Nhìn chiếc xe bon bon trên đường, Thị Y Thần mím chặt môi ngồi trong xe của Lục Thần Hòa.
Điểm Điểm lên xe, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Xe đang chạy rất nhanh, trong xe lại rất yên tĩnh, hai người chẳng ai
nói lời nào, bầu không khí trở nên yên lặng một cách kỳ lạ. Lục Thần Hòa mở CD, trong loa truyền đến giai điệu của một ca khúc mang phong cách
Bắc Âu vô cùng êm dịu.
Thị Y Thần đã nghe qua bài hát này rồi,
“Liekkas”, có rất nhiều bản dịch sang tiếng Trung “Dấu hiệu ánh sáng bắc cực”. Ca từ giản dị, giai điệu nhẹ nhàng, âm thanh thuần khiết, ca từ
nghe không hiểu lại khiến lòng cô dần bình tĩnh lại.
Bầu không khí yên lặng như vậy duy trì đến trước cửa nhà Thị Y Thần
Chiếc xe đỗ lại vững chảy, Thị Y Thần tháo dây an toàn, bỗng dưng bị Lục Thần Hòa kéo ngược trở lại.
Cô cau mày, lạnh lùng nói: "Sao thế?Vở kịch kết thúc rồi, không có người xem.”
"Bây giờ tâm trạng của anh không tốt." Mi tâm anh cau lại, đôi mắt tối tăm mang theo nét lạnh lùng nghiêm nghị.
"Tâm trạng của anh không tốt thì có liên quan gì đến tôi?" Tâm trạng của cô cũng không tốt.
Anh im lặng không nói, nhìn vẻ mặt không vui của cô, muốn biết nguyên
do Thị Y Thần tức giận thông qua ánh mắt của cô, cô không nhìn anh, lạnh lùng nói: "Cảm ơn “anh” đã bỏ trăm công nghìn việc dành chút thời gian
để tiếp đãi nhân vật bé nhỏ này."
Đôi mắt anh híp lại, dưới ánh đèn neon chiếu sáng, nơi khóe miệng hơi nhếch lên thành một hình vòng cung dịu dàng.
Thấy anh cười, cô càng bực bội: "Tôi có thể xuống xe chưa?"
Anh bá đạo nói: "Nghe anh nói xong hẵn xuống."
Cô bị ép ngồi lại chỗ cũ.
"Như em thấy đấy, quan hệ của anh và bố không tốt chút nào. Lúc anh
mười bảy tuổi, mẹ anh vì mắc chứng u uất nên qua đời, trước khi mất, bà
mang anh về sống ở Hương Khê sơn trang, còn cha anh thì dắt theo chị anh đến sống ở một nơi khác. Sau khi mẹ mất anh bị ném sang Mỹ, khoản ba
năm trước mới trở về. Mẹ anh qua đời không bao lâu thì bố anh cưới thư
ký của ông ấy, sau đó sinh ra em trai anh." Giọng nói của anh vẫn bình
thản đến kỳ lạ, không mang theo chút tình cảm nào, giống như đang ngồi
nói chuyện của người khác vậy, dường như chuyện này chẳng liên quan gì
đến anh.
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, thật bất ngờ khi anh
tự kể về bản thân mình, lúc trước hỏi thế nào anh cũng không chịu nói,
chỉ nói một câu tâm trạng không tốt, lúc đó cô còn tưởng anh nói đùa,
lại không ngờ rằng đó là sự thật. Ngoại trừ lúc mẹ anh qua đời, mọi
chuyện mà anh trải qua không khác cô là bao, tốt nghiệp cấp ba xong cô
cũng bị ném ra nước ngoài, học xong đại học lại phải đợi thêm một hai
năm mới được về nước.
