Lúc mà Bùi Anh đang đọc bài báo kia, Tống Nam Xuyên cũng biết được việc này từ Tiểu Trương.
Tiểu Trương thấy Tống Nam Xuyên xem xong tin đó mà vẫn yên lặng ngồi trước bàn làm việc, trong lòng anh lại có hơi thấp thỏm. Anh nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng buột miệng hỏi: “Tổng giám đốc, anh thấy chuyện này thế nào? Có cần gửi thông báo làm sáng tỏ quan hệ của anh và cô Bùi không ạ?”
Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần, bây giờ làm sáng tỏ, chờ sau này khi chúng tôi ở cùng nhau thật rồi không phải tự tát vào mặt mình hay sao?”
Tiểu Trương: “...”
Đợi một chút, có phải có chuyện gì anh không biết hay không?
Anh cúi đầu yên lặng, không nói thêm gì nữa.
Ngón tay Tống Nam Xuyên gõ gõ trên bàn hai cái, dặn dò anh: “Nhưng mà nhân vật Thi Tĩnh này không phải tôi giúp cô ấy có được, điểm này cần phải nói rõ. Cậu đi nói với bộ phận quan hệ ngoại giao của Hoàn Vũ gửi thông báo này đi, nói nhân vật đó là do Bùi Anh tự mình giành được.” Anh nói tới đây thì thoáng dừng một chút, buồn cười nhìn bài báo trên máy tính, “Ký giả viết bài báo này không biết có bị ngu không nữa, tôi đầu tư 200 vạn cổ phiếu mà chỉ giúp Bùi Anh lấy một vai diễn phụ thôi sao? Thật là thú vị.”
Tiểu Trương: “...”
“Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.” Anh lễ phép trả lời Tống Nam Xuyên rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Tống Nam Xuyên đọc báo xong lại thấy hơi lo lắng cho Bùi Anh. Anh tiện tay bấm vào weibo của Bùi Anh, muốn xem mọi người trên mạng nói gì về việc này.
“Tôi tự hỏi tại sao Thi Tĩnh chỉ là nhân vật phụ mà cô ý lại nổi tiếng như vậy, quả nhiên phía sau có chỗ dựa.”
“Trước giờ cô ta cứ giả bộ thanh cao, kết quả không phải cũng chỉ là một món hàng thôi sao:) “
“Những ai nói diễn xuất của cô ta tốt hơn Đào Đào của chúng tôi chắc mất mặt lắm nhỉ!”
“Mọi người đủ rồi đấy! Suy luận vớ vẫn còn tự mình nói làm xấu hổ mất mặt! Rõ ràng là vì Thi Tĩnhdđang nổi tiếng trên mạng nên mới có người viết bài về cô ấy và Tống Nam Xuyên! Tối hôm đó có bao nhiêu người kinh ngạc vì Thi Tĩnh rồi trở thành fan hâm mộ kia chứ, cũng là giả cả sao?? Các người đùa tôi à???”
“Mấy người chỉ tạm thời bắt nạt được fan hâm mộ Bùi Bùi naà chúng tôi (gặp lại) mỗi lần cứ có chuyện nhỏ chuyện lớn gì là lại xông lên mắng chửi cô ấy =))) không phải tôi nói chứ, chờ sau này Bùi Bùi của chúng tôi nổi tiếng rồi, để cho mấy người phải quỳ xuống la to =))))))) “
“Tỷ suất người xem đài không thể làm giả được phải không? Cô ấy diễn xuất tốt, lại xinh đẹp, tôi bị Thi Tĩnh thu hút đến mức không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô ấy nữa rồi.”
“À, tổng giám đốc Tống mua người hâm mộ cho cô sao?:) phí trả cho việc ngủ cùng à, còn muốn giải thích cái gì (ngoáy mũi)”
Phía sau còn có hơn mấy nghìn lời bình luận, Tống Nam Xuyên không nhìn nổi nữa.
Trên mạng có vài người nói chuyện rất độc mồm, một chuyện hoàn toàn không có căn cứ cũng có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Anh là đàn ông mà nhìn những câu bình luận này còn tức điên lên được, huống chi Bùi Anh còn là một cô gái, thấy những bình luận công kích mình thế này sẽ đau lòng ra sao?
