Tiếng hô của người hâm mộ vang lên vô cùng cuồng nhiệt, giữa khung cảnh hỗn loạn đó, MC vẫn thong dong nhìn Bùi Anh, cười hỏi khán giả: “Mọi người có muốn Bùi Bùi hát tặng chúng ta một bài không?”
“Muốn ---------------!”
Bùi Anh còn chưa kịp lên tiếng, tiếng hô lớn đồng loạt vang lên từ phía người hâm mộ.
Nở nụ cười với khán giả, Bùi Anh quay sang gật đầu đồng ý với MC: “Được, tôi sẽ hát.”
Trần Thắng cảm thấy ruột gan đang xoắn cả lại rồi, dẫn chương trình làm bậy, sao đến cả Bùi Anh cũng bừa bãi thế này! Nhỡ chẳng may hát không tốt thì hình tượng vất vả lắm mới xây dựng nên chẳng phải sẽ sụp đổ trong chốc lát sao!
Nhạc dạo ca khúc “Nở rộ” vừa vang lên, fan hâm mộ bên dưới lập tức hét vang trời, rất nhiều cánh tay cầm đĩa nhạc vươn lên cao đưa qua đưa lại theo điệu nhạc.
“Khi vạn vật héo khô, hai ta trở nên xa lạ...” Bùi Anh vừa cất tiếng hát, fans hâm mộ lại bắt đầu cổ vũ cuồng nhiệt. Âm sắc của cô vốn đã tốt, cao độ cũng rõ ràng, thế nên khi thực sự cất giọng hát thì rất dễ nghe.
Phần hát đầu tiên khó ở chỗ nắm chắc tiết tấu, ở đoạn này lúc ghi âm Bùi Anh đã vượt qua thành công, ngay sau đó là đoạn điệp khúc. Bên dưới sân khấu, Trần Thắng chắp hai tay cầu nguyện.
“Anh nở rộ như pháo hoa giữa ngày hè, nhuộm bảy sắc cầu vồng rực rỡ lên vùng lãnh đĩa, che đi sắc màu ảm đạm của mùa đông”
Trần Thắng sững sờ lắng nghe Bùi Anh hát. Hơi thở điều hòa lên xuống giống như sự nhấp nhô của dãy núi trập trùng, để lên được các nốt cao Bùi Anh phải dùng kỹ thuật hát giả thanh, nhưng sự chuyển đổi cực kỳ tự nhiên, không hề bị phô chênh một nốt nào. Đoạn điệp khúc là phần khó nhất nhưng vì cô giữ hơi đủ dài nên không khiến cho người nghe cảm thấy giọng ca sĩ quá yếu, thậm chí âm sắc của cô còn chạm tới nốt cao nhất, đầy đặn mà chắc chắn.
... Không phải Kiều Dĩ Thần trêu anh ta đấy chứ? Rõ ràng Bùi Anh hát rất tốt mà! Còn tốt hơn nhiều người mang danh ca sĩ nữa ấy chứ!
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rung trời. MC phải rất vất vả để kiềm chế được sự cuồng nhiệt của khán giả, tuyên bố buổi ký tặng chính thức bắt đầu.
Các nhân viên xuất hiện ngày càng nhiều để duy trì trật tự, còn người hâm mộ sẵn sàng với đĩa hát trong tay, bắt đầu xếp hàng đợi tới lượt được ký tên.
Bùi Anh luyện ký suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Bốn mươi phút ký tặng, khoảng thời gian nghe thì không dài nhưng đối với người cầm bút ký mà nói thì đúng là một khổ hình. Bùi Anh ký xong, cả cổ tay đều cực kì đau nhức.
Thời điểm MC tuyên bố kết thúc thời gian ký tặng thì vẫn có một vài người hâm mộ chưa xin được chữ ký. Để giữ chân Bùi Anh, họ đã ngăn không cho cả ekip rời khỏi hiện trường. Mặc dù các nhân viên trong đoàn đã nhấn mạnh rất rõ là vẫn còn một buổi ký tặng nữa nhưng những người này cố chấp chẳng chịu nghe, nhất quyết đứng lì tại chỗ không dời bước.
Bùi Anh rất hiểu tâm trạng của những khán giả này, xếp hàng lâu như thế mà cuối cùng lại không nhận được chữ ký, sao cam lòng cho được, nếu như có thể cô sẵn sàng ký cho tất cả mọi người, nhưng bây giờ cô phải chạy về phim trường ngay lập tức, cả đoàn làm phim bên kia đang chờ cô.