Đọc được sự kinh ngạc, thương hại cùng
suy đoán trong mắt cô, anh cười bổ sung: "Không có chuyện cẩu huyết gì ở đây cả, loại chuyện thế này xảy ra ở nhà anh cũng chẳng lạ lẫm gì. Mẹ
kế của anh, cũng giống như mẹ ruột, là một người hiền lành dịu dàng,
mang theo nét đẹp truyền thống, một người phụ nữ tốt, hết mực vì chồng,
nhưng anh lại cảm thấy đau lòng cho dì ấy, dì ấy không nên chọn bố anh."
Lông mày cô hơi nhướng lên, khóe miệng giật giật. Thật là khó mà tin
được, cuối cùng anh ta hận thù bố mình đến nhường nào mới hình dung bố
mình như vậy, còn khen ngợi mẹ kế.
"Thế nên anh không hợp với
bố, là vì anh không thể chấp nhận quan điểm bảo thủ của ông, trong mắt
ông ấy phụ nữ phải hầu hạ đàn ông cả đời giống như người hầu vậy. Phụ nữ phụ thuộc tất cả vào đàn ông, chỉ cần ở nhà lo cơm nước đầy đủ, dạy dỗ
con cái,hầu hạ chồng cho tốt, chăm lo hết mọi chuyện trong nhà là được.
Những chuyện khác không cần phải nhúng tay vào, phụ nữ nhất định phải
khiến người đàn ông của mình không phải lo nghĩ gì."
"Đàn ông
các anh không phải đều nghĩ vậy sao?Muốn phụ nữ suốt đời như người hầu,
cả đời không oán thán không hối hận." Nếu không phải vậy cô đi xem mắt
cũng không gặp phải cực phẩm.
"Đúng, không sai. Nhưng phụ nữ bọn em có đồng ý không?Những thứ như tình yêu chỉ là phù vân, em đồng ý sao?"
"Trừ khi yêu người đàn ông kia đến khắc cốt ghi tâm, nguy cấp như bệnh
nan y, đến mức thiếu người đó thì không thể sống nổi. Nhưng tôi nghĩ
người đàn ông như vậy không đáng để yêu, thứ anh ta cần chỉ là người
hầu, chứ không phải là một người vợ."
Anh cụp mắt xuống, hàng
lông mi đen nhánh cong như chiếc quạt cũng theo đó rũ xuống, đáy mắt
hiện lên bóng mờ nhàn nhạt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ảm đạm. Nụ cười của anh hiện lên chẳng bao lâu thì vụt tắt, bộ dạng tươi cười
cũng nhanh chóng thu lại: "Thế nên, trong cuộc đời này không có tình
yêu, khắp nơi đều cảm thấy áp lực, mẹ anh dần dần mắc chứng u uất, sau
cùng đột tử vì uống thuốc quá liều. Con người là loài động vật có tình
cảm,cho dù là ai, nếu một ngày mất đi tình cảm chống trụ, dù là một đóa
hoa đẹp nhất, kiều diễm nhất cũng sẽ khô héo nhanh thôi."
Tuy
ánh mắt anh bình thản như vậy, nhưng trước bữa cơm nhìn thấy anh và bố
mình giằng co, cô có thể tưởng tượng được thật ra anh không vui vẻ như
vậy. Lần đầu tiên khi gặp anh, bất kể là ánh mắt, hay là giọng nói của
anh, đều thể hiện rằng anh là một người cô đơn lạnh lùng khó có thể nắm
bắt được. Ánh mắt của cô mang theo sự cảm thông, không nhịn được đưa tay đặt lên mu bàn tay anh.
Anh giương mắt, ánh mắt như mỉm cười,
nói nhỏ: "Phụ nữ đúng là thích nhiều chuyện, vừa nghe người khác nói
chuyện là quên sạch hết mọi buồn phiền."
Thật đáng ghét, lần
nào cũng vậy, cô vốn định an ủi anh, thì miệng lưỡi anh đã trở nên độc
địa, anh vốn chẳng cần người khác an ủi.
"Tôi không muốn nghe, là tự anh muốn nói." Cô muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt lấy.
