Sau đó trên bàn ăn yên tĩnh đi không ít, ba người cơm nước xong, Bùi Tu Nhiên nói muốn đi chơi quanh thành phố A, Bùi Anh bảo với tài xế đi đến khu thương mại Ánh Sao, Tống Nam Xuyên cũng đi theo cùng.
Trời buổi chiều rất nóng, Bùi Anh không muốn phơi nắng ở bên ngoài nên để cho Bùi Tu Nhiên tự đi chơi một mình, cô và Tống Nam Xuyên ngồi trong một cửa hàng bánh ngọt, có điều hòa mát lạnh rồi nhâm nhi bánh ngọt
Tống Nam Xuyên nhìn cốc soda chanh và một miếng mousse thạch cam trước mặt cô, anh nhíu mày hỏi: “Vừa nãy em vẫn chưa no à?”
Cả bàn thức ăn vừa rồi người ăn nhiều nhất chính là cô, ngay cả Bùi Tu Nhiên cũng không ăn nhiều bằng.
Bùi Anh uống một ngụm soda rồi cầm thìa múc một miếng bánh ngọt: “Ăn thịt là một dạ dày, ăn bánh ngọt lại là một dạ dày khác, anh không biết à?”
“... Cho hỏi nguyên nhân phi khoa học này em học từ ai vậy?” Nhưng mà nhìn cô ăn sung sướng thế này, anh cũng vô thức cầm lấy một ly kem.
Một ly kem rất nhiều, đủ để ba người ăn, Bùi Anh múc một muỗng rồi nhìn anh đáp: “Em xin lỗi, câu em trai em nói lúc nãy anh đừng để trong lòng.”
Tống Nam Xuyên khẽ cười: “Em yên tâm, trước mặt anh, em trai em chưa đủ trình để anh phải để ý.”
“Hả...” Bùi Anh nghẹn một lúc mới trả lời, “Thật ra thì bản tính của em trai em không xấu, nhưng mà bố mẹ em chiều quá nên hư, em ấy bị nuông chiều từ bé.”
Tống Nam Xuyên nói: “Chiều chuộng con gái thì cũng được, nhưng mà con trai cũng nuông chiều từ bé như vậy thì không tốt lắm đâu.” Anh vừa nói vừa ăn kem ly trong khay, không ngờ hương vị cũng rất ngon, “Anh thấy em trai em vẫn có thể chỉnh đốn lại được. Dạy dỗ một thời gian chắc sẽ thay đổi thôi.”
“... Vâng.” Không biết tại sao, cô cảm thấy những lời tổng giám đốc Tống vừa nói có gì đó kì kì.
Gần năm giờ, cuối cùng Bùi Tu Nhiên cũng mệt mỏi quay về tìm Bùi Anh và Tống Nam Xuyên. Bùi Anh ngồi ăn trong cửa hàng bánh ngọt suốt buổi chiều, cho nên buổi tối cô cũng không muốn ăn thêm chút gì nữa, Tống Nam Xuyên tính để cho Bùi Tu Nhiên ăn mấy miếng bánh ngọt rồi về nhà thẳng luôn.
Bùi Anh suy nghĩ một chút, cô nói: “Buổi tối em với Tu Nhiên về phòng em thuê nhé.”
“Tại sao?” Bùi Tu Nhiên vừa nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên hỏi, “Không phải ở nhà anh rể à?”
“Không được, làm phiền anh ý lắm.”
“Không sao.” Lần này Bùi Tu Nhiên còn chưa lên tiếng, Tống Nam Xuyên đã nói trước, “Cứ ở nhà anh đi, ở đó có rất nhiều phòng.”
“Chị xem đi, anh rể cũng nói vậy rồi!” Bùi Tu Nhiên uống một ngụm soda, nhìn Tống Nam Xuyên nói, “Cám ơn anh rể!”
Tống Nam Xuyên khẽ cười không đáp lại.