Các nhân viên vây xung quanh Bùi Anh, bảo vệ cô rời khỏi khu vực ký tặng, ngay cả Trần Thắng cũng phải đích thân ra tay. Vất vả lắm mới ra khỏi Trung tâm thương mại Ánh Sao mà vẫn có rất nhiều fan nhỏ tuổi theo đuôi cô.
“Bùi Bùi ~ Bùi Bùi~” người hâm mộ vừa chụp hình vừa la hét, có người còn to gan với tay ra túm lấy cô. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Bùi Anh đi rất chậm, rất mệt mỏi, trước mặt toàn là khán giả đang chặn đường, đúng lúc này xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục, dùng thân thể to lớn ngăn cản người hâm mộ bên ngoài. Bùi Anh tò mò nhìn hai người mới đến, đây không phải là... hai “nhân viên cộng đồng” lần trước sao!
Chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì Bùi Anh đã bị Trần Thắng thừa dịp nhét vào “xe bảo mẫu“. Trợ lý ngồi trên ghế lái thấy họ đã lên xe lập tức đánh tay lái chạy thật nhanh.
“Ha, mệt quá đi mất.” Trần Thắng thở phào một hơi, lấy chai nước trên xe uống một hớp, “Lần sau nhất định phải yêu cầu ban tổ chức giới hạn lượng khán giả, tránh trường hợp không ký được hết lại thành ra bạo động.”
Anh ta vừa nói vừa quay sang nhìn Bùi Anh: “Hôm nay em hát live không tệ chút nào.”
Bùi Anh cười cười nói: “Lần trước bị Kiều Dĩ Thần mắng, ngày nào em cũng tập thở, nhưng dạo gần đây vì mải quay phim nên có hơi bê trễ, thật ra lúc nãy em cũng không dám chắc trăm phần trăm mình có thể hát tốt.”
Bây giờ nghe cô nói Trần Thắng mới biết, thì ra ngày nào cô cũng tập luyện hơi thở, anh bỗng thấy vui mừng: “Thế mới nói cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị, hôm nay em hát live như thế đã bịt miệng được mấy người tung tin nghi ngờ. Nhưng mà chuyện ban tổ chức không làm theo thỏa thuận ban đầu với chúng ta, nhất định anh sẽ truy cho rõ.”
Bùi Anh gật đầu một cái. Hôm nay, người dẫn chương trình cũng khiến cô bất ngờ khi đưa ra tình huống ép buộc cô phải hát, cũng may mà bình thường có luyện tập. Rút điện thoại di động ra, cô nói với Trần Thắng: “Em sẽ up một bài lên weibo, giải thích một chút về buổi ký tặng hôm nay.”
“Được.” Trần Thắng cũng cầm điện thoại lên bắt đầu xem weibo. Trên weibo đã có không ít người hâm mộ ghi hình buổi ký tặng đang share video, anh ta xem một hồi thì xem đến weibo của Bùi Anh.
Bùi Anh v: Buổi ký tặng đầu tiên trong đời đã thành công mỹ mãn~ hơi tiếc một chút vì thời gian có hạn nên có không ít fan không kịp xếp hàng nhận chữ ký, thật lòng xin lỗi các bạn, bởi vì ngay sau đó Bùi Anh phải quay lại phim trường ngay nên không kịp ký cho từng người, lần tới nhất định sẽ cố gắng tranh thủ ký cho nhiều fan hơn nữa! Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người ^_^
Update này Bùi Anh đăng lên vô cùng đúng lúc, không ít kẻ đang muốn nhân cơ hội bôi xấu cô, nào là “Kẻ đùa bỡn” rồi thì “Chưa ký xong đã rời đi”, nhưng mà chưa kịp viết xong bài đăng thì weibo của cô đã xuất hiện rồi. Trần Thắng thầm khen ngợi cô.
Bùi Anh up xong weibo thì bắt đầu đọc bình luận của mọi người. Ngày trước, mỗi một bài đăng cô đưa lên, cả một ngày mà chỉ nhận được mười mấy comment, nhưng bây giờ mỗi dòng trạng thái có thể thu được cả trăm comment chỉ sau mấy phút.
“Bùi Bùi, em không xin được chữ ký chị [qaq] lần sau em sẽ đến trước 2 tiếng [qaq]”
“Cuối cùng hôm nay đã được nhìn thấy chân dài Bùi Bùi ở khoảng cách gần! Thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đưa tay sờ một cái [icon háo sắc]”
“Fan hâm mộ các nơi chỉ biết yên lặng mà xem mấy bạn [icon mỉm cười]”
“Bùi Bùi hãy tới thành phố C đi!”
