"Lẽ nào họ trách lầm chị sao?Không phải chị thì còn ai?Sự thật là thế nào
trong lòng chị là rõ ràng nhất. Chị gánh chịu thay tôi chuyện gì?Năm đó
chị phát hiện ra tôi thầm mến Tạ Thiệu Văn, chị chưa bao giờ ủng hộ,
khích lệ tôi, chỉ khăng khăng là tôi sai. Lúc tôi bị nhà trường đuổi
học, ánh mắt chị lạnh lùng giống như gió rét thấu xương ngày"> mùa
đông, mọi người ai có thể hiểu được năm đó tôi làm"> thế nào chịu
đựng được?" Thị Y Vân dùng sức đẩy cô ra, vén ống tay áo bên tay trái
lên, để lộ vết sẹo xấu xí nơi cổ tay, "Nhìn vết sẹo này trên tay tôi,
chị cho rằng tùy tiện nói hai câu không phải là lỗi của chị, thì tôi có
thể xóa được nó sao?"
Thị Y Thần dừng mắt nơi vết sẹo, oan khuất chôn giấu nơi đáy lòng tận mười năm cuối cùng cũng bộc phát.
"Em chỉ biết một mực oán trách chị, cho rằng lá thư ấy là do chị đưa cho
chủ nhiệm lớp, em có từng nghĩ đến chị lớn lên cùng em, ăn chung, chơi
chung, ngủ chung với nhau, sao chị có thể làm"> ra loại chuyện đó?!
Thị Y Vân, em thông minh hơn bất kỳ ai. Em thông minh như vậy lẽ nào
không biết ai là người mang lá thư đó đưa chủ nhiệm lớp?Rõ ràng em đã
sớm biết không phải lỗi của chị, lại muốn chị chịu đựng nổi oan không
biết nói cùng ai nhiều năm như vậy, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu chị.
Thật ra em vốn chỉ cần tìm một người chịu tội thay, để nuôi nấng sự oán
hận đối với tấm bia đỡ đạn là chị đây dần dần lớn lên mà thôi. Nếu như
năm đó không có những lời nói u mê của em, thầy Tạ cũng không bị đuổi
việc, vợ thầy ấy cũng không biến thành như vậy. Em có biết vì em mà mấy
năm nay thầy Tạ phải trải qua cuộc sống như thế nào không?Lúc em ở đây
tìm đủ mọi cách để trả thù chị, em có từng suy nghĩ qua họ đã phải sống
cuộc sống thế nào không?!"
Lúc Thị Y Vân nghe được chữ "Thầy Tạ", cả người thoáng chốc đờ ra, tiếp tục cuồng loạn chất vấn: "Chị biết
cách liên lạc với Tạ Thiệu Văn?Chị vẫn hay liên lạc với anh ấy?Vì sao
chị không nói với tôi?! Thị Y Thần, chị còn nói năm đó không phải chị cố ý?"
"Đúng, chị biết. Tại sao chị phải nói cho em biết?Lẽ nào em
còn nghi ngờ thầy Tạ chưa đủ thảm hại sao?Còn muốn thầy Tạ và vợ của
thầy ấy lại một lần nữa không có ngày"> sống yên ổn sao?Em có biết
qua nhiều năm như vậy, là ai đang chuộc tội thay em không?Là chị! Tại
sao mười năm nay chị phải thay em gánh hết tội lỗi này?Bởi vì em họ Thị, chị cũng họ Thị. Em lúc nào cũng nhắm vào chị, phá hỏng tình cảm giữa
chị và bạn trai, cho đến bây giờ chị chưa từng tính toán với em, không
phải chị nghĩ rằng mình làm"> sai nên mới chịu nhường nhịn em, mà là
chị không muốn em phải trải qua đau khổ thêm một lần nữa, nhưng bây giờ
chị nhận ra rằng làm"> vậy chỉ khiến nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong
nhà. Em nghĩ cả thế giới này chỉ mình em khổ nhất thôi đúng không, được! Hôm nay chị sẽ dẫn em đi xem, bởi vì em, nhiều năm qua thầy Tạ đã phải
sống thế nào." Thị Y Thần kéo ống tay áo Thị Y Vân xuống, lôi cô ta ra
khỏi phòng làm"> việc.