Lúc ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Tống Nam Xuyên mua thêm mấy miếng bánh ngọt mang về, anh nghĩ mua sẵn để ngày mai Bùi Anh có thể ăn. Sau khi trở về biệt thự, Bùi Tu Nhiên lại phấn khích đi quan sát mọi nơi.
Tống Nam Xuyên sắp xếp cho cậu ở một gian phòng bé nhất trong biệt thử, nhưng lúc Bùi Tu Nhiên nhìn thấy vẫn cực kì hứng thú: “Phòng đẹp quá, cám ơn anh rể!”
“... Không cần cám ơn.” Tống Nam Xuyên ra ngoài, đưa tay đóng cửa lại.
Bùi Tu Nhiên ngã xuống giường, nẩy lên hai cái, sau đấy cậu ngồi dậy gọi điện thoại cho mẹ ngay: “Mẹ ơi, tối hôm nay con ở lại nhà của anh rể! Nhà của anh ấy to lắm cơ, biệt thư siêu sang trọng, có cả vườn hoa với bể bơi! Phòng cũng rất rộng rãi...”
Cứ như vậy Bùi Tu Nhiên nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng, cuối cùng mới nói hết sự hưng phấn trong lòng.
Ở căn phòng bên cạnh, Tống Nam Xuyên tắm xong bước ra từ phòng tắm, anh ngồi bên mép giường thuận tay vòng quanh eo Bùi Anh: “Em trai em chẳng khác gì đứa ngốc, anh để nó ở căn phòng nhỏ nhất mà còn hài lòng như vậy.”
“...” Bùi Anh giật giật khóe miệng, “Điều kiện nhà em rất bình thường, trước đây cũng không được đi lại tiếp xúc với nhiều nơi, cũng chưa từng nhìn thấy nhà nào to như vậy.”
“Ừ, anh còn muốn chèn ép nó một chút, thế mà lại chẳng có cảm giác thành tựu một chút nào.”
“...”
“Chỉ số thông minh của em trai em như vậy thì sao mà thi đại học được?”
“... Lúc học mười hai nó cũng cố gắng lắm, ừ, mặc dù cuối cùng chỉ vừa đủ điểm đỗ.” Nhưng mà khi lên đại học lại lường biếng hẳn đi, hôm nay cô hỏi cậu kết quả kì thi cuối kỳ, thằng bé còn chẳng chịu trả lời.
Bùi Anh mới vừa nói xong, Tống Nam Xuyên đã vén tóc cô qua, hôn lên cần cổ. Chân mày Bùi Anh khẽ nhíu lại, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh: “Anh định làm gì đấy? Bây giờ mới mấy giờ?”
Trời chưa tối mà!
Tống Nam Xuyên ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có vẻ như bất bình: “Em có biết không được đi du lịch anh đã buồn như thế nào không hả?”
“...”
“Chẳng lẽ em không nên đền bù cho anh à?”
“Em...” Bùi Anh vừa mở miệng, Tống Nam Xuyên đã chặn môi cô lại nhanh như chớp. Môi lưỡi quấn quýt một hồi, tay của anh cũng không hề nhàn rỗi, anh cởi quần áo ngủ của Bùi Anh ra, thuận thế đè cô xuống giường.
Bùi Anh không kìm được tiếng rên, lúc Tống Nam Xuyên mở ra hai chân cô ra, chạm phải cô, theo bản năng hai chân cô cũng vòng quanh eo anh, hai tay đưa ra sau lưng ôm chặt: “Đừng...”
“Hả?” Tống Nam Xuyên trả lời đơn giản, vừa hôn cô vừa hòa nhập chính mình. Tiếng thở dốc vang lên không ngớt, Tống Nam Xuyên nghe được càng hưng phấn lạ thường.
“Anh Anh...” Anh vừa gọi tên cô vừa không ngừng va chạm. Bùi Anh tựa lên đầu vai anh, không cách nào chịu nổi, cô nói đứt quãng: “Đừng như vậy... ưm... Em trai em... đang ở phòng bên cạnh mà...”
