa hàng của cô, anh đột nhiên hôn lên trán cô, hở tí là
lôi kéo cô, còn nụ hôn tối qua nữa... Mặt cô bỗng chốc lại nóng lên,
buồn bực nói: "Còn ví dụ gì nữa?Chính là không được động chạm thân thể,
không hiểu thì tự mình về nhà tra từ điển đi, trong từ điển không có,
anh cứ đi mà hỏi thím baidu ấy."
Đôi mắt anh hiện lên vẻ dịu
dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, bên môi thoáng ẩn hiện một nụ cười,
không còn vẻ đùa cợt, anh thích dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi đáng yêu này
của cô, khiến anh lại muốn "Trêu ghẹo" cô.
Cô bực bội ấn chuông phục vụ trên bàn, gọi một tô mì.
Ăn mì xong, cô quyết định đi thẳng đến cửa hàng, vốn định ra khỏi quán, cô và Lục Thần Hòa sẽ mỗi người một ngã, nhưng Lục Thần Hòa lại không
nói lời nào trực tiếp kéo cô lên xe, quy tắc trước mặt anh mà nói, dường như đều chẳng có ý nghĩa gì.
Mặc dù bên trong xe rất mát mẻ,
cũng không thể làm cho nội tâm của Thị Y Thần bình tĩnh lại được, cảm
giác buồn bực, cáu kỉnh khiến cô bức bối. Cô không ngừng cắn móng tay
của mình, đầu óc sớm đã bị khuấy động như hồ dán, hạn cửa xe xuống, để
cái nóng oi bức ngày hè phả vào mặt. Nhưng làm vậy không những không làm cho đầu óc bình tĩnh trở lại, ngược lại càng làm cho cảm giác bức bối
nhen nhóm dữ dội. Dứt khoát đóng cửa lại, nhắm chặt hai mắt, không nghĩ
nữa, cố gắng để bình tĩnh lại, chắc là do đêm qua ngủ không đủ, chỉ mấy
phút ngắn ngủi, đã khiến cô mệt mỏi chìm vào mộng đẹp.
Lục Thần Hòa lẳng lặng lái xe, rất nhanh đã đến Jessie’s. Anh dừng xe, vừa muốn
mở miệng, quay đầu sang đã thấy cô nặng nề thiếp đi, phát ra tiếng thở
đều đều. Anh nhìn bên ngoài xe một lát, chuyển động tay lái, chậm rãi
cho xe vào bãi đỗ.
Lúc xe ngừng hẳn, anh quay đầu nhìn cô lần
nữa. Lọn tóc dài dọc theo gò má, bị cô vô thức ngậm vào miệng. Anh nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc vuốt lại ngay ngắn giúp cô. Gương
mặt của cô khi ngủ cứ như một đứa trẻ vậy.
Anh chóng một tay lên trán, lặng lẽ ngắm nhìn cô, một cảm giác khó tả đang len lỏi khắp trái tim anh.
Anh thích cảm giác chẳng làm gì thế này, lặng lẽ ngắm nhìn là có thể
cảm nhận được cô, dường như cô vẫn ở trong tầm mắt của anh, chưa từng
rời đi. Chuyện mơ hồ không rõ tối qua, bây giờ anh đã có thể chắc chắn,
không biết ở đâu, không biết từ khi nào, anh thích một cô gái vẻ ngoài
quật cường nhưng nội tâm lại mềm yếu là cô, không hề có dự tính nào
trước cả.
Không biết qua bao lâu, Thị Y Thần động đậy thân thể, giật mình tĩnh dậy trong cơn mơ màng. Khung cảnh quen thuộc ngoài cửa
xe nói cho cô biết, đây chính là bãi đỗ xe ở gần cửa hàng Jesssie’s của
cô. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên xe, mới đó mà đã ngủ hơn một giờ.
Cô bối rối nhìn về phía Lục Thần Hòa, đôi mắt anh dịu dàng và trầm
tĩnh. Cô ngượng ngùng im lặng một lúc lâu, khẽ nói: "Anh nên gọi tôi
dậy..."
Anh nhướng mày nói: "Cưỡng chế phá ngang giấc ngủ của
người khác, dễ hại đến tâm lý và sinh lý. Tâm trạng của em đã không tốt, tất nhiên anh muốn ngăn không để em phải chịu kích thích nữa thôi."
Cô không nói gì liếc anh một cái: "Quái lạ, có kiểu giải thích thế này nữa à?"
Anh không nói gì chỉ cười cười.
"Cám ơn anh." Cô bĩu môi, đẩy cửa xe ra.
"Tạm biệt." Cô dùng sức đóng cửa xe, học theo cách nói "Tạm biệt" của
anh, quay đầu bước đi, đi một quãng xa vẫn không nghe tiếng khởi động
xe. Cô quay đầu lại, liếc mắt, đúng là xe của anh vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô bắt đầu có chút hoảng hốt, sao anh ta còn chưa đi nhỉ?Không lẽ đang
nhìn cô?Lúc nãy cô ngủ lâu như vậy, anh ta cũng không gọi cô dậy. Người
đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì? Cô đè lại tiếng tim đang đập điên
cuồng, sao trong lòng cô lại có cảm giác hốt hoảng thế này?