“Bùi chân dài lại khổ cực rồi~ [yêu chị]”
Những lời nhắn gửi của người hâm mộ luôn là động lực, cũng là liều thuốc hóa giải tất cả mệt nhọc trong công việc của Bùi Anh, đang chăm chú đọc bình luận thì cô nhận được một tin nhắn cá nhân. Tin nhắn cá nhân của cô ở trạng thái đóng, chỉ những người được cho phép mới có thể gửi tin. Xem qua tin nhắn, hóa ra người gửi là Kiều Dĩ Thần.
Bùi Anh bị dọa suýt nữa ném luôn điện thoại trên tay.
Kiều đại nhân tìm cô làm gì? Chẳng lẽ anh ta thấy sự việc ở hiện trường buổi ký hôm nay nên đặc biệt gửi tin nhắn để mắng cô cho đã sao!
Bùi Anh làm công tác chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, như một tráng sĩ tự chặt cổ tay nhấn nút mở tin nhắn của Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần: “Tôi đã xem video về buổi ký tặng ngày hôm nay, kỹ thuật hát của cô tiến bộ rất nhiều, chắc là bình thường vẫn chịu khó tập luyện đúng không?”
Bùi Anh: “Vâng, lần trước anh dạy tôi một vài kỹ thuật luyện hơi thở, sau đó tôi tự tập ở nhà, mặc dù thời gian luyện tập mỗi ngày không quá dài, nhưng nhất định phải dành vài phút để tập orz.”
Kiều Dĩ Thần: “Uh, nếu sau này có cơ hội thì cùng hợp tác lần nữa nhé!”
Bùi Anh thoáng sửng sốt, Kiều đại nhân muốn hợp tác tiếp với cô! Chẳng phải trước đó anh ta còn chân thành khuyên cô nên tập trung cho diễn xuất đấy thôi! Như thế tức là cuối cùng thì Kiều Dĩ Thần cũng đã công nhận năng lực của cô rồi?
Trong lòng Bùi Anh vui mừng muốn phát điên nhưng vẫn cố kiềm chế nhẹ nhàng hỏi lại: “Anh đồng ý sản xuất âm nhạc cho tôi thật à?”
Kiều Dĩ Thần: “Giọng hát của cô không tệ, nhưng mà kỹ năng cơ bản hầu như không có, nhưng màn trình diễn vừa rồi của cô đúng là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng.”
- __-... đúng là phong cách khen ngợi người khác gắn mác Kiều Dĩ Thần đây mà.
Bùi Anh: “Cảm ơn anh! Tôi rất mong đợi được hợp tác lần nữa với anh!”
Kiễu Dĩ Thần: “Hãy cảm ơn chính bản thân cô đi, tôi đánh giá rất cao sự cố gắng của cô, trong ngành này, thiếu nhất chính là những người như vậy.”
Bùi Anh kích động tới mức muốn gửi một bát cháo gà để cảm ơn anh ta thì bỗng thấy người kia gửi thêm 1 tin nhắn nữa: “Nhưng nếu là ở phòng thu, màn biểu diễn vừa rồi của cô chắc chắn sẽ phải làm lại.”
Bùi Anh: “...” Trong cháo gà lại có độc.
Cuối cùng thì hai buổi ký tặng cũng diễn ra trọn vẹn, sau đó đến lượt bộ phim “Mùa yêu thương” chính thức công chiếu. Ngày chiếu đầu tiên, tuy con số rating chỉ vượt qua mức rating của “Ánh sáng Nghê Thường” mùa trước, cả đoàn phim cực kì vui sướng.
Tháng này Bùi Anh vô cùng vô cùng bận rộn, nhưng nhìn thấy thành tích khả quan cũng cảm thấy bận thế cũng đáng. Hơn nữa, phim truyền hình rất dễ thu hút người hâm mộ, hiện tại, lượng fan của Bùi Anh đã bước sang hàng triệu, rất nhiều fan trên weibo đề nghị chúc mừng fanclub đạt con số một triệu. Bùi Anh còn chưa nghĩ ra chúc mừng thế nào thì được đạo diễn thông báo Hoàn Vũ sắp có một buổi tiệc gặp mặt, Tổng giám đốc Vương đã mời họ ăn cơm lần trước đặc biệt có lời mời Bùi Anh.
Bùi Anh nghe thấy tin này thì ngỡ ngàng: “Tiệc gặp mặt của Hoàn Vũ sao lại mời tôi?”
Đạo diễn đáp lời: “Cô đóng vai nữ chính mà, buổi tiệc này ngoài nhân viên Hoàn Vũ cũng có không ít ngôi sao nổi tiếng tham gia, như đoàn phim “Khởi vũ” có Lý Tư Tư và Du Khải Trạch ấy, cô và Thừa Diệc đại diện đoàn phim của chúng ta tham gia đi.”