Tống Nam Xuyên cắn lấy đôi môi mọng đỏ tươi, khóe miệng mập mờ đáp lại: “Em trai em ở phòng bên cạnh nên em thấy kích thích hơn phải không?”
“... Không, không có...” Chỉ ba chữ đơn giản nhưng Bùi Anh lại không nói thành lời. Tống Nam Xuyên mút mát vành tai cô, thì thầm bảo: “Anh cảm giác được, em kích thích hơn trước rất nhiều mà.”
Bùi Anh nghe anh nói vậy thì xấu hổ và giận dữ đan xen, nhưng sau đó cô lại bị cuốn vào một đợt tấn công mới, trầm luân mê mẩn.
Hôm nay cứ thế Tống Nam Xuyên làm từ lúc trời sáng đến khi trời tối mịt mới bỏ qua cho cô.
Hôm sau Bùi Anh ngủ một giấc tới mười giờ rưỡi mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tống Nam Xuyên đang ngủ bên cạnh cô, khẽ nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
“À, là giám đốc Trần.” Thực ra Bùi Anh cũng không muốn nghe điện thoại, nhưng nhìn thấy tên Trần Thắng thì cô vội vực dậy tinh thần: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trần.”
“Cũng mười một giờ rồi, còn sáng nữa sao.” Ở đầu dây bên kia Trần Thắng còn trêu cô, “Lúc trước em nói muốn đi du lịch nước ngoài hai tuần đúng không?”
“Đúng vậy ạ, nhưng mà em có việc đột xuất nên tạm thời hủy bỏ.”
“À, vậy thì tốt quá.” Trần thắng nói, “Mùa yêu thương vẫn đang rất hot, hình tượng nữ chính cũng đi sâu vào lòng khán giả, có doanh nghiệp muốn tranh thủ thời điểm này mời em làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm của bọn họ.”
“Vâng, là sản phẩm gì ạ?”
“Thịt.”
Bùi Anh: “...”
Có phải khán giả khắp cả nước đều nghĩ cô thích ăn thịt phải không?:)
Mặc dù cô thích ăn thịt thật...
“Chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh tung ra thị trường một món mới là cơm thịt bò xốt tiêu đen, công việc chính của em là ăn nó vui vẻ vào.”
“... Vâng, không thành vấn đề.”
“Vậy bây giờ em có tiện đến công ty một lát không?”
“Có thể ạ.” Bùi Anh cúp điện thoại, đứng lên thay quần áo. Người vẫn hơi đau nhức, cô rất muốn giơ chân đạp lên mặt Tống Nam Xuyên một cái.
Tống Nam Xuyên thấy cô đứng lên thì cũng ngồi dậy theo: “Em muốn đi ra ngoài à?”
“ Ừ, giám đốc Trần nói có một quảng cáo.” Bùi Anh tùy tiện búi tóc ra sau gáy, mở tủ quần áo bắt đầu chọn áo quần.
Tống Nam Xuyên ôm gối của cô, ngồi trên giường nhìn lại: “Em không ở cùng với em trai em à?”
Bùi Anh nhíu mày: “Không được.” Nếu ngày hôm qua nó nói chuyện biết để ý một chút thì cô còn có thể dẫn nó đi thăm thú vài nơi, bây giờ ngẫm lại công việc vẫn quan trọng hơn cả, hơn nữa công việc cô thích nhất chính là quay quảng cáo làm đại diện phát ngôn sản phẩm mà.
Thoải mái nhất, lại kiếm được nhiều tiền.
“Thế hôm nay em trai em thì sao, em định để anh chăm sóc nó một ngày đấy à?”
Bùi Anh mặc một chiếc váy đầm rồi quay đầu cười với anh: “Không cần đâu, em sẽ tìm việc cho nó làm.” Cô nói xong thì vẫy vẫy tay với Tống Nam Xuyên, “Anh tới đây kéo khóa giúp em với.”