Tiểu Trương đi vào phòng làm việc, nhìn thấy ánh mắt Tống Nam Xuyên trầm lắng ngồi trước bàn làm việc, bất giác anh lại bị khí thế của người kia ảnh hưởng, tự nhiên lại thấy lo lo.
“Tổng giám đốc Tống.” Anh cẩn thận gọi thử, rất sợ sẽ chọc giận người kia, “Bên Hoàn Vũ nói sẽ lập tức đăng weibo.”
Tống Nam Xuyên gật đầu: “ Ừ, còn bài báo kia lập tức tìm người xoá cho tôi.”
“Tôi biết rồi.”
Tiểu Trương nói xong đang muốn rời đi ngay, Tống Nam Xuyên ở sau lưng lại gọi anh ta lại: “Chờ một chút.”
“Tổng giám đốc còn điều gì căn dặn?” Tiểu Trương dừng bước, xoay người lại nhìn anh.
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ cau lại, như thể có điều gì đó phiền não, Tiểu Trương rất ít khi nhìn thấy anh có biểu cảm thế này, anh ta không khỏi tò mò là chuyện gì mới có thể khiến người kia bối rối như vậy được.
“Làm thế nào để dỗ một cô gái trở nên vui vẻ hơn?” Tống Nam Xuyên hỏi.
Hả???
Trong lòng Tiểu Trương có rất nhiều câu hỏi, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như thường trả lời câu hỏi của ông chủ: “Việc này, mỗi cô gái sẽ có những phương pháp khác nhau, nhưng tặng quần áo, tặng túi xách, tặng giày chắc là không thể thiếu.”
Chân mày Tống Nam Xuyên vẫn cau lại: “Làm như vậy có phải lỗ mãng quá rồi không?” Mấy cách này anh cũng nghĩ đến rồi, nhưng như thế không thành ý thì phải?
Tiểu Trương nghiêm mặt nói: “ Anh không biết đâu, các cô gái đều thích kiểu thô lỗ vậy đó.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh phát hiện ra trên người Tiểu Trương lại có điểm sáng mới, hứng thú nhìn anh ta: “Cậu có bạn gái à?”
“Khụ, lúc học đại học tôi cũng quen mấy người.” Tiểu Trương thấy lửa sắp cháy tới người mình, vội vàng thoát ra, “Tổng giám đốc Tống, không phải là anh muốn dỗ cô Bùi chứ?”
Tống Nam Xuyên nhíu mày, không lên tiếng.
Tiểu Trương cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra thì chọn quần áo, giày hay túi xách cũng là một kỹ thuật, nhỡ ra mà chọn phải món đồ người ta không thích thì càng chẳng vào đâu.”
Tống Nam Xuyên gật đầu, tỏ ý bảo anh nói tiếp.
“Không phải cô Bùi có chơi game đó sao, anh có thể tặng cô ấy kim cương!”
“Kim cương?”
“Không phải kim cương thật, mà là kim cương trong game.”
“ Ừ.” Tống Nam Xuyên đáp iại một tiếng, kể cả có tặng cô kim cương thật anh cũng không thấy tiếc.
“Chơi game có thể giúp cô ấy thoải mái tinh thần, là một biện pháp nhất cử lưỡng tiện.” Tiểu Trương càng nói càng cảm thấy đây là một phương pháp tốt, “Mấy cô thư ký cũng chơi game kia đó, lần trước tôi cho Tiểu Trịnh năm mươi viên, cô ấy vui mừng đến nỗi muốn hôn tôi luôn“.
Tống Nam Xuyên: “...”
Không nhìn ra Tiểu Trương còn có tài này đó, trước kia là anh ta giấu tài sao?
Đề nghị này... Nghe rất được.
Anh cân nhắc một chút rồi nói với Tiểu Trương: “Cậu mua giúp tôi hai trăm ngàn viên kim cương cho Bùi Anh đi.”
Tiểu Trương: “...... Vâng”
Sớm biết như vậy, ban đầu nên để yên cho anh mua quần áo cho rồi.
Lúc này Bùi Anh đang ngồi trước máy vi tính xem bình luận weibo, sau khi có bài báo buổi sáng, weibo của cô trở thành nơi để mọi người cãi vã. Cô nhìn những lời mắng chửi bản thân mình, trong lòng suy nghĩ không biết có bao nhiêu người trong số những người này hai ngày trước còn nói mình thích cô?