Ngoài cửa, Lục Thần Hòa lẳng lặng đứng
trông chừng, thấy Thị Y Thần kéo Thị Y Vân có chút chật vật ra ngoài,
trên mặt của hai người đều in rõ dấu năm ngón tay hồng hồng, anh nhíu
mày theo bản năng.
Thị Y Thần nói với anh: "Phiền anh chở bọn tôi đến bệnh viện não khoa."
Anh gật đầu.
Manh Manh và Sa Sa rất muốn nghe ngóng nhiều chuyện, thế nhưng vì ngại Lục
Thần Hòa, chỉ có thể đứng xa xa nhìn về phía phòng làm"> việc, bị che chắn nhưng vẫn mơ hồ nghe được ít chuyện. Mắt thấy Boss bực bội kéo Thị Y Vân đi ra, mấy cô gái chỉ dám đứng xa xa xì xào bàn tán, đủ loại suy
nghĩ cùng tưởng tượng.
Thị Y Vân muốn dằng tay Thị Y Thần ra, thế nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, sức lực của Thị Y Thần lại lớn đến vậy,
suýt chút nữa thì kéo rách áo cô luôn, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài. Cô cũng
không chịu được nữa vùng vẫy dữ dội, giận dữ nói: "Chị buông tay! Tự tôi biết đi!"
Thị Y Thần buông Thị Y Vân ra, cô cũng không ầm ĩ nữa, từ đầu đến cuối vẫn im lặng, xe lái thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện não khoa vào buổi tối, không yên ắng như trong tưởng tượng. Dưới
màn đêm chỉ có vài ngôi sao le lói tỏa ra ánh sáng yếu ớt, gió lạnh len
lõi vào những cành lá, thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc, càng lộ ra
dáng vẻ đêm đông tịch liêu.
Gần cửa sổ khu lầu lớn thi thoảng lại vang lên giọng khàn khàn của bệnh nhân không biết vọng lại từ đâu,
khiến người nghe thấy sợ hãi.
Thị Y Vân đột nhiên kéo Thị Y Thần, hoang mang nói: "Sao chị lại muốn dẫn tôi đến đây?Lẽ nào Tạ Thiệu Văn anh ấy điên rồi?"
"Nếu trong lòng em có bốn chữ tôn sư trọng đạo, hãy gọi thầy ấy một tiếng thầy Tạ." Thị Y Thần lạnh lùng hất tay Thị Y Vân ra.
Vào thang máy, Thị Y Vân không hiểu tại sao lại lạnh toát, hai tay vòng qua ôm lấy cơ thể.
Khuôn mặt Thị Y Thần lạnh băng, bỗng dưng, bàn tay lạnh lẽo được một bàn tay
ấm áp bao bọc lấy, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay khẽ lan ra, chạy thẳng đến tim. Cô mím môi nhìn về phía Lục Thần Hòa, ánh mắt của anh trầm
tĩnh ấm áp, trao cho cô sự hăng hái tràn đầy.
Tạ Thiệu Văn ngồi
trước cửa sổ, nói chuyện với La Minh Tuệ. La Minh Tuệ chẳng biết đã chìm vào mộng đẹp tự bao giờ. Ông nhẹ nhàng giúp bà nhét lại góc chăn, vừa
mới xoay người, thấy Thị Y Thần dắt theo một chàng trai cao ráo đẹp trai đứng trước cửa phòng bệnh, ông vui vẻ đứng dậy bắt chuyện: "Ai đây? Y
Thần, đã trễ thế này, em rảnh rỗi thế này từ bao giờ thế? Cậu đây là bạn trai của em à?"
"Vâng. Xin lỗi, thầy Tạ..." Cô chưa kịp giới thiệu Lục Thần Hòa, Thị Y Vân đứng sau lưng đã đẩy cô ra.
