Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!

Chương 17



Về đến nhà, h.anh để my nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa. H.anh ân cần xoa xoa bóp bóp để My bớt đau. Vừa xoa, h.anh hỏi :- Mà này, hôm nay cái tên Kiệt gì đó có làm phiền cô nửa ko ?

Nghe h.anh hỏi thì my ko khỏi ngạc nhiên vì ko hiểu tại sao h.anh lại hỏi về kiệt. Thấy vậy nên My nói lại :

- À nói mới nhớ. Hôm nay tôi ko thấy cậu ta đi học.

- Vậy à.

- Nhưng sao cậu lại hỏi vậy ?

- À ko có gì. Tại tôi sợ cậu ta làm gì cô thôi...!___h.anh

- Cậu...quan tâm....cho tôi à...?__my hỏi ngượng

H.anh bỗng đỏ cả mặt rồi vội vàng đứng lên rồi kiếm lí do để né mặt My. H.anh nói :

- Ko...Tôi ko có ý đó...Mà số như cô mà được tôi quan tâm là cô có phước dữ lắm đấy ! Cô nên cảm ơn tôi đi...!___h.anh

- Xía...tự tin thấy ớn...!___my

- Cô nên nghĩ lại đi, tôi đã giúp cô nhiều chuyện lắm đấy vậy mà cũng ko 1 lời cảm ơn.

- Ờ thì....

- Thì sao...?

- CẢM ƠN NHIỀU...!!!__my nói to

H.anh cười nhẹ cái rồi nói :

- Ừ...rồi đấy...cô lên phòng nghỉ đi..!

- Uk.

********************

Tối hôm đó, vừa ăn tối xong thì h.anh nhận được 1 cuộc gọi từ số lạ...

- Alo...

- Chào mày...___người bên kia

- Là ai đó !___h.anh hỏi

- Mày muốn biết là ai thì bây giờ hãy ra địa chỉ này thì mày sẽ biết ngay thôi...! Địa chỉ là XXX...Mau Ra Đi...!!

Nói xong, người bên kia cúp máy để lại người bên này đang thắc mắc ko biết có chuyện gì. Nhưng rồi nếu mà nghe kĩ lại thì cái giọng nói đó khá là quen. Bỗng h.anh nghĩ ngay đến Kiệt rồi tự dưng cơn giận nổi lên rồi ko chần chừ gì mà phóng xe đi đến cái địa chỉ ấy.

_____________________

Vừa đến nơi, đúng như h.anh nghĩ người đó đúng là Kiệt. Nhưng h.ah hơi ngạc nhiên vì thấy xung quanh chẳng có bóng dáng nào của mấy thằng đàn em của Kiệt. Đang suy nghĩ thì Kiệt lại gần nói :

- Lần này chỉ có tao với mày. 1 chọi 1, ko ai làm phiền. Như vậy thì mày với tao sẽ dễ dàng phân thắng bại ngay trong đêm nay !

- Mày thích thì tao chiều mày...!__h.anh

Nói xong, h.anh ko chần chừ gì mà nhào tới đánh đập xối xả....Đánh được hồi lâu thì cả 2 văng ra 2 phía. Mặt mày thì máu me tèm lem, h.anh thở hổn hển nói :

- Mày cũng...khá nhỉ...?

- Mày cũng vậy...nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc tại đây đâu....My mãi là của tao. Mày ko có cửa đâu nhá...!!___kiệt

Nghe kiệt nói xong câu đó thì h.anh đã dồn máu nóng lên máu não rồi, liền lao tới đập đập đá đá kiệt nhưng kiệt cũng vậy thôi, cũng đâu phải dạng vừa...

Sau 1 hồi đánh đập tơi bời hoa lá. Hên là có 1 người đàn ông trông có vẻ bặm trợn đi ngang qua thì thấy 2 người đang đánh nên đã liều mình mà vào can chứ nếu ko thì cuộc chiến này sẽ ko có hồi kết mất.

*Tại biệt thự h.anh...

My cảm thấy hơi khác nước nên đã xuống bếp để uống. Nhưng khi xuống, my thấy có cái bóng trông rất quen nhưng do tối quá nên ko thấy rõ. Bỗng cái bóng ấy từ từ ngã xuống, my hoảng hốt chạy lại thì biết đó là h.anh. My vội vàng gọi bác quản gia ra để giúp My khiêng h.anh về phòng...

- Trời ơi...cậu làm gì mà mặt mày máu me tùm lum thế này...?___my vừa lau vết máu trên mặt h.anh vừa hỏi

-.....___đáp lại câu hỏi của my là sự im lặng của h.anh vì đã kiệt sức nên h.anh ko nói gì.

My biết h.anh bị như vậy nên cũng ko muốn hỏi nửa mà chỉ im lặng lau vết thương rồi băng bó lại cho h.ah rồi lặng lẽ trở về phòng. Trong lòng My hiện giờ đang cảm thấy rất lo cho h.anh. Ko hiểu sao My lại như vậy. My cảm thấy mỗi lần mà h.anh đối xử tốt với mình thì My lại thấy cảm xúc của mình rất khó tả...Nó có 1 chút ngại ngùng và 1 chút ấm áp cộng với sự hạnh phúc hoà quyện lại tạo nên 1 cái cảm giác rất là lạ...Ko những vậy, mình lại hay bị đỏ mặt nửa chứ...Ko lẽ mình đã biết yêu rồi sao...?Ko thể nào...Và rồi My quyết định là ngày mai sẽ tâm sự với Nhi về chuyện này...cứ thế my cứ từ từ mà chìm vào giấc ngủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.