"Anh biết chiều nay bố sẽ hẹn Hựu Thông bàn chuyện thực hiện kế hoạch,
không phải anh cố ý tránh mặt ông, càng không phải lợi dụng em để tránh
mặt ông." Giọng nói của anh bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường, "Ba năm
trước anh từ Mỹ trở về, ông bảo anh đến công ty làm việc, anh đã từ
chối, ông rất tức giận. Vừa vặn lúc đó Trương Hựu Thông và Mã Tuấn Huy
muốn hiện đại hóa kỹ thuật trong việc trồng cây nông nghiệp, thiếu thốn
tài chính, thêm vào đó anh tìm gặp được bọn họ ở Mỹ, lựa chọn nông
nghiệp là một lựa chọn đúng đắn, học ngành đó không phải ở Mỹ mới có thể dùng, mấu chốt là làm nông nghiệp vẫn tốt hơn là làm kinh doanh lừa gạt người khác, anh thích nói chuyện với cây cỏ, không cần lên tiếng cũng
hiểu chúng nói gì. Ông ấy nổi giận, đuổi anh ra khỏi nhà. Cho nên, anh
không cần phải trốn tránh ông ấy, vì ông ấy sẽ trực tiếp đuổi anh ra
khỏi nhà."
Tất cả tâm tư bị nhìn thấu, mặt cô bỗng chốc nóng lên, lại ngoan cố nói: "Đáng đời bị bố đuổi khỏi nhà."
"Đúng vậy. Thế nên, cả người lẫn nhà của anh đều ở nơi khác, bọn họ một nhà vui vẻ, còn anh, giống như lần đầu em thấy, một người cô đơn thể
thảm sống trong một căn biệt thư thê lương lạnh lẽo, dù có bệnh chết có
lẽ cũng phải đợi đến hôm sau dì quét dọn phòng đến mới phát hiện thi thể lạnh ngắt của anh."
Khóe miệng cô co giật liên hồi, nhớ lại
lần đầu tiên khi nhìn thấy anh trong nhà của mình, thật là giống bộ dạng sắp chết đến nơi: "Vốn dĩ bản thân anh cũng không đáng thương như mình
đã nói..."
"Không có người đồng cảm."
"Đồng cảm nhưng không thể cho anh cảm giác ấm no được."
"Ấm no là cảm giác rất hạnh phúc."
Cô bị vẻ mặt vô lại của anh chọc đến nhịn không được phải bật cười,
chuyện không vui trước đó nhanh chóng tan thành mây khói. Mỗi lần anh
nói chuyện thế này, an ủi, giải thích lúc nào cũng khiến tâm trạng của
cô lên xuống thất thường, nhưng cô chấp nhận nó, thích cùng anh vừa
tranh luận về triết lý lại vừa như đang nói chuyện phiếm thế này.
Anh bỗng nhiên nắm tay cô, mạnh mẽ hôn cô không hề báo trước.
Cô khẽ giãy dụa, dùng sức cắn môi anh một cái,từ chối hành động ngang ngược của anh.
Anh bị đau, không nổi giận ngược lại còn cười, vừa định tiếp tục hành
động, bỗng nhiên phía sau xuất hiện gương mặt mơ mơ màng màng ngáy ngủ:
"Dì hai, chú Thần Hòa, hai người đang làm gì thế?Đang hôn môi ạ?"
Thị Y Thần lập tức ngồi xuống nhanh như được lên đạn, mặt đột nhiên
nóng như lửa đốt, nếu không phải vì là buổi tối nên nhìn không rõ, thì
mặt của cô nhất định đã đỏ như tôm luộc rồi.
Lục Thần Hòa bình
tĩnh trả lời: "Ừm, chờ đến lúc con trưởng thành con sẽ biết, đây là một
loại nghi thức xã giao, tiếng Anh gọi hành động này là Goodnight kiss,
tiếng Trung gọi là nụ hôn chúc ngủ ngon."
Trên trán Thị Y Thần
nổi lên một lằn đen mơ hồ, rõ ràng là thừa dịp cô không chú ý nên làm
càng, lại còn không biết xấu hổ còn bảo là nghi thức xã giao khỉ gió gì
đó.