Tạ Thiệu Văn thấy Thị Y Vân bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt mỉm cười trong nháy mắt chùng xuống, ông bất giác nhìn về phía giường bệnh của vợ
mình, sợ bà nhìn thấy Thị Y Vân, không khống chế được tâm trạng. Ông
quên rằng bà đã ngủ, chỉ là phản xạ có điều kiện, thật ra ông không cần
phải lo lắng, vợ ông đã bị điên từ lâu, bây giờ ngay cả giọng nói của
ông cũng không nhận ra, thì còn nhớ được ai.
Thị Y Thần cúi người thật sâu với Tạ Thiệu Văn, nói: "Xin lỗi, thầy Tạ, vốn dĩ không muốn
quấy rầy cuộc sống của thầy, thế nhưng em nghĩ vẫn phải mang nó đến đây. Xin lỗi, em không thể để con bé tiếp tục phạm sai lầm, con bé nhất định phải nhận ra lỗi của nó nằm ở đâu."
Thời gian đã gần mười năm,
Thị Y Vân ngắm nhìn mái tóc hoa râm cùng với nếp nhăn nơi khóe mắt của
Tạ Thiệu Văn, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Thầy Tạ năm đó anh tuấn nho nhã, phong lưu phóng khoáng, đầy nhiệt huyết, người đàn ông mà bất kể
lúc dạy học hay sau buổi học đều dịu dàng quyến rũ, dựa vào vẻ bề ngoài
đã làm"> không ít thiếu nữ điên đảo, hôm nay lại bị năm tháng dày vò
dằn vặt biến thành bộ dạng này. Trong lúc này nước mắt cô nhất thời
không khống chế được trào ra.
Dáng vẻ tươi cười của Tạ Thiệu Văn
vô cùng cứng nhắc, thở dài một tiếng: "Không sao, chuyện nên tới thì sẽ
tới thôi, nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Có lời gì, ra ngoài nói đi, thầy không muốn đánh thức Minh Tuệ."
Tạ Thiệu Văn ra khỏi phòng bệnh, Thị Y Vân nhìn bóng lưng gầy gò của ông, như một con rối lạc mất hồn phách bước theo.
Thị Y Thần đứng canh ở cửa phòng bệnh, không đi cùng, hai mắt vẫn nhìn La
Minh Tuệ ngủ say trên giường bệnh, trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu như
lúc đó cô có thể ngăn cản cảnh tỉnh Thị Y Thần bước ra khỏi u mê sớm một chút, cũng sẽ không dẫn đến bi kịch gia đình Tạ Thiệu Văn.
"Anh biết chuyện của tôi và Cao Minh Dương chứ." Cô nghẹn ngào nói với Lục Thần Hòa.
"Ừ, gần như có thể doán ra giữa em và em gái mình xảy ra chuyện gì. Nếu như em thấy khổ sở, không muốn nói cũng không cần nói." Lục Thần Hòa vẫn
nắm tay cô, chưa từng buông ra.
Nước mắt của cô trong nháy mắt
cũng rơi xuống, nói: "Không có gì, chôn giấu hơn mười năm, đã mọc rể nảy mầm từ lâu, bây giờ muốn diệt trừ tận gốc, diệt trừ sạch sẽ."
Ký ức chôn giấu đã lâu như phủ đầy bụi bậm, một khi hé mở, tiết lộ ra
ngoài, sẽ tỏa ra mùi mục nát nồng đậm. Cô nhìn bầu trời đêm tối đen như
mực bên ngoài, ánh sáng của mấy ngôi sao khắp bầu trời,giống như đưa
người ta trở về cái đêm không thể nào ngủ được đó.
Nếu không có
chuyện kinh thiên động địa năm cấp ba đó, trong mắt Thị Y Vân, cô mãi
mãi là một người chị tốt đáng tin cậy, còn trong mắt cô, Thị Y Vân vĩnh
viễn là một đứa em gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu. Không ai có thể ngờ
rằng, sẽ có một sự kiện long trời lỡ đất sẽ xảy ra, để lại vết thương
trong lòng cô, đã nhiều năm vậy rồi vẫn chưa khép miệng.