Tống Nam Xuyên bỏ gối xuống, vô cùng tình nguyện đi tới cạnh. Việc kéo khóa này lằng nhằng mất mười phút, cuối cùng mới kéo xong. Bùi Anh gọi điện cho trợ lý của mình, để cô tới đón, còn mình thì đi vào phòng tắm.
Lúc này Bùi Tu Nhiên vẫn còn đang say giấc, Bùi Anh cũng không gọi cậu dậy, cô và Tống Nam Xuyên ngồi trong phòng bếp ăn hết chỗ bánh ngọt ngày hôm qua mua về, ăn xong thì trợ lý cũng lúc vừa tới nơi.
Bùi Anh uống ngụm nước trái cây cuối cùng, cầm khăn giấy lau miệng vừa nói với Tống Nam Xuyên: “Anh chờ em một chút, em bảo trợ lý mua ít đồ cho Tu Nhiên, chờ nó dậy, anh đưa cho nó nhé.”
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ nhếch lên, gật gật đầu, tự nhiên anh lại thấy tò mò không biết cô đang định làm gì.
Bùi Anh đi ra ngoài một lát, lúc trở về tay xách theo túi giấy: “Bài thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, có cả đề thi thật chuyên ngành hàng năm của nó nữa, tất cả đều ở đây.” Cô bỏ túi giấy xuống, lấy ra một loạt các bài thi ra,“Lần trước anh bảo tìm vệ sĩ cho em, họ vẫn còn ở đây chứ.”
Tống Nam Xuyên nhìn bài thì đầy màu sắc trên bàn, gật đầu: “Vẫn ở đây“.
“Thế anh bảo họ không cần theo em nữa, để họ giám sát Bùi Tu Nhiên làm bài tập, làm xong một bộ mới cho nó ra ngoài chơi.”
Tống Nam Xuyên khẽ cười thành tiếng, ngẩng đầu lên nói với cô: “Không cần đâu, anh có thể tìm người khác giám sát thằng bé mà, vệ sĩ của em cứ để theo em đi“.
“Vậy cũng được.” Bùi Anh nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy em đi trước, sau khi xong việc em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“ Được.” Tống Nam Xuyên nhìn Bùi Anh ra ngoài, anh nghĩ hôm nay mình nên tới công ty thì tốt hơn. Anh gọi điện cho Tiểu Trương nói qua một lượt, sau đó bảo cậu ta tìm hai vệ sĩ tới.
Sau khi xử lý xong toàn bộ, Bùi Tu Nhiên mới bước từ trên lầu xuống, cả người vẫn mơ mơ màng màng.
“Anh rể, chào buổi sáng.” Cậu ngáp một cái, theo bản năng nhìn tới chỗ bàn ăn, “Còn có gì ăn không ạ?”
“Anh với chị cậu ăn sáng xong rồi.” Tống Nam Xuyên nói.
“À... Vậy anh có ăn trưa không? Chúng ta ra ngoài ăn ạ?”
“Lát nữa anh phải đến công ty, không ăn cơm trưa, em muốn ăn cái gì?” Anh nói xong còn bổ sung thêm, “Dù sao nhà cũng không còn gì.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Cậu còn đang suy nghĩ tủ lạnh to như vậy chẳng lẽ chẳng còn gì để ăn, Tống Nam Xuyên lại nói: “A, anh nhớ ra rồi, em nói mình với chị có khẩu vị rất giống nhau phải không?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì tốt.” Tống Nam Xuyên mở tủ lạnh ra, cầm ra một túi miến ốc rồi cười cười với cậu, “Chị em rất thích ăn cái này, anh có mua một thùng cho chị em đó.”
“... Miến ốc?”
“Đúng đấy, buổi trưa em ăn cái này đi, anh nấu cho em.” Tống Nam Xuyên vừa nói vừa làm, đầu tiên anh mở ra túi đựng măng chua.