Giới giải trí quá bạc bẽo, yêu thích hay chán ghét là chuyện đơn giản nhất trên thế giới.
Câu mắng chửi càng lúc càng dữ dội, thứ nhất là do số người tham gia nhiều hơn, thứ hai lần trước phần lớn là mắng nhân vật cô diễn, lần này chủ yếu là mắng thẳng vào cô.
Nhưng có một việc khiến cô khá vui vẻ, ít nhất lần này fan hâm mộ đứng về phía cô còn đông hơn lần trước.
Ngay lúc cô đang ngây người thì âm thanh báo có tin nhắn Wechat vang lên hai, ba tiếng liên tục. Bùi Anh cầm điện thoại lên nhìn, Tống Nam Xuyên gửi cho cô bốn tin.
Đều là một chuỗi các chữ số kỳ lạ.
Bùi Anh không hiểu gì cả, gửi lại cho anh câu trả lời là biểu tình thắc mắc.
Xuyên Xuyên: Đây là mã số để đổi kim cương.
Bùi Anh: (⊙v⊙) Đổi kim cương trong game thay quần áo tôi đang chơi đó sao?
Xuyên Xuyên: Đúng rồi, Tiểu Trương nói nhập mã số là có thể đổi kim cương.
Ánh mắt Bùi Anh chớp chớp hai cái, việc này là sao? Tại sao bỗng nhiên anh lại đưa kim cương cho cô? Chẳng lẽ anh cũng biết hai ngày nay game này đang có sự kiện à?
Cô sao chép một mã số, vào trong game điền thử, nhận được hơn năm chục ngàn viên kim cương.
Bùi Anh: “.........”
Kim cương của game này có tỉ lệ 10:1 so với nhân dân tệ, nói cách khác, năm chục ngàn viên kim cương, tính ra là năm ngàn nhân dân tệ... (cỡ tầm 16.5 triệu vn =))))
Cô chơi game đã bao lâu rồi mà chưa từng bỏ ra số tiền lớn như vậy!
Hơn nữa còn có ba số nữa!
Cô không dám đổi tiếp mà vội vàng nhấn vào Wechat, nói với Tống Nam Xuyên: “Nhiều kim cương như vậy!!! Tốn tiền lắm!!”
Xuyên Xuyên: Tiểu Trương mua.
Bùi Anh: “...”
Cô không tin Tiểu Trương không có việc gì lại mua cho cô năm chục ngàn viên kim cương để chơi!
Bùi Anh: Tôi không thể nhận được, cái này nhiều tiền quá, tôi không nhận nổi T^T
Xuyên Xuyên: Nhưng đã mua rồi, trò chơi nó không cho trả hàng, cô không nhận tôi cầm về cũng không để làm gì.
Bùi Anh:... _(:з” ∠)_
Bùi Anh: Những cái còn lại cũng năm chục ngàn viên kim cương ạ?
Xuyên Xuyên: Tiểu Trương nói có tất cả hơn hai trăm ngàn viên.
Bùi Anh: “.........”
Cuối cùng bây giờ cô cũng hiểu thế nào là người chơi nhân dân tệ.
Xuyên Xuyên: Cô không vui sao?
Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày, phương pháp này Tiểu Trương nói với anh, nếu không thể dỗ được Bùi Anh vui vẻ thì anh sẽ suy nghĩ trừ hết tiền thưởng của Tiểu Trương tháng này.
Bùi Anh: Không phari, có nhiều kim cương như vậy, dĩ nhiên là tôi vui rồi T^T chẳng qua là có quá nhiều nên giật mình ấy ạ T^T chỗ kim cương này đủ cho tôi dùng trong mấy năm ấy T^T
Tống Nam Xuyên xem tin nhắn mà Bùi Anh gửi đến, anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh thoát khỏi Wechat, gọi điện thoại cho Bùi Anh.
Bùi Anh nhận mát rất nhanh, nghe được giọng của cô, Tống Nam Xuyên cười khẽ: “Bây giờ tâm trạng cô có khá hơn chút nào không?”