Năm ấy,
cô và Thị Y Vân đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Vì là chị em họ,
tuổi cũng xấp xỉ nhau, bắt đầu từ nhà trẻ, hai chị em đã được xếp vào
cùng một lớp, sau lại lên tiểu học, cấp hai, cấp ba, hai người đều được
phân vào cùng lớp như trước kia. Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau
tan học, tình cảm tốt đẹp vô cùng, thỉnh thoảng lại chui vào cùng một
tấm chăn, là chị em mà cả lớp ai cũng hâm mộ.
Từ khi bắt đầu lên
cấp ba, tất cả mọi chuyện đều dần dần thay đổi, mà tình cảm của hai chị
em họ, cũng chỉ duy trì đến một tháng trước khi tốt nghiệp.
Mùa
xuân năm tốt nghiệp cấp ba, có một ngày"> tan học, trong phòng học
không có một người, Thị Y Thần quét dọn vệ sinh xong, cầm cây lau trở về phòng học, nhìn thấy Thị YVân vô cùng thần bí lấy một phong từ trong
cặp sách ra, bóc giấy viết thư đẹp đẽ từ trong phong thư ra, trong miệng lẩm bẩm dường như đang đọc thư, mi tâm nhíu lại, dường như có chuyện gì đó khiến con bé do dự.
Thị Y Thần rón rén đi tới, quyết định dọa con bé một phen: "Hù! "
"Chị muốn chết à! " Thị Y Vân thực sự bị cô hù dọa, vỗ ngực thật mạnh.
"Người nào ăn mật gấu gan hùm không sợ chết dám viết thư tình cho đại mỹ nhân nhà chúng ta vậy?"
Thị Y Vân từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, từ lúc học lớp năm lớp sáu, đã
có cậu trai rảnh rỗi không làm"> gì chạy đến nhà con bé, đến cấp hai
càng nhận được nhiều thư tình hơn. Mà mỗi lần người thay Thị Y Vân đứng
ra làm"> bia đỡ đạn đương nhiên của là cô chị họ là cô rồi, thế nên
khi học cấp hai, cô bất hạnh nhận được một danh xưng mỹ miều “Cọp mẹ”,
khiến tất cả nam sinh có ý định theo đuổi cô đều chùng bước, chuyện này
vẫn luôn là mối hận của cô.
Cô cho rằng Thị Y Vân lại nhận được
thư tình của một cậu nam sinh không sợ chết nào đó, tiện tay cướp lấy
chuẩn bị anh dũng đi giết địch, khi thấy nơi ghi tên người nhận, cô giật mình, suýt nữa không nói nên lời, nói lắp hỏi Thị Y Vân:
"Em...em...em... làm">...làm"> sao có thể viết thư tình cho thầy
Tạ?"
Cô không ngờ Thị Y Vân lại dám viết thư tình cho thầy giáo dạy vật lý Tạ Thiệu Văn.
Năm đó thầy Tạ chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn, cao ráo, bước trên đường, đối với các cô gái ở độ tuổi đó, giống như người mẫu trên
sàn catwalk. Trên người ông tỏa ra khí chất của một người đàn ông thành
đạt mà nam sinh cùng tuổi với bọn cô không thể nào so sánh được. Trong
buổi tiệc mừng năm mới, thầy Tạ và một số thầy giáo khác thuyết phục mấy cô giáo khác nhảy chung một điệu, nhiệt huyết dâng trào, động tác khiêu vũ dịu dàng mà quyến rũ, so với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày"> trên
bục giảng cách nhau một trời một vực. Lúc vừa nhảy xong, không biết đã
cướp mất biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, vốn thầy Tạ đã rất nổi tiếng
trong trường, lại thêm lần khiêu vũ đó ông đã trở thành đề tài bàn tán
của vô số nữ sinh.