"Vậy sao, chả trách mẹ và bố cháu tối nào cũng lén lút cắn
miệng, thì ra là chúc ngủ ngon." Bộ dạng Điểm Điểm như vừa hiểu ra vấn
đề.
"Kiss cũng chia ra rất nhiều loại, bố và mẹ cháu không phải là nghi thức xã giao, họ là hai người yêu nhau, hai người yêu nhau tất
nhiên sẽ hôn môi. Được rồi, khuya lắm rồi, chúng ta nên về thôi." Khóe
miệng Thị Y Thần co rúm, chị Y Nhu và anh rể lại đói khát đến vậy, hoàn
toàn không chú ý đến việc sẽ ảnh hưởng đến trẻ con. Lục Thần Hòa cố nhịn cười.
"Vâng, tạm biệt chú Thần Hòa." Điểm Điểm mở cửa xuống
xe, đột nhiên lại quay đầu lại nhìn về phía Lục Thần Hòa, "Chú Thần Hòa, lớp bọn cháu có một bạn nam rất thích đến hôn các bạn nữ, nhưng cháu
không thích cậu ta, không muốn bị cậu ta hôn, chú nói xem lần sau cháu
phải làm thế nào?"
Thị Y Thần sững sờ, học sinh tiểu học bây giờ cũng cởi mở vậy sao?Thật là trưởng thành quá sớm!
"Lần sau cậu bạn kia lại làm vậy với cháu, cháu cứ đánh cậu ta một
trận, hoặc là nói với cô giáo." Cô trừng mắt với Lục Thần Hòa, hành vi
này thật là giống hệt như thổ phỉ.
Lục Thần Hòa lại cười nói:
"Nếu cậu bạn đó đẹp trai, cháu để cậu ta hôn một cái,cũng không thiệt
thòi gì, nếu cậu ta không đẹp trai, cháu cứ nói với nó, lần sau cậu thi
được hạng nhất, sẽ cho cậu hôn. Được người hạng nhất hôn cũng là một
chuyện vinh quang lắm, làm nữ sinh không được động tay động chân, vậy sẽ không đẹp nữa."
"Vâng ạ, cảm ơn chú Thần Hòa." Điểm Điểm đột
nhiên dựa đầu luồn vào trong xe, hôn vào má anh một cái,"Cháu thích chú
Thần Hòa, bởi vì chú Thần Hòa rất đẹp trai. Goodnight kiss."
"Goodnight." Lục Thần Hòa đưa đôi mắt đen láy ngắm nhìn Thị Y Thần, ý cười trên môi càng đậm.
Thị Y Thần như không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình lúc này, nắm tóc mình không nói gì.
Cô sắp điên rồi.
Học sinh tiểu học bây giờ đều học những thứ này sao?
Cô kéo Điểm Điểm lại, bước nhanh về nhà.
Trên đường đi, tiểu nha đầu cứ líu la líu lo nói chuyện liên tục: "Dì hai, dì sẽ kết hôn với chú Thần Hòa sao?"
"Không biết."
"Nếu dì không kết hôn với chú Thần Hòa, nhất định phải nói với cháu
nhé, cháu sẽ gả cho chú ấy, cháu đã tự hỏi mình cả buổi chiều mới đưa ra được quyết định này đấy."
Cô không chịu đựng được hét lên: "Tuổi của chú ấy gần bằng bố cháu đấy."
"Không sao, bà ngoại và mọi người đều nói cháu lớn rất nhanh. Cháu
thích chú Thần Hòa, chú ấy đẹp trai, cười lại vô cùng quyến rũ, quan
trọng nhất là chân chú ấy rất dài, oppa trong phim Hàn đều có đôi chân
rất dài. Chú ấy còn biết trồng rau, bọn con trai trong lớp của cháu
không biết."
Trong đầu cô lại hiện lên hàng lông mày đẹp đẽ của anh, lúc nào cũng mang theo bộ dạng cười cợt bất cần đời, đúng là quyến rũ, đôi chân thật dài... Cô điên thật rồi.