“À, ra là thế, vậy cũng được, thời gian là khi nào ạ?”
“Chiều mai, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc sớm hơn để kết thúc sớm.”
“Vâng.”
Ngày thứ hai, sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, cô cùng Thừa Diệc cùng nhau đi tới tham gia tiệc gặp mặt. Địa điểm diễn ra buổi tiệc là quán bar Hoàn Vũ, toàn bộ quầy rượu ngoài trời bên hồ bơi được Hoàn Vũ bao trọn, thì ra là một buổi Pool Party.
Bùi Anh đi phía sau nhận ra có không ít ngôi sao nổi tiếng tới đây, nhưng phần lớn đều là người nhà của những nhân vật cấp cao trong Hoàn Vũ. Phải rồi, Tống Nam Xuyên xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Lúc cô tới Tống Nam Xuyên đang đứng cạnh hồ bơi nói chuyện với tổng Giám đốc Trương, hai người đều mặc đồ nghiêm chỉnh, không phù hợp với không khí ở hồ bơi chút nào.
Bùi Anh không đi lên chào hỏi mà tự lấy một ly nước trái cây rồi ngồi sang một bên. Thừa Diệc đi cùng cô vừa tiến đến đã bị mấy em gái nhỏ vây quanh, Bùi Anh đoán mấy cô gái đó đều bị Thừa Diệc hớp hồn rồi. Aizz, đầu thai đúng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật mà, cùng giống như mê mẩn, có người chỉ biết”liếm” màn hình suốt cả đời, nhưng có người lại có thể tham gia một buổi tụ họp nào đó rồi gặp được nam thần.
Bùi Anh đang mải suy nghĩ lung tung thì Du Khải Trạch đi tới. Anh ta chỉ mặc mỗi quần bơi, trên người khoác một cái khăn tắm, may mà không lộ cái gì chứ không thì Bùi Anh cũng chẳng biết nên đưa mắt nhìn đâu.
“Lâu rồi không gặp, dạo gần đây hình như cô rất bận.” Du Khải Trạch chào cô rất tự nhiên. Bùi Anh lễ phép cười với anh ta rồi nói: “Gần đây có hơi bận một chút, cũng may là đạo diễn đồng ý để tôi tham gia bữa tiệc này.”
Du Khải Trạch lại cười hỏi cô: “Có muốn xuống bơi không? Ở chỗ này cũng có chuẩn bị sẵn đồ bơi đấy.”
Bùi Anh vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không biết bơi.”
Du Khải Trạch hơi bất ngờ nhìn cô: “Không ngờ cô lại là vịt cạn, thật tiếc cho cặp chân dài này quá.”
“...” Bùi Anh nhấp một hớp nước trái cây rồi nói: “Lúc còn bé, vì học bơi mà suýt chút nữa tôi đã chết đuối đấy, từ đó tôi không dám bơi nữa.”
Du Khải Trạch nhíu mày, đề nghị: “Nếu không thì để tôi dạy cô, từ nhỏ tôi đã bơi giỏi rồi, tôi bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô.”
“Không không, tôi không dám thật.” Bùi Anh vẫn còn đang từ chối thì có hai bạn nhỏ mặc đồ bơi chạy tới, quanh hông là một chiếc phao tròn.
“Chú ơi, chú nói chuyện xong thì cùng bơi với tụi cháu nhé?”
“Hừ, chú chỉ mải nói chuyện với chị gái xinh đẹp này thôi, không để ý tới chúng ta, mình đi mách ba đi.”
Du Khải Trạch dở khóc dở cười nhìn bọn trẻ: “Mấy đứa này là con của anh trai tôi...” Anh ta còn chưa nói xong đã bị hai bạn nhỏ kéo thẳng đến bên cạnh hồ, bé gái đẩy mạnh một cái, anh ta rất phối hợp mà rơi thẳng xuống nước. Hai bạn nhỏ đứng trên bờ vỗ tay, sau đó lại chạy tới kéo Bùi Anh: “Chị xinh đẹp cũng xuống bơi đi.”
Bùi Anh bị mấy đứa nhóc kéo lên, cô liên tục lắc đầu: “Chị không biết bơi.”
“Không sao, em cho chị mượn phao.” Cô bé ngây thơ nói.
Bùi Anh: “...”