"Vì sao không thể viết?Em thích anh ấy. Anh ấy đẹp trai như vậy, phong độ như vậy, tuy rằng trên lớp rất nghiêm khắc,
thế nhưng chị không nhớ khi anh ấy nở nụ cười quyến rũ đến nhường nào à, còn nữa khi anh ấy khiêu vũ, càng khiến người ta say mê."
Nói đến say mê, trên mặt của Thị Y Vân lập tức lộ ra vẻ mặt say mê ấy, "Em đưa chị xem thử, viết có hay không?"
Giữa hai người khi đó, chẳng có chuyện bí mật nào.
Cầm trong tay bức thư tình ý nồng nàn, không chỉ có tay Thị Y Thần run rẩy, đến tim cô cũng run rẩy theo.
"Thế nào?Viết cũng không tệ lắm phải không." Thị Y Vân lấy lại bức thư tình, hài lòng ngắm nhìn.
Tuy rằng cô cũng rất thích vẻ đẹp trai của thầy Tạ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức thầy trò mà thôi, cô không mê mụi đến mức đi viết thư tình cho
thầy giáo của mình. Thầm mến thầy của mình, thiếu nữ khi còn là nữ sinh
ai cũng từng như vậy, nhưng cũng chỉ là để ở trong lòng mà thôi, còn Thị Y Vân lại viết thư tình cho thầy của mình như thế, theo cô, đây là một
sai lầm nghiêm trọng.
"Đây không phải là chuyện viết có hay hay
không. Em là học trò của thầy ấy, em mới mười sáu mười bảy tuổi, còn
thầy ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi, tuổi của thầy ấy còn lớn hơn tuổi của
bố em, hơn nữa thầy ấy đã kết hôn rồi..." cô càng nói càng gấp, muốn
khuyên bảo Thị Y Vân, nhưng không ngờ bị chặn họng.
"Từ xưa đến
nay, thầy giáo đã có vợ rất nhiều. Em không muốn anh ấy ly hôn vợ mình,
em chỉ thích anh ấy thôi, muốn được bên anh ấy mỗi ngày">, chỉ cần
mỗi ngày"> có thể nhìn thấy anh ấy, ở bên anh ấy, em đã mãn nguyện
rồi."
"Em làm"> vậy, là làm"> kẻ thứ ba, là làm"> trái
đạo đức xã hội. Bộ dạng của em bây giờ, giống như thầy dạy sinh học nói
đang trải qua thời kỳ tuổi trẻ bồng bột, dễ kích động, mù quáng, không
lý trí." Cô không thể hiểu được, tại sao Thị Y Vân có thể có ý nghĩ đáng sợ này.
Sắc mặt của Thị Y Vân chợt lạnh, hơi bực bội vội nhét
phong thư tình ra sau lưng: "Em không trộm cũng không cướp, càng không
giết người phóng hỏa, chỉ là thích một người thôi, lại bị chị nói như là làm"> ra chuyện tội ác tày trời vậy!"
"làm"> người thứ ba, ở Thị gia chúng ta chính là tội không thể tha! Bây giờ em vẫn chưa
làm">, thế nhưng em có muốn làm"> cũng không được. Thân là chị của em, chị không thể để em làm"> vậy, giao thư tình ra đây!" Cô nhất
định phải ngăn cản Thị Y Vân làm"> ra loại chuyện không ai có thể tha thứ được.
"Chị?Chị không phải chỉ lớn hơn em một tháng tuổi thôi sao?Còn nữa, hai chúng ta cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, chỉ là
chị em họ. Chuyện của em không cần chị quan tâm. Chị bỏ ý định này đi! " Thị Y Vân tức giận, bắt đầu vạch rõ ranh giới.
"Chị không đi! Em mau đưa thư tình cho chị, không thể đưa cho thầy Tạ được." Cô đưa tay cướp lấy bức thư trong tay Thị Y Vân.
"Không đưa!" Thị Y Vân cầm chắc"> phong thư, sông chết cũng không đưa.
Lúc đang vật lộn cướp giật, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, phong thư xinh đẹp bị xé thành hai mảnh.