"Sách giáo khoa của học sinh tiểu học đều là tiểu thuyết tình yêu sao?" cô gõ cửa nhà 1002. Cô có cần phải tìm chị Y Nhu để nói chuyện không nhỉ, học sinh tiểu học bây giờ cũng biết xem phim Hàn, kiss còn nói lời yêu nữa, xã hội thật
đáng sợ. Người như cô ở trái đất thật sự không cảm nhận được sự an toàn, thật muốn bỏ hết mọi thứ chạy lên sao hỏa.
Trừ khi có việc đi
không được, gần như ngày nào Lục Thần Hòa sau khi tan làm cũng đứng
ngoài Jessie’s chờ Thị Y Thần, cùng ăn tối, thỉnh thoảng sáng sớm sẽ
đứng dưới nhà cô chờ cô cùng đi ăn sáng.
Có một hôm, cô không nhịn được hỏi anh: "Ngày nào anh cũng đến trễ về sớm như vậy, ông chủ của anh có biết không?"
Anh chỉ vào mình, ung dung trả lời: "Ông chủ đương nhiên biết rồi."
Đỡ trán! Lời này không sai, có đôi lúc cô cũng lười biếng không muốn đi làm hoặc là muốn về sớm, bản thân cô nhất định là biết rồi.
"Vậy sáng nào anh cũng lái xe vào thành phố như thế, sau đó tối muộn lại lái xe về Hương Khê sơn trang, anh không cảm thấy mệt mỏi à?"
"Em đang đau lòng cho anh sao?Thật là cảm động."
Nhưng thấy anh chạy tới chạy lui như vậy, trong lòng cô thật sự hơi lo
lắng. Nhưng dù trong lòng có lo lắng, ngoài miệng cũng không nói như
vậy. Cô khinh bỉ anh một tiếng: “Hừ..."
Anh cười khẽ: "Trong thành phố còn có một căn nhà."
Sự tức giận nho nhỏ trong lòng cô lại đang nhen nhóm lên, nói chuyện với kẻ có tiền lúc nào cũng cảm thấy có áp lực.
Cô không biết một người suốt ngày ở ngoại ô tu sửa địa cầu, làm sao
biết được nhiều nhà hàng trong thành phố đến vậy. Trong vòng một tháng,
gần như ngày nào anh cũng dẫn cô đi ăn những món ăn nổi tiếng ở những
nơi khác nhau. Lúc quần áo trở nên hơi chật, vòng eo tăng thêm ba
centimet, cô lập tức từ chối đi ăn cơm với anh.
Anh lôi kéo cô nói: "Em không muốn ăn hết sao?"
Hừ! Cô đâu phải heo. Ngoại trừ đi làm rồi về nhà ngủ, thời gian rảnh
rỗi, việc tốn thời gian nhất gần như đều cùng anh... đi ăn, cô nào có
thời gian dư giả đi vận động?Thậm chí có vài lần Kiều Na hẹn cô cùng đi
dạo phố, cô cũng phải từ chối.
Lúc đầu Kiều Na còn quan tâm đến mức độ phát triển giữa cô và anh, xem tình cảm hai người bồi đắp thế
nào?Dần dà, Kiều Na bắt đầu oán trách cô mê mụi trong sắc đẹp, một kẻ
trọng sắc khinh bạn, sau đó tuyệt tình nói: Đoạn tuyệt quan hệ!
Cô vô thức nhíu mày suy tư: Cô đâu có?! Logic của anh ta khác với người bình thường sao? Câu nói kinh điển của anh "Bệnh thần kinh biểu hiện
xấu hổ ra mặt thế nào?" Lúc nào cũng là câu để cô phản bác lại Chu Kiều
Na. Không sai, anh chính là một tên bệnh thần kinh không biết xấu hổ.
Đối với một tên thần kinh không biết xấu hổ, phải so đo thế nào đây?Hoàn toàn không thể nào so đo được.