Cô bé kia vừa dứt lời thì cởi phao bơi quanh eo mình ra thật, Bùi Anh vội vàng ngăn nó lại. Đúng lúc này có một bé trai cầm vòi cứu hỏa xông thẳng về phía Bùi Anh, theo bản năng cô tránh sang một bên, không ngờ nền đá cạnh hồ lại quá trơn, cô không đứng vững bị trượt chân rơi tõm ngay xuống nước.
“Ùm” một tiếng, nước văng tung tóe.
Du Khải Trạch nhìn thấy Bùi Anh rơi xuống nước thì lòng càng hoảng hốt, anh vừa định bơi qua thì nghe bên cạnh vang lên một tiếng “Ùm“.
Tống Nam Xuyên còn mặc nguyên âu phục đi giày da đã nhảy thẳng xuống nước, nhanh chóng bơi tới bên cạnh Bùi Anh. Nước trong hồ không sâu, vốn chỉ đến cổ Bùi Anh thôi, nhưng vì cô quá sợ hãi khi bị ngã nên mới không tỉnh táo, vùng vẫy một hồi đã uống mấy ngụm nước.
Một tay Tống Nam Xuyên giữ đầu cô, kéo cả người cô lên. Hình như cảm nhận được sức lực từ đôi tay Tống Nam Xuyên đặt trên eo mình nên Bùi Anh tỉnh táo hơn một chút. Tống Nam Xuyên thấy cô đã đứng vững thì leo lên bờ trước, sau đó mới kéo cô lên.
Cả người Bùi Anh ướt đẫm, Tống Nam Xuyên nhanh chóng cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, sau đó bế cô lên.
Mặc dù áo khoác anh cũng ướt sũng rồi nhưng ít ra sẽ không ai thấy gì.
Bùi Anh rúc vào lòng Tống Nam Xuyên, người run rẩy. Tống Nam Xuyên vội vỗ vỗ lưng cô để trấn an, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao cả, có anh đây rồi.”
Anh bế Bùi Anh lên thẳng phòng nghỉ trong quán bar, để nhân viên phục vụ giúp mở cửa phòng rồi ôm cô vào bên trong.
“Nhanh thay quần áo đi.” Tống Nam Xuyên tìm thấy quần áo ngủ trong tủ, đưa tới cho Bùi Anh. Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chầm chậm cầm lấy quần áo anh đưa. Tống Nam Xuyên lấy khăn lông giúp cô lau lau tóc, kéo cô từ trên giường đứng lên: “Cần anh giúp em thay quần áo không?”
Cuối cùng Bùi Anh cũng bình tĩnh ít nhiều, cô cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.
Chờ đến lúc cô đi ra thì Tống Nam Xuyên cũng đã thay xong quần áo ngủ, đang lấy khăn lông lau khô tóc. Thấy Bùi Anh đã ra, anh vẫy tay gọi cô: “Tới đây ngồi.”
Bùi Anh đi tới ngồi xuống, Tổng Nam Xuyên bật máy sấy, sấy tóc cho cô. Bùi Anh ngắm nhìn Tống Nam Xuyên qua gương, nỗi sợ đuối nước cũng tan biến dần.
“Vừa nãy cảm ơn anh.” Cô nói.
Tống Nam Xuyên nhìn cô qua gương, đáp lại: “Cảm ơn anh cái gì?”
“Cảm ơn anh cứu em...”
“Anh không cứu chẳng lẽ để Du Khải Trạch cứu em?”
Bùi Anh mím môi, không nói thêm gì nữa.
Tống Nam Xuyên đưa một ly nước ấm tới tay cô: “Vừa nãy anh yêu cầu phòng ăn mang tới, nhanh uống một ngụm đi.”
“À...” Bùi Anh nghe lời uống một hớp, sau đó ôm ly nước ấm trong tay.
Tống Nam Xuyên vừa sấy tóc cho cô, vừa hỏi: “Lúc nãy em nói chuyện gì với Du Khải Trạch thế?”
“... Không có gì cả, anh ta rủ em xuống bơi, nhưng em nói em ko biết bơi.”
“Sao em còn tới cạnh hồ bơi làm gì?”
“Bị mấy đứa bé kéo đến...”
Tống Nam Xuyên hứ một tiếng: “Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nhà họ Du cần phải dạy bảo tốt hơn, để anh nói chuyện với tổng giám đốc Du.”
Bùi Anh: “...”
Sau đó hai người không nói thêm lời nào, cả căn phòng chỉ vang tiếng “vo ve” của máy sấy tóc, nhưng Bùi Anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tống Nam Xuyên sấy khô tóc cho cô rồi tắt máy sấy đi.
“Cảm...” Bùi Anh vừa mở miệng thì từ phía sau, Tống Nam Xuyên đã ôm chầm lấy cô.
Đăng bởi: admin