Mùi nồng bay ra rất nhanh, Bùi Tu Nhiên lui về sau hai bước, nhìn anh rồi nói: “Chị em thích ăn cái này từ bao giờ đấy ạ?”
“Em không biết à?” Tống Nam Xuyên ngạc nhiên hỏi, nhưng trên tay lại không hề ngừng lại, bắt đầu nấu miến ốc. Sau khi nấu xong mùi càng tỏa xa hơn, giống như tràn ngập cả căn nhà này vậy.
Bùi Tu Nhiên lui ra khỏi phòng bếp, nhìn Tống Nam Xuyên cười nói: “Thật ra thì em cũng không đói lắm, em không ăn trưa đâu.”
Cậu nói xong thì chui tọt lên lầu, vội vã trở về phòng của mình.
Tống Nam Xuyên đứng dưới lầu cười cượt, tự mình ăn bắt miến ốc mới nấu xong.
Lúc anh vừa ăn xong, Tiểu Trương cũng đưa hai người vệ sĩ tới báo cáo. Vừa bước vào nhà, mùi miến ốc trong phòng khiến cậu ta hoảng hốt, không dám đi vào thêm: “Tổng giám đốc Tống à, anh đang làm gì trong nhà vậy?”
“Nấu miến ốc, làm sao à?” Tống Nam Xuyên thoải mái nhìn anh ta.
“Không có gì.” Tiểu Trương cung kính trả lời anh, nhưng mà trong lòng lại điên cuồng muốn ói.
Tổng giám đốc Tống ăn miến ốc? Anh nhìn thấy tổng giám đốc Tống ăn miến ốc?
“Tôi lên thay quần áo, sẽ xuống ngay, cậu tranh thủ thời gian này ngắt hết điện và internet ở biệt thự đi.”
“... Sao ạ?” Mặt Tiểu Trương ngập tràn dấu hỏi.
Tống Nam Xuyên nhíu chân mày nhìn anh: “Gì, không nghe rõ à? Tôi bảo cậu ngắt hết điện lưới ở đây.”
“Vâng...” Tiểu Trương cảm thấy mình chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có khả năng hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Tống này.
Tống Nam Xuyên thay âu phục xong thì từ trên lầu bước xuống, Tiểu Trương lập tức đi lên báo cáo công việc: “Tổng giám đốc Tống, internet và điện đã ngắt hết rồi ạ.”
“ Ừ.” Anh đi tới phòng khách cầm chồng bài thi mà Bùi Anh để lại, nói với mấy người vệ sĩ, “Sau khi tôi đi, các anh ở lại giám sát em trai Bùi Anh làm bài thi, cậu ta đang ở trên lầu đấy. Nếu hai mươi phút nữa cậu ta còn chưa xuống thì các anh cứ đi lên gõ cửa.”
“Dạ vâng, anh Tống.”
Dặn dò xong xuôi, Tống Nam Xuyên hài lòng rời đi. Trên lầu, Bùi Tu Nhiên vừa mới ăn hết một túi bánh bích qui, đang định lên mạng xem một lúc thì lại không có mạng.
Cậu ra khỏi phòng xem có chuyện gì không, nhưng không ngờ ở dưới lầu lại xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục ngồi đó, thiếu chút nữa đã sợ đến nỗi không đứng nổi: “Mấy người là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Hai người vệ sĩ đáp: “Chào cậu Bùi, chúng tôi là vệ sĩ được anh Tống mời đến cho cậu.”
“Vệ sĩ?” Bùi Tu Nhiên hết sức bất ngờ, anh rể tốt thế sao, tìm vệ sĩ cho cậu nữa. Cậu chậm rãi bước xuống, nghi ngờ đánh giá bọn họ, “Anh rể tôi đâu?”
“Anh Tống đến công ty rồi ạ.”
“Vậy hai người các anh ở đây làm gì vậy?”
Hai người vệ sĩ nói: “Công việc của chúng tôi là giám sát cậu Bùi làm bài thi.”