“À... Là chuyện bài báo kia sao?” Bùi Anh hỏi.
“Ừ, bài báo hôm đó tôi cũng đã xem rồi, tôi cũng nói bên Hoàn Vũ, chắc bộ phận quan hệ truyền thông sẽ ra thông báo nhanh thôi, còn những người trên mạng kia cô không cần quan tâm bọn họ nói làm gì.”
Bùi Anh hơi mím môi, trên miệng nở một nụ cười: “Thật ra thì tôi cũng không thèm để ý những người đó nói gì, hơn nữa cũng không cần phải làm rõ gì cả, dù sao điều mà bọn họ quan tâm không phải là sự thật thế nào, bọn họ chỉ muốn tìm được chuyện gì đó hứng thú trên internet để tám chuyện thôi mà.”
Tống Nam Xuyên nói: “Dù là như vậy nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, như vai diễn Thi Tĩnh này là chính cô giành được, tôi không muốn cướp công lao của cô“.
Bùi Anh mỉm cười: “Cám ơn anh đã vì tôi mà làm nhiều như vậy, nhưng mà lần sau nếu muốn khiến tôi vui, anh không cần phải tiêu nhiều tiền vậy đâu, như thế tôi cũng không dám tùy tiện không vui được.”
Cô nói vậy Tống Nam Xuyên lại cười: “Không sao, tôi thích tiêu tiền vì em“.
“......” Mặt Bùi Anh bị anh nói đỏ bừng, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Tống Nam Xuyên!
“Đúng rồi, mặc dù bây giờ chúng ta đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng ngày mai là sinh nhật em, em vẫn sẽ nể mặt đi ăn cùng tôi một bữa cơm được chứ?” Bữa cơm này anh đã mời ba lần, nếu lần này mà còn không thành nữa, anh rất muốn làm cho tòa soạn của bọn paparazzi kia phá sản.
Anh không ngờ Bùi Anh lại trả lời rất thoải mái: “Tôi thì không thành vấn đề, thời gian địa điểm thế nào ạ?” Mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật, cô cũng không muốn chỉ vì những chuyện này mà làm mất đi sự hào hứng aủa mình, hơn nữa đây còn là sinh nhật đầu tiên sau khi cô quen biết Tống Nam Xuyên.
Tống Nam Xuyên nói: “Tối mai sáu giờ, tôi tới nhà đón em.”
“ Vâng.”
Cúp điện thoại xong, cô nhập mã số mà Tống Nam Xuyên cho cô, một lần đổi hết, trong nháy mắt đã lọt vào top những người có thành tựu cao nhất, thành công nhận được một bộ đồ cao cấp.
Trước kia ở trong game cô đã từng thấy có người mặc bộ quần áo này, mặc dù rất hâm mộ nhưng trước giờ cô không có thói quen tiêu xài tiền phung phí ở trong game. Bây giờ, cô cũng là cấp đại thần trong game rồi! Có thểtung kim cương thoải mái!
Bên này Bùi Anh đang tập trung dùng kim cương để mua sắm quần áo, bên kia Hoàn Vũ đã gửi một thông báo trên weibo.
Công ty điện ảnh Hoàn Vũ (V): Làm sáng tỏ vai diễn @Thi Tĩnh phòng làm việc Thắng Cảnh đề cử với tổ biên kịch, sau đó bên đoàn làm phim đã đồng ý @nữdiễnviênBùiAnh sẽ nhận vai, sau khi tivi phát sóng, vai diễn và diễn viên đã nổi tiếng ngay chỉ sau một đêm, chúng tôi không quảng bá gì nhiều. Tổ đạo diễn bày tỏ, Bùi Anh vừa xinh vừa diễn xuất chắc chắn, kết quả này tuy có bất ngờ nhưng cực kì hợp lý. Cuối cùng, biên tập muốn thay mặt nói một câu thế này. Có vài người đừng vì không ăn được nho mà lại nói nho chua, bạn không được không có nghĩa là người khác không được. Tổng giám đốc Tống đầu tư 200 vạn cổ phiếu vào Hoàn Vũ mà chỉ để lấy một vai phụ thôi sao, các bạn tưởng ai cũng nghĩ hạn hẹp như mình à! Cám ơn mọi người ^_^
Đăng bởi: admin